“Thánh nữ thần hộ.”
Đây là biệt danh trong lớp lẫn câu lạc bộ của Shika Kagura.
‘Sau phù thuỷ đến thánh nữ à….Cái quái gì thế này!?’
“Mấy cô chị thì được gọi là phù thuỷ song sinh, và giờ cậu cũng có bạn cùng câu lạc bộ là thánh nữ sao? Hoshi, cậu có phải là nam chính trong game hẹn hò không thế!?” Seiji có vô số lời bình phẩm về chuyện này.
Tuy vậy, Hoshi có thể nghe thấy tiếng cười khúc khích ở đầu dây bên kia.
“Nhắc mới nhớ, đó là lời mô tả về em đấy. Em chỉ là nam chính vô dụng và cực kì bình thường, nên ngay cả khi có phù thuỷ hay thánh nữ ở kè kè bên cạnh, thì em cũng chẳng làm được gì cả,” Hoshi nói vừa nhìn về phía cửa sổ.
“Nhưng anh thì khác, Senpai. Vừa mạnh mẽ mà lại rất nhẹ nhàng, hơn nữa lại có sức mạnh để giải cứu những người khác…đó chính là những gì mà một nhân vật chính thực thụ có.”
Seiji không biết phải nói gì.
Liệu cậu có nên bật chế độ tấu hài nữa không?
Không được. Mức năng lượng cho nó vốn đã cạn và đang được sạc rồi.
Giờ cậu chỉ có thể đối mặt với cái sự xấu hổ sắp tới thôi.
“Anh không phải là siêu anh hùng cũng như không thể hứa trước được điều gì…Đó là những gì anh đã nói với em ấy.”
“Senpai, lúc nào cũng khiêm tốn cả.”
“Tôi không hề nhún nhường nhé, okay! Anh đang nói sự thật thôi. Vì hiện giờ anh chẳng biết chuyện gì đang xảy ra cả, nên đâu thể hứa mình sẽ làm gì đó được,” Seiji nói. “Mà ngay cả khi có biết…Anh cũng chỉ là người thường thôi. Luôn luôn có những chuyện mà dù có muốn anh cũng không thể nhúng tay vào được.”
‘Không, Senpai, anh là một anh hùng,’ Hoshi nghĩ thầm điều đó trong lòng.
‘Mặc dù anh rất khiêm tốn, hiền lành và mạnh mẽ, anh lại chẳng lấy đó làm tự mãn…Anh chỉ thể hiện sức mạnh thật sự của mình khi giúp đỡ người khác.’
So với các siêu anh hùng trên màn ảnh, thì Senpai giống một anh hùng thực sự hơn.
“Dù gì đi nữa, nếu có thể giúp được chuyện gì, thì anh sẵn sàng dùng hết sức để làm. Nhưng vào lúc này em ấy chẳng kể cho anh biết gì cả, nên cũng đành bó tay thôi. Tuy đã nói rằng vào ngày mai cùng giờ anh sẽ đợi em ấy tại công viên, nhưng có khi em ấy không đến đâu. Nên cứ kể cho anh mọi thứ mà cậu biết về cô ấy đi.”
Coi bộ Senpai đang muốn chút thông tin về Shika Kagura.
Hoshi mỉm cười, nghĩ rằng mình đang hỗ trợ người hùng của chính mình.
“Shika Kagura…. Kagura-san là học sinh chuyển trường mới đến hồi đầu học kỳ….”
Shika Kagura, năm hai sơ trung, thành viên của lớp 2-4.
Vào ngày đầu tiên, lời tự giới thiệu của cô đã gây một chấn động không hề nhỏ cho lớp, ngay cả giáo viên cũng không phải ngoại lệ.
“Tôi không cần bạn. Đừng lại gần tôi, xin đừng chạm vào cũng như nói chuyện với tôi.”
Mọi người đều sững sờ khi cô ấy nói điều ấy với giọng điệu hoàn toàn bình tĩnh. Thậm chí khi nói vẻ mặt của cô cũng không hề biểu lộ chút cảm xúc gì.
Tuy vậy, thái độ của cô ấy dường như không hề lạnh lùng, kiêu căng, hay khinh thường người khác cả. Tất cả chỉ đơn thuần là sự điềm tĩnh.
Cô ấy hành xử như thể đang muốn nói rằng “xin hãy chiếu cố tôi,” – một điều hoàn toàn bình thường, nhưng câu từ của cô ấy rõ ràng là đang có ý kêu mọi người tránh xa mình ra vậy. Ngay cả giáo viên lúc đó cũng không biết nói gì.
Dĩ nhiên là sau đấy cô ấy bị gọi lên văn phòng.
Nhưng dù giáo viên có nói gì, cô ấy vẫn như thế.
Về những người khác trong lớp, một vài người đã dồn hết can đảm đến bắt chuyện với cô, số khác thì được giáo viên nhờ. Đương nhiên là cũng có những thành phần muốn gây sự do cô quá khác biệt.
Shika chỉ đáp lại mọi thứ với vẻ bình thản trên khuôn mặt, hoặc là chấp nhận mà không hề phản ứng lại.
Và khi những trò quấy rối chuẩn bị leo lên thành bắt nạt, thì từng người trong số họ bắt đầu gặp xui xẻo.
Thay vì là Shika Kagura, những người muốn bắt nạt cô mới là kẻ bị hại.
Một người trượt chân vì bị thương khi đang đi trên cầu thang, người khác thì bị bỏng do nước sôi, người khác nữa thì bị mấy tên côn đồ đập cho một trận nhừ tử, và thậm chí một trong số họ còn bị tai nạn giao thông hiện đang phải nằm viện!
Những vụ tai nạn này xảy ra liên tiếp, và các nạn nhân đều có quen biết với nhau. Điều này khiến mọi người dễ dàng nảy ra những giả thuyết.
Lời nguyền, hay là… do trời phạt!
Cùng có một số học sinh tin vào giả thuyết cho rằng Shika Kagura đang được sự bảo hộ của một thực thể hay tổ chức vô danh nào đó, nhưng lại rất mạnh mẽ.
Well, cái giả thiết đó có thể giải thích cho vụ đánh đập và tai nạn giao thông, nhưng lại không thể áp dụng cho người tự té cầu thang hay cô gái bị bỏng do nước sôi tại nhà mình được.
Mấy sự kiện này gây hoang mang không chỉ với mấy cô cậu học sinh bình thường, mà cả những giáo viên cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mấy tai nạn này ngoài mặt thì không khác gì mấy vụ thông thường, nhưng kỳ lạ ở đây chính là chúng lại vô tình xảy ra liên tiếp nhau. Hơn nữa, tất cả nạn nhân đều là những người đang quấy rầy Shika, nên dù có muốn thì cũng không thể nghĩ đây là một chuỗi tai nạn bình thường được.
Bạn cùng lớp của cô chỉ có thể tin rằng những vụ việc đó là do thánh thần tác động.
Shika Kagura được một Thần Phật hay thế lực thần bí nào đó bảo hộ.
Điều này nhanh chóng ngấm sâu vào tâm trí của toàn bộ bạn học cùng lớp của cô.
Ngay sau đấy, một tai nạn khác xảy đến cho giáo viên chủ nhiệm khiến niềm tin đó của họ càng được xác quyết.
Một vụ hoả hoạn.
May mắn thay, lúc đó trong nhà không có người, nên gia đình giáo viên không có ai bị thương. Dù vậy, với giáo viên, đó rõ ràng là một đòn tâm lý rất nặng, mặc dù công ty bảo hiểm sẽ đến thanh toàn thiệt hại cho vụ đó.
Còn về nguyên nhân gây cháy…Các nhân viên cứu hoả sau đấy đã tìm ra rằng nó bắt nguồn từ cái bàn ủi bị bỏ quên khi đang là quần áo.
Tuy nhiên, các thành viên của lớp 2-4 lại có lời giải thích khác.
Chúa Trời đang thể hiện quyền năng của Ngài! Sẵn sàng trừng phạt bất cứ ai dám đến làm phiền Shika Kagura.
Đó là lý do cô gái xinh đẹp luôn giữ vẻ mặt bình thản và chỉ im lặng từ chối tiếp chuyện với bất cứ ai, được cả lớp gán cho danh hiệu “Thánh nữ thần hộ”
Tại sao không gọi cô ấy là ‘Kẻ bị nguyền rủa’ hả?
Vì chẳng có ai muốn làm nhân vật chính tiếp theo của series Thiên Tru này cả.
Và cứ như thế, Shika đã hoàn toàn cô lập đúng như mong muốn lúc đầu.
Sau đấy, cô ấy tham gia vào câu lạc bộ văn học.
Một thành viên nữ mời cô ấy Shika vào, theo hướng hơi ép buộc do luôn thấy cô ấy đọc sách trong thư viện.
Nhưng cũng chính nữ sinh ấy đã trở thành nạn nhân tiếp theo khi lãnh trọn vào đầu một trái bóng rổ bay lạc vào giữa giờ thể dục – kết quả là cô ấy bất tỉnh nhân sự rồi sau đó chẳng dám nói chuyện với Shika nữa.
Dù gì thì cũng nhờ nữ sinh đó mà câu lạc bộ văn học mới biết được danh thơm tiếng tốt của Shika, nên rốt cuộc mọi người cũng cô lập cô ấy hệt như các cách mà lớp 2-4 đã làm.
Thời gian trôi qua, và Shika thì vẫn giống hệt như ngày đầu.
Luôn luôn im lặng, bình thản và cô độc; cô ấy chưa bao giờ tỏ ra đau đớn hay bất cứ dạng cảm xúc nào khác. Nó có cảm giác như thể là cô ấy luôn muốn mọi thứ diễn ra như thế này.
“Em cứ nghĩ nhân cách bên trong của cô ấy giống hệt với vẻ bề ngoài, là một đại dương tĩnh lặng kéo dài tới vô tận. Kiểu như …Shika là một người giám sát bất diệt vậy.”
“Nên khi cô ấy hỏi nguyên do khiến em thay đổi, thú thực là em cũng đã khá sốc. Vì dù gì thì em cũng chưa bao giờ nói chuyện hay nghe thấy tiếng cô ấy tự mình bắt chuyện cả.”
“Em biết mọi câu chuyện liên quan đến Shika lẫn lý do cô ấy trở nên cô độc đến vậy. Nhưng mà vẻ mặt bình thản đó làm em không hề nghĩ đến bất cứ thứ gì để thay đổi tình hình cả. Những người khác chắc cũng có cùng suy nghĩ như thế.
“Không….Ngay cả khi biết cô ấy thực sự đang chịu đau đớn, thì chúng em cũng không dám hó hé gì vì sợ.” Giọng của Hoshi trầm xuống khi cậu tiếp tục nói, “Tai hoạ của Thượng Đế đúng là đã xảy ra, mặc dù chỉ là những tai nạn…nhưng cũng chính vì thế nên mọi người mới sợ hãi.”
“Nếu chúng em đến gần cô ấy, ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra? Rất có thể là một thảm hoạ đột nhiên xảy ra, không người nào có thể đoán trước được, và…” Hoshi thờ dài. “Mọi chuyện thật quá khủng khiếp. Ít nhất, là em sợ, ngay cả bây giờ, mặc dù em chỉ đang nói về nó thôi.”
Giọng của Hoshi nghe có vẻ tăm tối hơn trước. Có thể nói cậu ta đang chán ghét sự yếu đuối và bất lực của mình.
Ở bên kia đầu dây, khuôn mặt của Seiji mỉm cười.
“Sợ hãi trước một tai hoạ bất chợt là điều bình thường. Ngay cả anh, một chuyện như thế này….Anh không biết phải bắt đầu sao nữa.”
"Senpai!"
“Nhưng may mắn thay, anh biết một người có thể giải quyết vấn đề này.”
"Senpai!"
“Nhưng lúc này cô ấy không rảnh, và ngay cả khi có thời gian rồi thì anh cũng chẳng biết là cô ấy thực sự có thể giải quyết chuyện này không.” Seji thẳng thừng nói.
“Nhưng anh sẽ thử, phải không, Senpai!?” Đôi mắt của Hoshi lấp lánh khi được hãnh diện hỗ trợ Senpai của mình.
“Ah, dĩ nhiên.” Phía bên kia nói vậy, với một giọng rất cương quyết.
Giống hệt cái lúc Seiji giải quyết vấn đề của Hoshi.
Hoshi thấy rất cảm động.
Vì cậu cứ có cảm tưởng rằng mình đang chứng kiến cuộc viễn chinh đầu tiên của anh hùng.