"Mmm… Onii-chan…” Shika lẩm bẩm vừa cựa quậy rồi từ từ mở mắt ra.
Cảm thấy có ai đó ở kế bên mình, cô quay người sang nhìn về hướng đó.
Cô trông thấy một chàng trai bảnh bao ngồi cạnh mình, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng.
Seiji mỉm cười. “Chào buổi sáng, Shika-chan.”
Shika Kagura choàng tỉnh.
Thế rồi, cô nheo mắt, miệng vừa nhoẻn lên một nụ cười vô cùng hạnh phúc.
“Chào buổi sáng, Onii-chan~”
...
Ở trường.
Mika không tài nào có thể tập trung được.
Tiết học đầu tiên vừa mới kết thúc, nhưng Seiji vẫn chẳng thấy tăm hơi đâu.
Vài bạn cùng lớp…được rồi, chỉ có con gái thôi, đang lo lắng cho cậu ấy nên đành hỏi Chiaki
liệu cô có biết chuyện gì không.
Chiaki bắt máy gọi, và tin trả lời là: “Hiện giờ tớ có việc cần làm, nên đã xin nghỉ rồi.”
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cậu ta bị cảm sao? Nhiều ánh mắt tò mò đồng loạt chớp mắt, và tất cả các cô gái đều lấy chuyện này ra làm chủ để thảo luận.
Nhà ngoại giao Chiaki đáp lại thế này, “Xin lỗi, tuyệt mật.”
Dù các cô gái vấn muốn biệt chuyện gì đang diễn ra, nhưng cuối cùng cùng đành thôi và ngừng thảo luận. Họ không tài nào có thể chịu đừng nổi áp lực toả ra từ cô nàng Tomboy, vốn đang hành xử cứ như thể là đại sứ của Seiji.
“Cậu ấy nói rằng tí nữa mình sẽ đến rồi liên lạc với tụi mình sau,” Chiaki thì thầm điều đó với Mika sau khi đám bạn cùng lớp tách khỏi bọn họ.
Điều này cuối cùng cung giúp cho cô gái tóc đuôi gà lấy lại chút sức sống. Tuy vậy, cô vẫn cảm thấy khá bất mãn.
‘Chính xác thì Seiji đang tính làm chuyện gì vậy!?’ Cô thầm phàn nàn điều đó trong lòng.
Khi không có cậu ấy ở đây, sự khó chịu giữa cô và Kaede khi cả hai người cung tới trường có hơi…
Mika không hề muốn nghĩ về những chuyện đã xảy ra.
Dĩ nhiên, Kaede trông cũng rất lo lắng cho Seiji… hay chuyện gì đã xảy ra cho Seigo Harano, theo cách mà cô ấy gọi. Nhưng sau khi Kaede biết rằng Mika cũng chẳng có tí thông tin gì, cô liền ngừng hỏi han.
Mika quyết định rồi. Sau khi gặ cậu ta, cô sẽ hỏi mọi chuyện cho ra lẽ.
Sau khi tiết hai kết thúc.
Khung cảnh trước mặt Mika khiến cô sững sờ tới mức tâm trí hoàn toàn không nhận thức được gì luôn.
“Cô bé này….chẳng phải là…”
“Yep, đúng rồi đó, con bé là Shika Kagura. Chúng ta đã gặp con bé hồi đến câu lạc bộ kịch hồi trước đấy.”
Cậu con trai cao to bảnh bao ấy nở một nụ cười dịu dàng.
Đằng sau Seiji là một cô bé có vẻ đẹp phải nói là cao đến tận mây xanh, đang bám lấy áo cậu mà trốn ở phía sau vừa chớp chớp đôi mắt dễ thương của mình.
Hai người họ cứ như là anh trai với em gái ấy…
Trước cảnh tượng đó, cả Mika và Chiaki đều không biết phải nói gì.
Họ nhận được tin nhắn từ Seiji là hãy đến gặp cậu ấy ở góc vườn của trường, nhưng cả hai chưa từng nghĩ là sẽ nhìn thấy điều này.
Người đứng đằng sau cậu… liệu có phải cùng một người đã từng bị hội trường câu lạc bộ kịch ‘bắt cóc’ trước đây không vậy!?
Cảm giác con bé toả ra khác biệt hoàn toàn.
Hồi đó, người mà họ gặp là một cô gái yêu văn chương, vốn toả ra bản chất lạnh lùng như muốn xua đuổi những người muốn đến gần vậy.
Nhưng giờ đây, con bé lài giống một cô gái lúc nào cũng bám dính lấy anh trai của mình, hành xử bẽn lẽn và dễ thương không khác gì một cô gái bình thường nhà bên cả!
Sự đối lập giữa hai ấn tượng mà con bé toả ra… đây chẳng phải đối lập nữa! Nó giống đa nhân cách hơn!!
Tại sao hai người họ lại ở chung với nhau!?
Tại sao họ cư xử cứ như anh em trong nhà vậy!?
Mặc dù Mika và Chiaki biết rõ Seiji và Shika không phải anh em thật, nhưng điều này lại khiến họ nghĩ rằng biết đâu điều đó có thể đúng thì sao!
Dòng suy nghĩ của cả cô gái ấy cứ như những cơn cuồng phong không bao giờ dứt vậy.
Nhưng câu nói tiếp theo của Shika lại càng khiến mớ cuồng phong ấy lớn mạnh hơn.
“Onii-chan, lại có hai chị gái xinh đẹp nữa này! Anh có nhiều bạn gái thật đấy~!” Shika Kagura nhẹ nhàng nói.
Lúc này, vẻ mặt của Seiji cứng sững lại.
Mika và Chiaki thì vẫn chẳng thể thốt ra được lời nào.
Đám lốc xoáy trong tâm trí họ đã phát triển thành bão!
“Seiji!!” – Cả hai người họ đồng thanh hét lên.
Seiji chỉ có thể cảm thấy bất lực hoản toàn khi trông thấy biểu cảm ngạc nhiên không lời lẽ nào tả được của hai cô bạn.
Cậu biết rằng mình không nên dẫn theo một cô gái bị mất trí nhớ mà!
Nhưng cũng đâu trách cậu được.
Sau khi tỉnh dậy, Shika Kagura cứ bám lấy cậu và dù có làm thế nào thì con bé cũng không chịu bỏ cậu ra. Nếu cậu thử làm nghiêm mặt dù chỉ một chút xem, con bé sẽ bĩu môi rồi nước mắt ngắn nước mắt dài – rồi sẽ khóc rống lên khi cậu mặc kệ mà bỏ đi… Cơ bản mà nói, con bé là một đứa bé không thể thiếu hơi người lớn.
Cậu đã tính đến chuyện không đến trường, nhưng do đã hứa nên đành phải làm, thêm nữa… cậu muốn dẫn Shika đi dạo một chút, để tắm nắng và hít thở khí trời.
Về vấn đề an toàn thì không phải lo do pháp trận vẫn đang bao vệ ngôi trường. Hơn nữa, Rana cũng có mặt ở đây.
“Bình tĩnh lại chút nào, nghe tớ giải thích cái đã…” Seiji gượng cười khi bắt đầu cất tiếng.
Nhưng cùng lúc đó, cậu bỗng nhiên thấy cách nói của mình chả khác gì mấy tên khốn nạn trong mấy truyện lập Harem điển hình sao!?
Khụ khụ, đây chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi!
...
Qủa thật là rất khó để giải thích cho hai cô nàng này về những chuyện đã xảy ra mà không để cập đến bất cứ chi tiết rõ ràng nào, nhưng bằng cách nào đó Seiji vẫn làm được.
"Mmm... Cho phép tớ được tóm tắt lại tình huống. Seiji đang cố gắng giúp Kagura-san đây với vài tình huống nhức nhối của con bé, nhưng sau đó lại vướng phải một vụ lùm xùm do Hội trưởng hội học sinh Natsuya Yoruhana gây nên.”
“Sau khi được điều trị và tỉnh lại, Shika mất trí nhớ và giờ con bé tin rằng Seiji là anh trai của mình.”
“Hội trưởng Yoruhana cảm thấy rất có lỗi do cớ sự này. Do hiện giờ không thể liên lạc với gia đình của Kagura-san được, nên Hội trường Yoruhana đã cho con bé sống trong chính căn nhà của mình kèm theo việc điều trị và săn sóc.”
“Và vì Kagura-san không để cho Seiji rời xa mình, thành ra Seiji sẽ tạm thời ở lại dinh thự của nhà Yoruhana.”
“Tớ có nói đúng ý chính không?”
Chiaki giả vờ rằng mình đang đẩy một gọng kính tưởng tượng nào đấy trong lúc giải thích.
Seiji chỉ còn biết thở dài mà nói rằng, “Yep, đúng rồi đó.”
“Nghe cứ như truyện viễn tưởng ấy nhỉ… lấy làm cốt truyện cho phim truyền hình được luôn ấy.” Chiaki xoa xoa cằm. “Nhưng do chuyện này xảy đến với cậu… nên cũng không kỳ lạ mấy.”
Mika im lặng gật đầu đồng thuận.
Thế là có ý gì? Seiji bỗng mơ màng thấy mình cứ như đang bị khinh thường vậy. Có phải là mày không ảo giác?
“Nó có nghĩa cậu là một thằng ngốc lúc nào cũng dính líu hay đâm đầu vào mấy chuyện lùm xùm rắc rối thế này.” Chiaki giơ tay ra rồi nhún vai.
Seiji không biết phải nói gì.
Được rồi, vậy đúng là cậu đang bị coi thường theo một cách khó mà nhận ra.
“Tớ xin lỗi khi không thể nói chi tiết cho hai cậu được, nhưng tình huống hiện giờ cơ bản cũng giống như những gì Chiaki vừa giải thích.”
“Được rồi mà; nếu cậu không thể nói thì cứ im lặng thôi… Thực ra bọn này rất vui khi cậu có thể kể nhiều đến thế đấy.” Chiaki mỉm cười. “Phải không, Mika?”
Mika cũng gật đầu lịa lịa đi kèm với một nụ cười.
Tuy lúc này cô có hơi bực mình do không biết được tình tiết nó như thế nào, nhưng nếu Seiji không thể tiết lộ thêm thì chắc hẳn là phải có lý do nào đấy.
Có khi kể được chừng này cũng là một chuyện khó khăn lắm rồi.
‘Thực chất , anh ấy không cần phải nói cho bọn mình làm gì cả, nhưng anh ấy lại không muốn hai đứa mình lo lắng…’
Mika cảm thấy tim mình ấm hẳn lên khi
dòng suy nghĩ này lướt qua tâm trí cô.
Cô cảm thấy rằng đó là một… cảm xúc vô cùng thoải mái khi được người mình thích em trọng.
“Onii-chan, em mệt rồi! Ôm em đi~”
Cảm giác lâng lâng của Mika đột nhiên bị kéo xuống cái rụp.
Nhìn thấy một cô gái tươi tắn và dễ thương… không, nhìn thấy con bé sơ trung vốn chẳng quen biết gì với Seiji trước vụ này bám dính lấy cậu ấy không rời, đòi cậu ấy cưng chiều, và nói năng thì như mấy đứa con nít…Dù biết rằng đây là hậu quả do việc nhất trí nhớ… nhưng cô vẫn không thích nó tí nào!
“Chẳng phải anh vừa ôm em rồi sao? Sao em mau mệt vậy?”
“Em vẫn còn thấy không thoải mái lắm. Chỉ có những cái ôm của onii-chan mới giúp em khoẻ lên thôi… cảm giác đó là nhất ~!”
Qúa lắm rồi.
Mika cảm thấy lòng mình bỗng bừng lên một cơn tức giận không biết phải miêu tả sao với Shika.
Dẫu biết rằng Shika đáng được thương cảm do tuổi trí lực của con bé bị giảm sút, nhưng khi nhìn và nghe thấy điều này ngay trước mắt, nó vẫn làm cho cô nổi điên lên được.
‘Mình vẫn chưa được anh Seiji ôm lần nào nữa mà!!’ – Tâm trí cô gái tóc đuôi gà dồn hết sức gào thét lên như thế.
P/S: Nhiều chuyện phải làm nên từ giờ tiến độ sẽ bị khập khiễng ae nhé. T không nói trước được. Sắp chọn ngành rồi mà.