Khi tôi la lên lần nữa thầy mới dừng lại hành động đen tối của mình. Tôi có thể cảm nhận được cơ thể của thầy săn cứng lại như đang kìm nén điều gì đó rất mãnh liệt. Thầy nhìn tôi, đáy mắt âm u tràn đầy dục vọng. Nhưng khi thấy khuôn mặt hoảng sợ trắng nhợt của tôi lúc này, đôi mắt ấy mới khôi phục lại dáng vẻ bình thường. Thầy đặt nụ hôn nhẹ nhàng lên trán tôi rồi đứng dậy:
- Thôi để dành về nhà, tôi đi tắm đây, em nghỉ đi.
Bóng thầy khuất vào toilet rồi tôi mới thở phào nhẹ nhõm nhưng con tim còn đánh trống liên hoàn. Mém tí là xong đời con gái thiệt rồi! Thầy nói rằng để dành về nhà ư! Bộ ở nhà tôi sao? Tôi không dám nghĩ tới khúc này. Nhưng dù sao thì cũng nằm mơ nha thầy. Tôi sẽ không để ổng có cơ hội lần đâu. Điện thoại tôi kêu ing ỏi báo hiệu cuộc gọi Messenger từ Facebook. Tôi vội vàng chống nạng ra lấy, là thằng Khoa gọi video call cho tôi. Bây giờ cũng đã giờ tối rồi, tôi bắt máy:
- Gọi chi vậy cha?
Thằng Khoa đang ở nhà ngồi ăn gì đó, vừa ăn vừa hỏi:
- Ủa? Đi làm về chưa? Đang ở đâu vậy mắm?
- “ Bệnh viện.” Tôi chán nản trả lời nó. Nghe xong, con mắt nó trợn ngược lên:
- Mày ở bệnh viện làm gì? Bị sao vậy?
- “ Mới tông xe hồi sáng nè, thấy tao oai không?” Vừa nói tôi vừa khoe bàn tay trái đang bị bó bột của mình cho nó xem như đang tự hào khoe chiến tích.
- Đậu xanh, rồi có bị sao nữa không? Mày đang ở bệnh viện nào? Tao lên ngay.
- Thôi thôi, mai tao xuất viện rồi, lên thăm chi ba?
- Nhưng có ai ở với mày không? Hay lại mình vậy?
Tôi không dám nói với nó rằng tôi đang ở cùng thầy Vũ, nên vội vàng nói dối không chớp mắt:
- À, có ba tao ở đây rồi, mày đừng lên chi cho mất công.
- Ừm, mà mày nằm bệnh viện nào?
- Bệnh viện quốc tế X đó.
- Đù, sang chảnh dữ vậy? Bữa nay ba mày vô lô đề hả?
Nó ghẹo tôi vì tôi hay kể nó nghe chuyện ba tôi là tay bàn đề chuyên nghiệp, đến nỗi giấy tờ nhà cầm cố mấy lần rồi.
- Tào lao quá mày ơi, người ta bồi thường á. Thôi cúp đi, tao nghỉ đây. Bữa nào gặp nói chuyện.
- “Ừa, nghỉ đi. Yêu và hôn bạn ngàn cái.” Nói xong, thằng Khoa chu mỏ như muốn hôn xa, nhìn mặt nó tôi rùng mình. Thằng này dạo gần đây nhây với tôi dễ sợ. Tôi đưa tay lên vái nó.
- Cho tao xin, thấy gớm. Mày về hôn má mày á, cúp đây.
Điện thoại vừa cúp cũng là lúc thầy Vũ bước ra. Lần đầu tiên tôi thấy thầy ăn mặc thoải mái thế này. Một bộ thể thao Adidas màu đen tay dài làm nổi bật thân hình đô con tốt tướng của thầy. Tự nhiên sao thấy thầy quyến rũ ghê gớm!
- “ Em mới nói chuyện với ai vậy?” Thầy vừa hỏi vừa mở tủ lạnh lấy chai nước lọc ra uống.
- Dạ, bạn em thôi.
- Trai hay gái?
- Dạ trai, nhưng chắc nó bóng kín.
“Xin lỗi mày nha Khoa, tao làm vậy vì có lý do”. Tôi tự thầm trong lòng, lý do của tôi là sợ thầy hiểu lầm mối quan hệ giữa tôi với nó. Mất công phải giải thích ngược xuôi, dù gì tôi và thầy cũng đang trong mối quan hệ phức tạp. Thầy nheo mắt nhìn tôi dò xét:
- Sao em biết nó bóng, nó nói em vậy sao? Có phải thằng nhóc em hay đi cùng?
- “Dạ, thì.. thì em cảm nhận thôi. Em thấy trước giờ nó có quen đứa con gái nào đâu. Thầy không thấy nó con trai mà trắng hơn con gái hả? ” Đây chỉ là câu trả lời phỏng đoán của tôi thôi, còn bóng hay không thì mình thằng Khoa biết.
- Tôi thấy cái cách nó nhìn em không như nhìn người bạn bình thường. Do em ngu ngốc không nhận ra thôi. Dù là trai thẳng hay bóng kín gì đó, em cũng nên vạch ra giới hạn với những người khác giới khác. Vì em là người của tôi rồi, có hiểu không?
Tôi hiểu những gì thầy vừa nói nên không trả lời chỉ mím môi im lặng.
- Im lặng là chống đối hay gì? Có cần tôi dạy dỗ không?
Thầy lăm le mặt gian xảo tiến tới, tôi vội vàng sợ hãi gật đầu vì sợ ổng lại tiếp tục làm chuyện dang dở ban nãy.
- Em hiểu mà, em biết rồi mà thầy.
Thấy tôi ngoan ngoãn trả lời, ổng mới gật gù đi ra tắt bớt đèn trong phòng, chỉ để lại cái đèn vàng.
- Ngủ sớm đi, có gì gọi tôi, đừng ngại.
Nói rồi thầy lên giường dành cho người nuôi bệnh gần đó nằm và ngủ lúc nào tôi không hay. Do lạ chỗ nên tôi trằn trọc qua lại mãi không vô giấc được. Ráng với tay lấy điện thoại dọc tới lui lướt facebook hay coi phim cho mỏi mắt. Đến gần giờ đêm tôi mới thiu thiu chìm vào giấc mộng.
Giấc ngủ của tôi không được sâu nên cứ chập chờn nửa ngủ nửa tỉnh. Phải đến giữa khuya, tiếng " cạch, cạch, cạch" ở đâu đó trong phòng phát ra khiến tôi mở mắt thức giấc. Tôi quay lên nhìn đồng hồ bây giờ đang là giờ đêm. Thầy Vũ đã ngủ say, trong không gian yên tĩnh đến đáng sợ này tôi có thể nghe được cả tiếng thở của thầy. Đang tính nhắm mắt để ngủ tiếp, tiếng " cạch, cạch" lại phát ra khiến tôi giật mình và bắt đầu sợ sệt. Tôi quay đầu theo hướng âm thanh đó là ở toilet. Chỉ là khi tôi vừa ngoái đầu sang thì toàn thân tôi bỗng nhiên đông cứng lại không thể cử động, sóng lưng có dòng điện lạnh lẽo chạy qua làm tóc tai muốn dựng đứng lên. Mắt tôi trân trân nhìn về phía cửa phòng toilet cũng không thể nhắm lại.
Cửa toilet từ từ mở ra kéo theo tiếng " cạch, cạch, cạch" lần nữa. Sau đó là cảnh tượng chắc có lẽ tôi ám ảnh cả đời. Một bóng trắng lết ra từ trong đó, nói đúng hơn là con ma nữ. Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, tóc tai nó bù xù bết dính, khuôn mặt trắng xanh đến quỷ dị. Kinh hãi nhất là cặp mắt đen thui sâu hoắm không đáy và cái miệng rộng đỏ chét tới tận mang tai. Bộ đồ trắng của nó thì nhàu nhĩ rướm máu, trên cổ còn thòng lọng sợi dây thừng. Tôi ú ơ muốn hét lên kêu cứu nhưng cổ họng như bị ai bóp chặt không thể phát ra âm thanh. Chân tay thì vùng vẫy muốn đứng dậy chạy nhưng không thể cử đông. Tóc tai trên người tôi dựng ngược hết lên, tôi kinh hãi sợ sệt đến tột độ. Con ma nữ từ từ lết tới gần giường tôi, nó lết chứ không phải đi vì tôi không thấy bàn chân của nó. Tôi cố vùng vằng thật mạnh lần nữa để thoát khỏi nhưng không tài nào nhích ra được cái giường hay hét toáng lên để gọi thầy. Khi con ma đứng ở dưới cuối giường, nó dơ ngón tay mảnh khảnh, nhọn hoắt xanh xao của mình lên chỉ thẳng vào mặt tôi mà nói bằng giọng rít lên cao vút muốn rợn người:
- Ai cho tụi mày yêu đương ở chỗ này, hả?
Nói rồi nó toan ngã nhào xuống giường mà tóm lấy tôi thì may thay có ai đó đang cố gắng gọi, lay tôi dậy kéo tôi ra khỏi tình huống kinh hoàng này:
- Vy Anh! Em sao vậy! Dậy đi, mở mắt đi.
Tôi choàng tỉnh và nhận ra người đó là thầy Vũ, vội vàng ôm lấy thầy như tóm được cái phao cứu hộ sau khi bị đuối nước.
- Thầy ơi! Có ma thầy ơi! Huhu.
Tôi ghì chặt lấy thầy run bần bật người mà khóc, mồ hôi mồ kê trên người chảy ra như tắm. Thầy cũng vội vàng ôm lấy tôi rồi nhanh chóng hỏi:
- Em bị sao? Bình tĩnh, nói tôi nghe. Tôi ở đây mà.
- Con ma, con ma ở trong toilet đó thầy ơi, kinh lắm, huhu.
Tôi rúc cả người vô lòng thầy mà nức nở như đứa trẻ. Thầy dỗ dành hỏi han tôi tiếp:
- Nó ra sao? Hay tại em nằm mơ thấy ác mộng thôi, không sao đâu mà, nín đi.
- Nó mặc đồ trắng, cặp mắt đen thui, mỏ đỏ chét rộng toang ngoác. Khiếp lắm, cho em về đi thầy.
Tôi tả sơ lại hình dáng con ma mà nghĩ tới muốn quéo hết chân tay, mặt mày tái nhợt.
- Em cũng thấy nó sao?