Nekoda to shinjikonde iru Neko Kemonohito to Hitasura taeru Ban no Hanashi

1.2 : tôi là mèo

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Chương này khó dịch kinh khủng. :,(

==========================

Một hôm, khi tôi đang nằm phơi nắng trên cái cây ưa thích thì nhà có khách đến thăm.

Một thân ảnh cao lớn, vạm vỡ đứng trước cửa, vận bộ trang phục chỉn chu đầy phong thái như người có địa vị trong xã hội vậy. Nhưng tại sao lại đến gặp Chủ nhân? Có vấn đề gì ư?

Chủ nhân sau khi mở cửa và nhìn thấy vị khách đó thì bảo, “Cút đi!”, bằng một tông giọng lạnh rờn sống lưng. Uây! Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Đáng sợ quá! Đây không phải là Chủ nhân tôi biết.

“Không! Tôi sẽ không cút! Từ khi nào mà Ngài lại dự định chuyển sang sống đời ẩn sĩ thế hả? Mấy vị lãnh đạo[note32007] mất kiên nhẫn hết cả rồi, họ yêu cầu tôi đến đây hộ tống Ngài đi làm việc đây này!” – Vừa nói xong anh ta dùng mũi giày chặn cửa, vừa dùng sức đẩy vào trong.

Chủ nhân cũng không kém cạnh, chỉ tặc lưỡi một cái rồi đồng thời dùng lực đóng lại.

Hai người họ cứ đẩy cửa tới đẩy cửa lui như mấy tên côn đồ đòi nợ thuê vậy.

Một lúc sau Chủ nhân mới nhận ra tôi vẫn đang nhìn chằm chằm, ánh mắt lộ ra sự bối rối và hoảng loạn.

“Không có chuyện gì đâu! Anh đảm bảo sẽ tiễn tên này về liền, cứ nằm yên ở đó đi được chứ?”

Rồi nở một nụ cười rạng rỡ.

Tôi nhẹ nhõm, cái nụ cười ngốc măng đó chỉ có thể là Chủ nhân thôi.

Nhưng người khách khi nhìn thấy cảnh tượng này thì nhăn mặt, anh ta cảm thấy không khỏe chăng?

Chỉ để phòng ngừa bầu không khí trở nên căng thẳng, tôi “Nyah” một tiếng.

Thật may khi cả hai nay đã hòa bình mời nhau vào trong.

Nhưng đó là ai vậy nhỉ? Tôi chưa từng thấy ai đến thăm căn nhà này cả. Dường như nơi đây là một vùng quê hẻo lánh chỉ có tôi và Chủ nhân sinh sống.

Khoan… Nói vậy… Cho đến giờ tôi vẫn chưa từng được tiếp xúc với người lạ kiếp này ư?

Wao! Khám phá kinh thiên động địa làm sao!

Nhưng liệu việc nuôi nhốt một chú mèo nhà như nuôi trong lồng chim có thực sự tốt không? Nghĩ thế, tinh thần tò mò trong tôi nổi dậy dữ dội, tức khắc tôi lẻn vào nhà luôn.

Âm lượng cuộc đối thoại rất nhỏ nên chả nghe được gì. Tôi định tiến lại gần hơn thì bọn họ lại lớn tiếng quát nhau.

“Dù bận thì ít nhất Ngài cũng phải đến báo danh chứ?”

“Không được! Sao tôi có thể nhẫn tâm để ‘bạn đời’ của mình một mình ở nhà được?”

“Tôi hiểu rằng Ngài rất bức xúc, nhưng đây là chuyện bất khả kháng, không phải muốn là có. Thôi thì Ngài cứ lập kết ước[note32015] đại luôn đi!”

“Tôi không muốn ép buộc! Tôi muốn nghe từ chính miệng em ấy tự nguyện nói đồng ý cơ!”

“Aaarrggh! Ngài thật vô vọng! Thôi được rồi! Cho đến lúc đó, tôi sẽ xử lý nốt đống giấy tờ đó giúp Ngài, nhưng chỉ hôm nay thôi. Nhưng vấn đề kết ước với thì Ngài phải giải quyết triệt để nhanh chóng, mấy vị lãnh đạo[note32007] không thể chờ nổi nữa, Ngài biết chứ?!”

“Ai mà thèm quan tâm!” – Chủ nhân hẵng giọng rồi bỏ lên lầu lấy gì đó, không để ý thấy tôi.

Họ gặp vấn đề gì chăng? Vậy ra Chủ nhân thực sự có công việc quan trọng, nhưng lại thường xuyên nghỉ làm để chăm lo tôi ư? Như vậy không tốt đâu Chủ nhân ơi!

Tim tôi có phần sửng sốt khi hiểu được Chủ nhân yêu thương tôi sâu đậm như thế nào, nhưng lòng tò mò vẫn chiếm chủ yếu, tôi bước đến gần vị khách.

Người đó mặt hằm hằm kiên nhẫn đợi ở lối vào, nhưng khi thấy tôi thì bỗng chân mày giãn ra, khóe môi nhoẻn lên cười.

“Cậu đang thể hiện bản thân với tôi đấy à? Ngài ấy sẽ ghen đến điên tiết lên đấy, có ổn không?”

Khuôn mặt điển trai cùng chất giọng trầm ấm, thật ngầu làm sao. Bộ mấy người đẹp đẹp ngầu ngầu ở thế giới này đều thích nói chuyện với mèo sao? Tôi tưởng chỉ có Chủ nhân mới làm thế.

Anh trai ikemen đó hạ người xuống, mắt đối mắt nói với tôi

“Này cậu bé, sao cậu chưa chấp nhận Ngài ấy? Cậu trêu đùa lâu đến thế này cũng đã biết Ngài ấy rất tốt mà? Điển trai này, giỏi giang này, lại chung thủy nữa, chẳng phải sao?”

‘Anh ta đang lảm nhảm gì vậy? Còn ai khác ở đây ư?’, Tôi đảo mắt nhìn xung quanh vài lần để tìm xem người anh ta nói là ai.

“…”

“…Có vẻ tôi đoán đúng rồi.” – Anh ta nhìn tôi lẩm bẩm tựa như suy ngẫm.

Bỗng không khí xung quanh chúng tôi trở lạnh đột ngột nhanh đến giật mình. Tôi nhìn lên cầu thang thì thấy Chủ nhân đứng đó, tuy vô cảm, nhưng chắc chắn là đang tức giận điên người. Xung quanh Chủ nhân đang tỏa ra làn hơi lạnh đến đáng sợ.

Lạnh quá! Sợ quá!

“Này…” – Chủ nhân bước xuống chen ngang tầm nhìn của tôi như không muốn cho ai thấy cả. – “Mi.Định.Làm.Gì?”

“Ai cho phép mi được nói chuyện với ‘bạn đời’ của ta? Muốn chết à?”

Chủ nhân gằn từng chữ, nhiệt độ như giảm mạnh hơn.

A, sao tôi lại thở ra khói thế này? Lạnh quá, lạnh quá!

“Nyah!”

“Nyah!”

‘Lạnh quá!’ là những gì tôi nghĩ khi kêu lớn với Chủ nhân, ngay lập tức Chủ nhân nhìn tôi bằng một nụ cười.

“Anh xin lỗi anh xin lỗi! Chắc em rất sợ hãi khi nói chuyện với cái thứ kia đúng chứ? Đừng lo, anh sẽ kết liễu hắn sớm thôi, hãy yên tâm mà nằm sưởi nắng nha!”

“Tôi nghe được đấy.”

Chủ nhân ngoài miệng cười nhưng ánh mắt trông thật kinh khủng. Tôi sẽ co đuôi lại mà khóc mất.

Anh khách vốn im lặng nay lên tiếng, nói:

“Ngài đã bao giờ nghĩ đến khả năng bạn đời của Ngài không nhận thức được khả năng biến đổi hình thái bản thân khi đến tuổi trưởng thành không? Vợ tôi đọc trong sách, bảo những người như vậy chưa biến hình được vì chưa được dạy, dù có chờ đến tận lúc già đi chăng nữa họ cũng không thể biến hình. Tôi đang lo bạn đời của Ngài nằm trong diện đó.”

Chủ nhân của tôi, vốn đang chuẩn bị mã tấu, ngưng trọng khi nghe vậy.

Sự ngưng trọng đó kéo dài một khoảng thời gian, nhưng liền sau Chủ nhân lúng túng bước đến chỗ tôi, từng bước đi hay hành động đều cứng ngắc như khối kim loại gỉ sét. Chủ nhân còn lầm bầm gì đó nhưng không quá rõ ràng.

‘Chuyện gì vậy?’, tôi nghiêng đầu sang một bên, khó hiểu.

“…Ra là vậy sao?” – Khuôn mặt của Chủ nhân nghệch ra.

*

*

Hả? Là sao? Anh khách kia vừa mới nói cái gì vậy? Tôi chưa tiêu hóa được lượng thông tin ồ ập như sóng vỗ đó nên đành đẩy ra sau đầu.

‘Tôi là mèo mà, anh biết đấy. Anh đang hỏi một chú mèo như tôi có hiểu những gì anh nói không ấy hả? Không đâu.’

Tôi đang nghĩ mấy lời đó khi quay sang nhìn Chủ nhân, bỗng bắt gặp một ánh nhìn chằm chằm.

“Có thể nào, lý do thực sự em không cho anh biết tên, và vì sao em cũng không chịu gọi tên anh, rồi nguyên nhân em không chịu hóa hình người, TẤT CẢ, không phải vì em muốn thử thách anh ư?! Hóa ra không phải là do anh không được em chấp nhận sao?”

Chủ nhân nằm dài xuống sàn, khóc không thành tiếng.

Truyện Chữ Hay