Xe dừng lại dưới tầng hầm của chung cư cao cấp gần trường tôi học. Chỉ cần băng qua cái giao lộ có đèn giao thông là có thể tới trường rồi, chắc đi bộ cũng chỉ tầm phút là cùng. Hồi trước, tôi và đám Thanh, Mỹ đi ngang qua đây đều ao ước và nói rằng chắc nơi đây chỉ dành cho giới thượng lưu và con ông cháu cha thôi. Nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ sẽ có ngày tôi được bước chân vào đây để ở, đã thế còn sống cùng thầy của mình. Nhiều khi ngẫm, tụi trên mạng nói nhiều câu vừa mắc cười nhưng cũng đúng: ” Cứ tranh thủ sống nghèo được lúc nào hay lúc nấy, vì sự giàu sang sẽ ập đến bất ngờ”.
Thầy ẵm tôi lên thang máy và dừng ở tầng . Tôi khá rụt rè khi đến nhưng nơi cao sang này, may mà trong đây cũng ít người qua lại do nhà ai nấy ở, không nhiều chuyện tụ tập tám dóc như xóm nhà tôi, vì thế cũng không ai để ý tới chúng tôi nhiều. Nhưng tôi lại thấy áy náy với thầy, thầy ẵm tôi hoài thế này chắc mệt mỏi lắm.
- “Thầy, không ấy thầy để em xuống em ráng tự đi được mà. Thầy ẵm em hoài mất công cụp sóng lưng bây giờ.” Ổng nheo mắt nhìn xuống, khẽ rót vào tai tôi vài câu từ đen tối nhưng tôi lại không hiểu hàm ý:” Em lo lắng cho tôi hả? Sợ tôi đau lưng thì sẽ yếu chuyện đó sao”. Chuyện đó là gì? Ủa đàn ông đau lưng sẽ yếu chuyện gì? Tôi ngáo ngơ đang tự tìm câu trả lời trong đầu mình thì thầy cười khẽ, tiếp tục bồi thêm mấy câu, nhưng tôi biết “chuyện đó” mà thầy nhắc đến chả phải chuyện tốt lành gì:” Từ từ tôi dạy cho mà biết, yên tâm đi, ẵm em như ẵm đứa con nít, tôi ẵm cả đời còn được.” Tôi nhìn thầy, tự nhiên cảm nhận ổng như điểm tựa vững chãi mạnh mẽ mà tôi có thể an tâm dựa vào. Có câu nói rất hay: ” Đàn ông tốt biến phụ nữ thành đứa trẻ, đàn ông tồi biến phụ nữ thành đàn ông”. Thật sự bây giờ cảm giác tôi như đứa trẻ được bao bọc trong lòng thầy, muốn được nhõng nhẽo, làm nũng nhưng cũng lại sợ bị bỏ rơi. Sợ tình cảm thầy dành cho tôi chỉ là sự thương hại.
Căn hộ mà tôi cùng thầy sẽ sinh sống là A/. thầy dùng ngón tay của mình để mở cửa nhà bằng vân tay và bước vào. Một thế giới mới chào đón tôi, căn hộ theo phong cách hiện đại, đơn giản nhưng lại toát lên vẻ thời thượng sang trọng. Tông màu chủ đạo là trắng kết hợp nâu gỗ. Dưới sàn được lót gỗ hoàn toàn từ trong ra ngoài, nội thất rất cao cấp và tiện nghi được sắp đặt cách chỉnh chu, vô cùng hoàn hảo. Ngơ ngác nhìn mọi thứ xung quanh mình, tôi tự hỏi đây sẽ là nơi ở mới của mình sao? Đối với tôi nó như toà lâu đài cao sang, nơi chỉ dành cho hoàng tử và công chúa. Thầy Vũ đặt tôi ngồi xuống sofa ở phòng khách, bóng người từ gian nhà bếp chạy ra nhanh nhảu chào tôi và thầy:
- Cậu chủ và cô về rồi ạ! Trời ơi, cô bị sao thế này!
Người phụ nữ trước mắt tầm tuổi trông rất hiền lành, thật thà và phúc hậu. Thầy chưa kịp giới thiệu với tôi thân phận của bà dì này, tôi đã nhanh chóng khoanh tay đứng dậy lễ phép cúi đầu chào:
- Con chào dì ạ!
Bà dì có vẻ rất vui khi gặp tôi vội vàng cười nói:
- Cô chủ chào tôi ngại quá! Cô muốn ăn uống gì không tôi chuẩn bị cho cô liền.
Tôi quay sang nhìn thầy, ổng biết tôi muốn hỏi điều gì nên trả lời:
- Đây là dì Phương, giúp việc nhà mình. Sau này dì sẽ phụ trách lo việc ăn uống, giặt giũ cho em. Em cần gì cứ nhờ dì giúp.
- Không cần đâu ạ! Em còn trẻ, tự lo cho bản thân em được mà thầy, em có bị què quặt gì đâu, mất công phiền dì Phương quá!
Tôi nhanh chóng từ chối vì từ nhỏ tôi đã đi giúp việc cho người ta rồi, giờ tự nhiên mình lại có người giúp việc, quả thật không quen chút nào.
- Cô chủ nói vậy chả khác nào đuổi việc tôi rồi? Tôi thất nghiệp mất.
- Con...
Tôi không biết phải xử sự, sao chỉ biết ngượng ngùng bối rối gãi đầu nhìn thầy.
- “ Em nghe thấy dì Phương nói gì chưa? Tôi nói với em sao không nhớ hả? Tôi sắp xếp như nào thì cứ nghe vậy đi. Giờ theo tôi về phòng ngủ.” Nói rồi thầy quay sang nói với dì giúp việc:
- Dì chuẩn bị bữa trưa như tôi dặn dò nha, có gì tôi gọi dì sau. Cám ơn dì.
Thầy nhấc bổng tôi về căn phòng ngủ vô cùng rộng lớn đầy đủ ti vi, sofa, tủ lạnh, máy lọc nước, lọc không khí, máy tạo ẩm... và cả phòng làm việc, phòng thay đồ quy chung chỗ. Chiếc giường ngủ hình tròn trông rất lạ mắt, còn có những món đồ trang trí rất hay và độc đáo. Bên ngoài lan can trồng vài cây kiểng và có cả chiếc ghế dài để tắm nắng, hóng gió hoặc ngắm đường phố bên dưới. Một căn hộ đáng mơ ước và vô cùng tuyệt vời. Thầy đặt tôi trên giường, tay chống xuống bên hông tôi, khuôn mặt sát gần lại dịu dàng hỏi:
- Em thích nơi này không? Căn hộ này tôi mua để em đi học cho thuận tiện vì gần trường. Đợi em tốt nghiệp xong, mình dọn về biệt thự của tôi ở khu Thảo Điền quận cho thoải mái rộng rãi.
Thầy mua căn hộ này vì tôi sao? Tôi thất kinh nhìn ổng, đoán số tiền bỏ ra để sở hữu căn hộ này cũng phải mấy tỉ đồng:
- Trời, thầy mua chi cho tốn kém vậy? Em ở nhà em dưới Thủ Đức được rồi mà.
- Em nằm mơ tôi mới cho em về căn nhà đó. Giờ em là của tôi, phải sống với tôi, không được rời xa tôi nửa bước.
Ánh mắt quyết đoán, lời nói kiên định đầy tính chiếm hữu của thầy làm tôi hơi ngẩn người, tôi trĩu mắt xuống hỏi thầy câu:
- Thầy lấy em vì cái gì? Có phải vì thương hại em không?
- Tôi không rảnh đâu mà đi thương hại em. Chỉ là, tôi muốn...em sinh cho tôi cô bé đẹp đẽ, đáng yêu. Khuôn mặt phải y chang em lúc nhỏ để tôi nựng, tôi bồng tôi bế. Chứ phiên bản lớn này, ngày càng hư, nói không nghe mà khó ưa quá!
Lời nói vừa dứt, tôi chưa kịp phản ứng gì thì khuôn mặt thầy đã vùi thẳng vào cổ tôi, áp đảo tôi ngã nhào xuống giường, đôi môi mỏng lướt xung quanh cổ khiến tôi rất nhột nên bật cười khanh khách. Tôi chống tay lên vai thầy đẩy ra, giọng khẩn thiết năn nỉ:
- Thầy ơi đừng mà, em nhột chết mất, em chịu hết nổi rồi, cái tay của em đau mà.
Thầy dừng động tác, lúc này toàn thân ổng đã nặng trĩu đè hẳn tôi ở dưới, không cho tôi cơ hội chạy thoát. Đôi mắt thầy nhanh chóng âm u nổi đầy dục vọng:
- Tôi sẽ né những chỗ em đau ra, em yên tâm.
Một nụ hôn sâu thẳm đặt xuống môi tôi, như muốn cướp đi toàn bộ hơi thở của tôi vậy, dịu dàng nhưng cũng tràn đầy bá đạo và chiếm hữu. Đây không phải là lần đầu thầy hôn tôi nên tôi gần như cũng thích nghi với loại đụng chạm này. Tôi nhẹ nhàng đáp trả nhưng không nồng nhiệt như thầy. Thấy tôi phản ứng lại, thầy có vẻ hài lòng và bắt đầu đổi hướng đánh. Một bàn tay đang vuốt ve khuôn mặt tôi bắt đầu lần mò xuống phía dưới cổ rồi đặt hẳn lên bầu ngực căng tròn của tôi lúc mà ra sức xoa nắn. Máu dê xồm trong người ổng lại bộc phát rồi, tôi chán dễ sợ. Vội vàng chụp lấy tay ổng giữ lại, nhưng miệng bị ổng nuốt nãy giờ tôi chỉ “ưm, ưm” rồi trợn mắt nhìn ổng, báo hiệu ổng hãy dừng lại. Nhưng thầy chả quan tâm tới, đây là địa bàn của ổng rồi nên tôi đừng hòng thoát nạn. Nghệ thuật là ánh trăng lừa dối, muôn đời là ánh trăng lừa dối. Đằng sau vẻ đẹp hào hoa, quân tử, chính chắn kia của thầy là tâm hồn vô cùng đen tối, thừa cơ hội là dở trò đồi bại với tôi, tôi ghim!
Động tác trên ngực tôi càng mạnh bạo, kéo theo nụ hôn cũng càng sâu đậm. Thoáng chốc thầy vội rời môi tôi, động tác trên ngực cũng ngừng nhưng tôi chưa kịp vui bao lâu, tay hư hỏng của thầy bắt đầu cởi cúc đầm tôi tới eo, động tác nhanh chóng, cực kì dứt khoát khiến tôi giữ lại cũng không kịp.
- Áaaaaa! Thầy làm gì vậy? Đừng mà.
Tôi tái mặt nhìn thầy, theo phản xạ lấy tay che chắn trước ngực, gió máy lạnh lùa vào người khiến tôi nổi da gà.
Thấy tôi như chú gà con run lẩy bẩy dưới mưa, thầy kéo tấm chăn trùm lên tôi và ổng để tiếp tục chuyện dang dở. Ổng kéo tay tôi ra bên, vùi mặt vào khe ngực ấm áp của tôi mà hôn lấy, tay thầy kéo hẳn lớp áo ngực xuống, cảnh xuân lộ ra. Tôi sợ muốn trào nước mắt, tay bấu chặt tấm ga giường mà lắp bắp:
- Em...em sợ...em chưa bao giờ mà, thầy dừng lại đi.