Seiji có cảm giác cậu vừa thoát chết trong gang tấc. Không, chắc chắn là có hiểu nhầm gì rồi!
Làm sao mà một người dịu dàng và tốt bụng như Mai Houjou-senpai lại có thể làm điều tàn nhẫn như thế?
“Senpai à, chị đùa vui thật đấy.”
“Chị có đùa đâu nào ~”
‘Haha…Hehe…’ - Cả hai trao cho nhau những nụ cười “ấm áp”.
‘Làm ơn hãy nói chị chỉ đùa thôi đi! Em lạnh hết sống lưng rồi nè!!’ - Seiji mím môi.
Cậu quyết định không đào sâu thêm về ý nghĩa đằng sau nụ cười của cô maid-senpai xinh đẹp này nữa.
‘Yup, chỉ cần bớt để ý đến nó là được.’
Một lúc sau, Natsuya và Hitaka đã trở lại.
Lúc họ quay về thì cũng là lúc Seiji đang đùa chơi với bé mèo, ủa lộn, đang cho Shika ăn vài miếng snack.
“Hai người có một ngày khá vui vẻ ấy nhỉ.” Natsuya nhận xét.
Seiji nhận thấy cả hai người có vẻ mệt mỏi nên cậu tạm dừng việc mình đang làm lại - khiến cậu Shika cắn vào ngón tay khi con bé cố với tới ăn viên kẹo cậu đang cầm.
“Hôm nay hai người có vẻ vất vả nhỉ.” Cậu nói.
Natsuya thở dài. “Yeah, chúng tôi gặp vài rắc rối.”
Giọng cô hơi trầm xuống! Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?
Seiji cảm thấy khá sốc về sự việc này.
Kế đó, cậu để ý thấy Hitaka đang nhìn chối chết về phía Shika.
Oh, ra là vậy à, hay nên nói là cậu đáng lẽ nên nhận ra sớm hơn mới phải.
Seiji nhìn về phía cô gái mất trí nhớ.
Cậu thấy rằng con bé đang tập trung vào việc liếm ngón tay cậu.
“Này! Ngừng lại đi! Đừng mút nữa!”
“Eh! Nhưng mùi thơm vẫn còn đây mà ~”
“Kể cả có như vậy thì cũng đừng liếm nữa! Em là mèo thật à!?”
Khi cậu còn đang bận cằn nhằn, cậu không nhận ra rằng mặt mình đang ửng đỏ lên.
Cậu chắc chắn rằng mình cần phải nhớ kĩ cái cảm giác lúc nãy…. Không, không được! Phải quên nó đi! Nhanh lên và mất trí nhớ coi nào!!
Liệu đây cũng sẽ trở thành 1 kí ức mà cậu phải “phong ấn” nó đi không?
Lại nữa ư? Tại saooo?
Có lẽ bởi vì có quá nhiều chuyện đã xảy ra hôm nay khi cậu đi cùng Shika!
Khả năng suy nghĩ thấu đáo của Seiji đã liên tục bị sinh vật dễ thương bên cạnh cậu làm lung lay, và cậu đã liên tục phải “phong ấn” kí ức của mình lại nếu không muốn trở nên một cái gì đó…kinh khủng.
“Haizzzz.”
Tiếng thở dài không phải là của Seiji.
Nó là của Hitaka khi cô không thể làm gì hơn ngoài việc đảo ánh mắt nhìn ra chỗ khác.
Cô là một người biết điều và biết rõ ‘Lời nguyền Tử thần’ sẽ mang lại rất nhiều khó khăn cho họ. Vận rủi không phải là thứ mà bất kì ai có thể kiểm soát được.
Thành ra, kể cả khi hôm nay là một ngày khó khăn với cô và cô chủ, cô cũng không thể ghét hay phàn nàn điều gì về Shika Kagura được.
Cô nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh mà chuyển sang quan sát người con gái bên cạnh mình.
Nhận thấy rằng cô chủ của mình không hề nao núng chút nào, trong lòng Hitaka cảm thấy ấn tượng với khả năng chịu đựng của cô ấy.
Nhưng sự thật là…
‘Tại sao mình lại có cảm giác muốn đấm tên Seiji Haruta này một phát thế nhỉ?’
Natsuya cũng không hiểu được thứ cảm xúc này là gì.
Nhưng ý nghĩ đó chắc chắn đã lướt thoáng qua tâm trí cô, đặc biệt là khi Natsuya chứng kiến sự thân mật quá mức giữa Shika và Seiji khi cả hai chơi đùa.
Một cảm giác bực tức khó hiểu bỗng từ đâu xuất hiện trong tim cô, và cô có cảm giác nó ngày một nhiều hơn. Cô phải cố gắng lắm mới kìm nén bản thân được mà bĩnh tĩnh thong thả cất tiếng nói - bằng một cách nào đấy.
‘Đây có lẽ là do cả hai người đã phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi và phải đối mặt với bao nhiêu là rắc rối, trong khi hai người đó chỉ ung dung chơi đùa cả ngày. Đó là lí do mình không thể kiểm soát cảm xúc của mình phải không nhỉ?’
‘Thật tình, Natsuya Yoruhana, sao mày lại có thể trẻ con đến thế cơ chứ!’
Cô gái tự nhủ trong lòng rằng mình không được hạ thấp bản thân như thế và cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh.
Mọi thứ bỗng trở nên yên ắng trong một lúc.
Suốt thời gian này, cả ba người bọn họ cùng điều chỉnh lại mớ cảm xúc của mình.
Còn về phần một ai đó thì…
“Onii-chan, cho em thêm kẹo đi ~”
“Không được, em không thể ăn quá nhiều đồ ăn vặt trước bữa tối.”
“Hhmph!... Keo kiệt!”
Shika phồng má bất mãn.
‘Đáng yêu quá! Hay mình cho con bé thêm cái kẹo nữa nhỉ?’
“Haruta-kun.”
Giọng của Natsuya khiến cậu lấy lại lí trí.
“Tôi về phòng nghỉ chút đây. Chúng ta có thể nói tiếp về chuyện đó sau bữa tối.”
“Oh… ok.”
Natsuya rời đi cùng Hitaka sau khi Seiji gật đầu đồng ý.
Quan sát hai người ấy rời đi rồi, Seiji quay lại nhìn Shika lần nữa.
“Shika-chan” Cậu cười với con bé. “Hay là anh dạy em học vẽ nhé?”
Sau bữa tối.
Seiji đưa Shika về phòng của con bé, rồi rời đi và hướng tới sảnh chính.
Lúc đến nơi, Natsuya đang rót trà vào ly.
“Cậu đánh lạc hướng con bé thế nào vậy?” Cô hỏi.
“Tôi bảo con bé tự ngồi vẽ một lúc.” Seiji nhún vai đáp. “Tôi nói rằng tôi muốn lát nữa con bé có thể làm tôi bất ngờ với một bức vẽ thật đẹp.”
Natsuya chớp mắt ngạc nhiên vừa đặt ấm trà xuống.
“Cậu dỗ dành con gái giỏi thật đấy.”
“Bây giờ bên trong con bé đang là 1 đứa trẻ, còn là một cô gái khá vâng lời nữa, nên cũng không khó giải quyết cho lắm.”
Seiji bước tới chỗ cái bàn, ngồi xuống và tự rót cho mình 1 tách trà.
“Mà con gái à…. Ừm, thực ra… tôi cũng không giỏi dỗ dành con gái cho lắm. Nói đúng hơn thì tôi cũng không giỏi đối phó với con gái ấy chứ.”
Natsuya cạn lời.
Cái cảm giác muốn tẩn tên này lại dâng lên trong lòng cô nữa rồi!
Lần này, cô khá chắc lí do vì sao.
“Houjou-san đánh giá cậu rất cao đấy. Đây là lần đầu tiên cô ấy tán dương một người con trai cao đến vậy đấy.”
‘Nên ngừng giả vờ đi! Thừa nhận điều đó coi nào! Seiji Haruta, cậu là một…’
Một gì nhỉ?
Tay chơi à? Không, như vậy không đúng lắm, mới đây cậu ta cũng chỉ là một tên otaku tồi tệ, và kể cả bây giở cậu vẫn là otaku, chỉ mất phần tồi tệ thôi.
Mà nói về otaku, thì bình thường ta sẽ nghĩ tới một người không giỏi ứng xử với các tình huống ngoài xã hội, đặc biệt là khi giao tiếp với con gái vì họ vốn là những người sống nội tâm, vậy có khi cậu ta đang nói sự thật chăng?
Không, chắc chắn không phải!
Suy nghĩ của Natsuya đang trở nên hỗn loạn.
Cậu trai trước mặt cô trông vô cùng sáng sủa, đẹp trai, thật thà và thẳng thắn. Cậu là một người con trai hoàn hảo trong mắt phụ nữ, nhưng sở thích của cậu lại rất…otaku, nên miêu tả nó thế nào nhỉ?
Một tên otaku đẹp trai và ngầu lòi?
Cô gái cuối cùng cũng tìm ra được.
Đúng thế, đây chính là cách miêu tả mà cô đang tìm kiếm.
Mặc dù nghe có vẻ sai sai, nhưng cái này là hợp lí nhất rồi. Seiji Haruta, cậu là một tên otaku đẹp trai, ngầu lòi, nổi tiếng với đám con gái và rất giỏi xử sự với họ! Nên ngưng phủ nhận đi!
“Thật á? Senpai tốt bụng quá rồi.” Seiji gãi má bối rối. “Tôi cứ nghĩ mình đã làm chị ấy giận ấy chứ.”
Giận? Giận cái gì?
Natsuya nhớ lại thái độ của Houjou khi cô kể về Seiji. Houjou-san đã mỉm cưởi rất ngọt ngào mà đến cả Natsuya cũng ít khi thấy cô cười như thế. Natsuya bỗng lại thấy một cơn phẫn nộ khác trực trào trong lòng mình.
Thật tình!
Nhưng cô cũng biết rằng cậu không hề giả tạo.
Không, không có cách nào để làm giả tới mức như thế được.
Tên này, cậu ta thực sự là như thế…
Ah, ra thế, thế nên Houjou-san và những cô gái khác mới…
Natsuya cuối cùng cũng nhận ra.
“Haruta-kun, cậu ngầu thiệt đấy.”
Seiji bỗng ngáo ngơ.
Tại sao hội trưởng lại nói như vậy?
Và giọng điệu của cô nghe có vẻ quen quen. Dù nghe qua thì giống như một lời khen, nhưng cậu lại cảm thấy có ẩn ý phía sau những từ ngữ ấy.
Khi mà Seiji vẫn còn đang thẫn thờ như vậy, Natsuya nhấp một ngụm trà trước khi nghiêm giọng nói.
“Bắt tay vào vấn đề chính nào. Về việc giúp Shika Kagura hồi phục trí nhớ.”
Sau khi nghe điều này, mấy câu tán gẫu trước đó liền rời khỏi ý nghĩ của Seiji, và cậu bắt đầu tập trung chú ý.
“Trước khi nói đến cách hồi phục trí nhớ cho con bé, chúng ta phải biết được tình trạng hiện tại của Shika thế nào đạ. Có 3 khả năng là: Một, Linh hồn con bé bị tổn thương sau trận chiến, dẫn đến việc tinh thần và ý chí bị hư hại, gây nên chứng mất trí nhớ.”
“Hai là, vì để thua trước Hitaka, làm cho một vài điều kiện nào đó được thỏa mãn, khiến một ẩn thuật nào đó đã được niệm lên cô ấy trước đây được kích hoạt, gây nên chứng mất trí.”
“Giả thuyết thứ ba là, cả hai cái trên hợp lại. Việc mất trí nhớ của cô ấy có thể là do cả hai yếu tố trên: Một ẩn thuật được niệm lên con bé và linh hồn Shika tổn thương trong trận chiến… Hừm, không cần biết thứ tự là gì, kết quả giống nhau cả thôi.”
Seiji ngạc nhiên, hỏi:
“Một ẩn thuật?”