“Anh là người tốt, Seigo Harano.”
Shika Kagura cuối cùng cũng chịu mở lời và một lần nữa ngay lập tức gán cho cậu cái danh “người tốt”.
“Anh đã nghe em nói thế một lần ở câu lạc bộ kịch rồi”. Seiji nhìn cô. “Mặc dù anh không nghĩ mình thực sụ tốt đến thế… Nhưng có lẽ, chỉ một chút thì đúng.”
“Có người nói cho em anh là hiện thân của ánh sáng.”
Seiji ngơ người sau khi nghe điều đó.
Một cô gái… không, một tên con trai mặc đồ nữ thoáng hiện lên trong đầu cậu. Sao mà muốn che mặt lại quá!
Nhưng cậu vẫn phải hỏi cho chắc.
“Em nghe điều đó từ đâu? Hoshi Amami đúng không? Em biết cậu ta à?”
Shika gật đầu.
Seiji vò đầu bức tai khi thấy Shika gật đầu.
Hoshi, nghĩ trong đầu cậu là đủ lắm rồi! Lại còn kể cho người khác nữa chứ? Có cái lỗ nào cho tôi chui xuống không trời!
Sau khi thầm rủa tên đàn em trong đầu, Seiji quyết định sẽ dạy cho Hoshi một bài học trong lần gặp mặt tới.
“Seigo Harano?” Một giọng nói bối rối gọi tên cậu.
“Oh, xin lỗi, anh chỉ đang…” Seiji ho vài cái và hạ tay xuống lần nữa. “Em là bạn cùng lớp với Hoshi à?”
“Cùng câu lạc bộ.” Shika trả lời cụt ngủn.
“Cậu lạc bộ nào?”
“Văn học”
“À, ra thế…”
Vậy là Hoshi là thành viên của câu lạc bộ văn học, hmm. Khá là hợp với cậu ta đó chứ.
‘Không, khoan đã!’
“Làm sao cậu ta lại kể cho em?” Seiji bỗng thấy mặt mình giật giật.
Đừng nói cậu ta kể cái ảo tưởng của mình cho cả câu lạc bộ nghe chứ!?
Shika im lặng.
‘Eyyy, đừng có im lặng thế chứ! Tôi đang rất nóng lòng muốn biết câu trả lời đây!’
Seiji chờ đợi câu trả lời của Shika với tâm trạng cực kì căng thẳng.
Nếu tên đàn em ngốc của cậu mà dám kể cho cả câu lạc bộ văn học nghe về mấy thứ đáng xấu hổ ấy thì, chết tiệt! Đây không phải là chuyện có thể tha thứ được chỉ với một cú đấm đầy tính “giáo dục” đâu.
“Ắt xì”… Hoshi bỗng hắt hơi khi đang làm việc nhà giúp cô của mình.
“Giờ này chắc senpai xong việc rồi nhỉ? …Oww, mình cũng muốn đi gặp ảnh.” Cậu lẩm bẩm trong khi lau sàn nhà.
Nhung muốn làm gì thì cậu cũng phải dọn nhà xong đã.
Dù gì thì, cậu cũng đang sống cùng với cô Rika. Tốt nhất là nên để mọi thứ sạch sẽ.
Ngạc nhiên là, mặc dù cô Rika có vẻ nghiêm khắc, nhưng nhà cửa thì…
Hoshi không thể ngăn nụ cười thoát khỏi miệng khi nhớ đến cái bãi chiến trường được gọi là nhà của cô vào lần đầu cậu tới.
Rika cũng vô cùng bối rối trước cảnh đó.
Nhưng cũng vì cô ấy luôn phải bận rộn với công việc và lại còn sống một mình, nên nhà cửa không được gọn gàng cũng là điều dễ hiểu.
Hoshi nghĩ rằng việc trước hết cậu cần làm khi chuyển vào là dọn dẹp toàn bộ căn nhà cái đã, vì lợi ích của cả cô Rika và cả cậu.
Trong thâm tâm người con trai ấy quyết định rằng điều này quan trọng hơn việc đi làm tại cửa hàng đồ ngọt. Tuy thực sự rất muốn làm việc cùng senpai, cậu đã kiềm hãm được ý muốn đó và ở nhà.
Những thứ quan trọng cần phải giải quyết trước….. Hmmm, đây có gọi là trưởng thành hơn không nhỉ?
Khi gặp lại Harano-senpai, cậu sẽ kể và đồng thời mách luôn với anh ấy về việc cô Rika ở nhà sống thế nào! Hoshi tủm tỉm cười khi nghĩ tới điều đó.
Cậu không hề biết rằng lần tới cậu sẽ được Senpai yêu quý thưởng cho một cái đấm sắt.
Tại công viên.
Shika giữ im lặng một lúc lâu.
Cuối cùng, cô đảo mắt, và chịu mở lời.
“Em hỏi cậu ta bằng cách nào mà …cậu ta lại không chết.”
Seiji choáng váng khi nghe được cậu trả lời, vốn có ít khả năng xảy ra nhất.
Tại sao Hoshi lại không chết á?
Cách em ấy hỏi như thể em ấy biết chắc rằng Hoshi Amami sẽ chết vậy!
Biểu cảm của Seiji thay đổi ngay lập tức.
“Tại sao em lại hỏi cậu ta như vậy?” Đầu cậu đã lướt qua vô số khả năng khác nhau, nhưng cậu quyết định tìm câu trả lời từ cô trước.
Shika ngước nhìn lên bầu trời đêm một cách điềm tĩnh.
“Cậu ta cũng hỏi y chang anh vậy”
“Câu trả lời của em là … em đã thấy điều đó.”
“Cậu ta có biểu cảm…. thể hiện rằng mình muốn chết vậy.”
Biểu cảm? Seiji nhướn mày trong ngạc nhiên.
“Sau đó, cậu ta có vẻ hiểu ý em muốn nói, rồi cậu ta cảm ơn em vì đã quan tâm đến cậu ta. Thực ra thì, em không quan tâm về cậu ta…. Em cũng nói cậu ta như thế, chỉ là em muốn biết ai đã thay đổi… suy nghĩ của cậu ta từ một kẻ muốn tìm cái chết thành một người lại được thấy ánh sáng.”
Shika lại nhìn về Seiji rồi nói.
“Sau đó cậu ta nói với em rằng…. cậu ta đã gặp được ánh sáng. Ánh sáng tên là… Seigo Harano.”
Seiji không thể nói gì hơn.
Cậu chuyện của cô khá lủng củng, nhưng cậu có thể hiểu được ý cô bé muốn nói gì.
Có lúc, cậu tưởng rằng Shika sở hữu… năng lực thần bí nào đó, nhưng cậu đã hiểu lầm.
Cô không thực sự nhìn thấy Hoshi chết. Cô chỉ để ý được nét mặt tăm tối của Hoshi khi mà tinh thần của cậu đang ở trong vực thẳm và từ đó cô suy ra cậu muốn làm gì.
Nhưng cuối cùng thì mọi thứ lại không xảy ra. Thay vào đó, Hoshi hồi phục lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra và thậm chí còn vượt qua được cái tôi thiếu ý chí của mình trước đây.
Điều này khiến Shika cảm thấy kì lạ, vì thế mới đến hỏi.
Nhóc Hoshi lại trả lời theo cách hệt như trẻ con, theo kiểu mà mấy học sinh sơ trung hay làm.
Seiji thở dài nhẹ nhõm trong lòng khi biết nỗi sợ của mình không tồn tại, và Rika không phải là người có sức mạnh thần bí.
Cậu cũng nhẹ lòng khi biết chắc rằng Hoshi không ba hoa với bất kì ai trong câu lạc bộ rằng cậu là ánh sáng này, ánh sáng nọ.
“Cậu ta chỉ giỏi phóng đại mọi chuyện, cách cậu ta kể chuyện có hơi…em biết đấy.” Seiji gãi đầu. “Tất cả những gì tôi làm là giúp cậu ta một chút. Thằng nhóc đó có vài vấn đề khó giải quyết, và tôi đến giúp. Chỉ thế thôi.”
Shika nhìn cậu chằm chằm.
“Khi cậu ta kể em chuyện này, cậu ta như thể phát ra ánh hào quang xung quanh ấy. Đó là lần đầu tiên em thấy thứ gì đó giống thế. Thật sự là em chưa từng thấy trước giờ.”
À rồi! Hai đứa này đúng kiểu thành viên câu lạc bộ văn học nhỉ!
Có phải toàn bộ thành viên văn học đều dễ dàng chấp nhận cái lối suy nghĩ như kiểu học sinh sơ trung thế không?
‘Tôi đầu hàng.’ Seiji thở dài não ruột.
“Em…. À thì, muốn nói gì cũng được, tùy mấy đứa thôi. Anh không nghĩ bản thân mình là ánh sáng, anh chỉ làm những gì mà một người senpai và một người bạn nên làm, và có đủ khả năng để làm.”
Shika khẽ nghiêng đầu. “Vậy là anh thừa nhận điều đó đúng không?”
‘Này, cô gái, thế quái nào em có thể suy ra được như thế?’
Seiji cố gắng không tranh cãi với cô.
Vì nếu cậu cứ tranh cãi với cô thì cả hai sẽ không bao giờ ngừng lại.
Seiji thầm thở dài. ‘Có lẽ mình nên tiếp cận trực tiếp với con bé theo cách này.’
“Rồi rồi. Cứ cho rằng… anh là ánh sáng đi.”
Khỉ thật, chỉ sau khi tự mình nói điều đó cậu mới nhận ra nó xấu hổ cỡ nào!
Seiji che mặt cậu với cả hai tay.
“Anh thừa nhận, được chưa? Anh là người cho cậu ta ánh sáng, nên thằng nhóc đó nghĩ anh là ánh sáng! Anh chính là hiện thân của ánh sáng đây!! Rồi sao nào!?”
Cậu bỏ cuộc và tiếp tục lấy tay che mặt.
Giờ thì cậu nói chuyện khá giống với một thằng trẻ trâu dính chuunibyou chính hiệu rồi đấy!
‘Tại sao mình lại làm thế này giữa đêm khuya tại công viên với một con nhỏ sơ trung mà mình chỉ mới quen biết nhỉ?’
Seiji cố gắng an ủi bản thân rằng mình đã làm điều xấu hổ y chang thế này hai ngày trước. Nói đúng hơn thì so với cái lúc cậu diễn trước cặp song sinh, thế này chẳng là gì.
….Nhưng tự an ủi kiểu này chỉ khiến cậu thấy tệ hơn.
Khi đó, cậu đã dựa vào cái tôi oai nghiêm của mình để vượt qua! Và sau đó cũng vào tiết học, thứ giúp cậu suýt soát quên đi mọi thứ!
Seiji chôn vùi bản thân trong mớ ký ức đen tối. Hiện thân của ánh sáng sắp bị bóng tối nuốt chửng.
“Em… cũng muốn có ánh sáng.” Shika nói bằng một giọng nhẹ nhàng, điềm tĩnh.
Giọng của con bé không hề chứa bất kì cảm xúc nào. Nó chỉ đơn thuần thể hiện ước muốn của mình.
“Anh có thể …cho em ánh sáng đó được không?”
Trans: Namae No.
Edit: Nhokdauto1.
Suy nghĩ của ngày hôm nay: Truyện cứ lòng và lòng vòng, đánh nhau đê. (Tính tất cả mọi chuyện t dịch).