Seji trở về nhà, rửa mặt, thay quần áo, và đến trường.
Mặc dù đêm qua cậu không hề chợp mắt chút nào nhưng cậu cũng không thấy mệt mỏi lắm- một đêm thức trắng cũng chả thấm tháp gì đến cái cơ thể cực kì khỏe mạnh này của cậu.
Khi bước xuống tầng dưới, cậu đã thấy Mika đang đứng sẵn đó chờ cậu dưới chân cầu thang.
“Chào buổi sáng.” Mika mỉm cười và đưa cho cậu hộp đồ ăn trưa, “Của anh nè.”
“Chào buổi sáng. Cảm ơn vì đã chuẩn bị đồ ăn trưa hôm nay cho anh.” Như thường lệ, Seiji chấp nhận lòng tốt của nhà Uehara.
Sau khi chào hỏi nhau, hai người không trò chuyện thêm nữa mà chỉ đơn giản trao cho nhau một nụ cười trước khi cùng nhau đến trường.
“Tớ đã suy nghĩ kỹ về nhiều thứ tối qua.” Chỉ sau khi đã đi được một lúc Mika mới chậm rãi bắt đầu trò chuyện trong khi vẫn dán chặt ánh mắt của cô vào Seiji.
“Nếu anh tự hỏi liệu em có sốc hay không thì.… em chắc rằng mình đã khá sốc theo một mặt nào đó, nhưng không phải vì em nghi ngờ anh hay gì hết. Em biết, anh có lí do của riêng mình, khi làm vậy với cặp song sinh đó, và em tin anh.” Đôi mắt cô ánh lên sự kiên định khi cô ấy tiếp tục: “Em tin anh…nhưng em vẫn sốc, không phải do những nghi ngờ, mà là do….do em không thể hiểu được. Chiaki thì không cảm thấy sốc chút nào. Mặc dù cậu ấy nói với em rằng cậu ấy khá bất ngờ, cậu ấy tin tưởng anh và đã hiểu được anh. Nhưng em thì. . .em không thể hiểu nổi lối suy nghĩ của anh…hay kể cả của cậu ấy. Đó là lí do vì sao em cảm thấy sốc và thất vọng.” Miki cúi đầu xuống.
“Em…cảm thấy ở giữa chúng ta như có một khoảng cách vô hình. Cho dù em vốn đã cảm thấy được rằng có một vài điều khác biệt giữa em và Chiaki, nhưng em lại còn thấy khoảng cách đó nó xa hơn, mạnh mẽ hơn nếu so giữa em và anh bây giờ, do vậy…”
“. . . do vậy em cảm thấy thật là đau đớn.”
“Lồng ngực em nhức nhối, nhói lên như thể có thứ gì đó nghẽn lại. . .
“Mặc dù một người là bạn thân nhất, và người kia là người mình yêu….Mặc dù họ ở ngay bên cạnh, nhưng bản thân lại không thể nào theo nổi suy nghĩ của họ.”
Mika Uehara cảm thấy một nỗi buồn vô hạn về tất cả việc này.
“Này, Seiji, em nên làm gì đây? Làm cách nào để em có thể hiểu anh và cũng như Chiaki một cách tốt hơn?”
Seiji nhìn thẳng vào mắt của cô ấy và mỉm cười. Cậu giơ tay ra và vỗ nhẹ đầu của cô.
Mika bị bất ngờ bởi hành động tiếp xúc đột ngột ấy, nhưng sắc mặt cô ấy bắt đầu đỏ lên trước cảm xúc ám áp và thoải mái nó mang lại.
“Chỉ cần xử lí một cách từ từ là được, và nếu em gặp phải bất kì rắc rối nào, đơn giản em chỉ cần hỏi và suy nghĩ thôi, và em sẽ có thể hiểu được. Có một số thứ em vẫn chưa thể nhận thức được, hoặc có lẽ đơn giản là em sẽ không cần phải nghĩ về chúng. Không phải là vì em ngốc nghếch - mà chỉ là vì cậu vẫn còn thiếu kinh nghiệm sống thôi. Sống đúng với bản chất của mình không phải là một điều xấu. Anh khá chắc rằng Chiaki trở thành bạn của em chính xác là vì bản tính ngây thơ của em, và riêng anh…anh nghĩ rằng em rất dễ thương khi là một cô gái như thế này.”
“D…dễ thương?” Khuôn mặt của Mika còn đỏ hơn nữa.
‘Khoan, không phải đây là lần đầu tiên Seiji khen mình dễ thương sao!? Ahh-xấu hổ quá đi!’
“Chiakki và anh không hẳn là đơn giản đâu. Em đã biết về hoàn cảnh của anh rồi, còn về phần Chiaki…cô ấy có lẽ cũng có hoàn cảnh của riêng mình.” Seiji không nhận ra sự bối rối của cô và cậu tiếp tục.
“Em là người đơn giản nhất giữa trong nhóm, và đó chính xác là lí do em mang lại cho bọn anh…sự thư giãn? Anh không biết phải diễn tả nó thành lời thế nào, nhưng chung quy lại, em chính là một người bạn quan trọng của bọn anh, và điều đó sẽ không thay đổi. Không quan trọng nếu em hiểu hoàn toàn lối suy nghĩ của nhóm hay không; em vẫn là bạn của anh và cả Chiaki nữa, vậy nên em không cần phải cảm thấy lo lắng. Hãy làm những gì em muốn làm là được.”
Cậu rút bàn tay của mình lại sau khi đã kết thúc bài phát biểu của mình.
Mika ngay lập tức cảm thấy thất vọng khi cậu không còn xoa đầu cô nữa, nhưng cô không cho phép sự chán chường hiện lên khuôn mặt.
“Đáng ra cậu có thể xoa đầu mình thêm chút nữa…” Cô lẩm bẩm trong tiếng thở dài.
“Hm?” Seiji không nghe rõ cô nói gì.
“Er…không có gì!” Mika quay đầu sang chỗ khác trong sự xấu hổ. “Tớ hiểu cậu muốn nói gì!”
“Ồ, vậy thì tốt rồi.” Seiji mỉm cười.
Tốt rồi.
Như thường lệ, ánh nắng mặt trời chiếu xuống rực rỡ khi họ đi cùng nhau trên con đường thân thuộc.
…
Ở trường, Seiji tìm ra thêm hai lá thư tình nằm ngay ngắn trong tủ giày của cậu, nên cậu bỏ chúng vào trong cặp sách của mình.
Kế đó, cậu thấy Takashi Kobayashi và Kahei Watari ở trong lớp.
Hai tên tội phạm đó hành xử như trước đây họ luôn làm; họ chào Seiji bằng cái gật đầu nhẹ khi họ nhận ra bóng dáng cậu.
“Có vẻ như bọn họ đã quyết định là sẽ hoàn toàn tránh đụng mặt mình ở trường nhằm để tránh ảnh hưởng tới uy tín của mình.” Seiji nghĩ.
Nếu đó là lựa chọn của họ, Seiji quyết định cũng sẽ làm như vậy.
Trong giờ học.
Khi Seiji đang tiến đến nhà vệ sinh, cậu dừng lại giữa hành lang và bật điện thoại gọi cho ai đó.
“Này, là tôi đây. Có một chuyện quan trọng tôi muốn nói trực tiếp với cô. Tuy vậy, nó không gấp đâu. Giờ ăn trưa à…okay, tôi sẽ đến vào lúc đó.”
Sau khi gác máy, cậu ta nhìn ra ngoài cửa sổ với một biểu cảm cực kì nghiêm trọng trên mặt.
“Có phải cậu vửa mới nói chuyện với một tổ chức bí mật nào đó không?” Một giọng nói đột ngột vang lên từ đằng sau cậu.
Đó là Chiaki.
“Sao tiếng bước chân của cậu giống mèo vậy?”
“Heh heh, đây là kỹ thuật di chuyển kiểu mèo đấy,” Chiaki tự hào tuyên bố.
“Không có cái kỹ thuật di chuyển kiểu mèo nào như thế này cả!” Seiji trả lời theo phản xạ.
Họ liếc nhau.
“Tớ chỉ muốn làm cho cậu sợ thôi, nhưng có vẻ như mình đã nghe thấy cái gì đó khá là đáng kinh ngạc đấy, thêm nữa là biểu cảm của cậu vừa nãy…Liệu mình sẽ bị bịt miệng để cậu bảo vệ bí mật đó à?” Chiaki giả vờ như đang sợ hãi.
“Ha, cậu nói đúng rồi đó- cậu đã biết quá nhiều thứ không nên biết. . .” Seiji nghiêng đầu lệch đi một góc bốn lăm độ và đồng thời cũng hành xử vào vai một tên phản diện.
Sau vài giây chìm trong im lặng, cả hai đều phá lên cười.
“Tớ chỉ vừa gọi cho Hội trưởng Yoruhana thôi. Tớ muốn báo cho cô ấy biết vài thứ, nhưng cô ấy hiện không có thời gian rảnh cho tới giờ ăn trưa, vậy nên giờ tớ đang hướng đến văn phòng hội học sinh.” Seiji cất điện thoại đi rồi tiếp tục, “Còn nội dung là về chuyện gì...đó là việc riêng tư, tớ xin lỗi.”
“Một cuộc “trò chuyện” bí mật với cô nàng hội trưởng thông minh và xinh đẹp? Nghe không được đứng đắn lắm tar~” Chiaki ấn ngón trỏ vào môi cô trong khi ra dáng đỏ mặt.
“Thế nào là không đứng đắn!?”
“Vậy thì nó là tình yêu trong sáng chăng?”
“Không có liên quan tới việc yêu đương, được chứ!?” Seiji lớn tiếng trả lời.
Nhờ vào mấy trò chọc gẹo của Chiaki, bầu không khí nghiêm nghị từ cuộc gọi lúc trước đã hoàn toàn biến mất.
“Phải trả lời dứt khoát như vậy chứ! Đó mới là Seiji mà tớ biết!” Chiaki cười khúc khích.
“Tớ luôn thế này mà.”
“Nhưng mới lúc trước thôi, cậu đã toát lên vẻ nghiêm nghị không hay thấy đấy.” Chiaki thu lại nụ cười vui tươi của cô, “Vì cậu đã nói là chuyện riêng tư, nên tớ sẽ không đào sâu thêm. Chỉ là…nếu có bất cứ điều gì tớ có thể giúp, cậu phải cho tớ biết.”
‘Ừm, cô ấy chắc chỉ muốn nói rằng cô ấy sẽ ở đây vì mình.’ Seiji mỉm cười nhìn về người bạn của cậu.
“Dĩ nhiên rồi! Tại sao lại không lợi dụng một người bạn tốt ở bên cạnh mình chứ nhỉ?”
Chiaki thở dài. “Đối xử với người khác như đồ vật…Đúng là tồi tệ mà!”
“Humph, Tớ là loại con trai máu lạnh người mà sẽ làm điều xấu bằng bất cứ giá nào mà- cuối cùng cậu cũng nhận ra à?”
Hai người tiếp tục đùa giỡn trong khi đi cùng nhau.
“Mika đã hoàn toàn bình tĩnh lại rồi- cậu có làm gì cậu ấy tối qua không vậy?”
“Hoàn toàn không có gì cả.”
“Tsk, thật nhàm chán…”Chiaki bĩu môi.
“Cậu đang mong chờ tớ làm gì với cậu ấy!?”
“Một nàng công chúa kiêu kì như Mika thực chất lại khá dễ để chinh phục. Tất cả những gì cậu cần làm là ôm cô ấy thật dịu dàng, thủ thỉ những lời ngon ngọt với cậu ấy khi cậu ấy cảm thấy lo lắng, hôn cậu ấy, và rồi…”
“Dừng ngay tại đó! Nó sẽ được gắn mác R nếu cậu còn nói thêm bất kì điều gì nữa!” Seiji dứt khoát ngắt lời cô. (Edit note: R - Restricted/Nội dung bị giới hạn người xem)
“Một cơ hội hoàn hảo cho cậu như thế…cậu thậm chí lại còn chẳng tận dụng được nó - thật đáng thất vọng.” Chiaki lắc đầu và nhún vai đầy tự mãn.
“Đó thực sự sẽ là một vấn đề lớn nếu tớ tận dụng cô ấy như thế!”
‘Mỗi khi Mika không ở cùng bọn mình, mình cho rằng mọi thứ sẽ như thế này giữa mình và Chiaki.’ Seiji đột nhiên nghĩ vậy trong lúc họ đùa giỡn. (Edit: mị ko bik như này là như nào đâu nên lược qua đoạn này đi :), mà có vẻ đang nói tới việc cảm nắng á >.<)
Ngay trước khi Seiji đến phòng vệ sinh, Chiaki có vẻ như vừa nhớ ra điều gì đó.
“Nhân tiện thì, Seigo, cậu có cần tớ giữ bí mật chuyện hẹn hò bí mật giữa cậu và hội trưởng với Mika không?”
“Tớ đã nói rằng không có gì như thế rồi mà!”
‘Đúng vậy, nói tóm lại, mình có thể vui khi trò chuyện cùng cô ấy, nhưng cô ấy chắc chắn là một người bạn tốt thường xuyên đem lại cho mình những cơn đau đầu.’
…
Giờ ăn trưa.
“Anh lại tới văn phòng hội học sinh nữa à?” Mika hỏi đầy ngạc nhiên. “Tại sao vậy?”
“Mika, tụi con trai luôn luôn có một hai lần bí mật hẹn-, er…bí mật. Cậu chỉ nên mỉm cười, chấp nhận chúng và để cho cậu ấy đi.” Chiaki dang rộng đôi tay ra với vẻ mặt tự mãn lúc trước.
Mika và Seiji đều không nói nên lời trước những lời phát ra từ Chiaki.
Có một điều gì đó kì lạ trong những gì Chiaki vừa mới nói.
Vì những do khác nhau, mỗi người đều cảm thấy muốn phản bác câu nói của cô.
“Thôi đùa cợt đi –Chỉ đơn giản là tớ hiện có một vài vấn đề cá nhân cần giải quyết thôi.” Seiji thở dài. “Do vậy bắt đầu đi thôi…Chauffeur, bắt đầu lái đi.”
“Cậu gọi ai là Chauffeur vậy!? Và chúng ta thậm chí còn chẳng ở trong xe nữa!”
Kazufuru Ooike, người hiện đang bị bắt bởi Seiji, không làm gì khác ngoài việc vặn lại.
“Hơn nữa, chẳng phải cậu biết văn phòng hội học sinh ở đâu rồi sao? Tại sao cậu còn cần tớ dẫn đường cho cậu nữa!?”
“Tớ quên.” Seiji giả vờ tự cho rằng mình đúng.
“Cậu đang nói dối! Cậu chắc chắn đang nói dối!”
“Nếu tớ nói tớ quên, thì là tớ quên, vậy nên đi thôi. Thư kí Ooike-sama, chúng ta có thể củng cố thêm mối quan hệ bạn bè trên đường đi.” Seiji bắt đầu lôi Kazufuru đi bằng một thứ như cái vòng kẹp trên cổ cậu ta. (Edit: Hmm~ vòng gì nhỉ =~=)
“Tôi không phải bạn của cậu! Thả tôi ra-!” Kazufuru cố gắng vùng vẫy vô ích để tìm kiếm tự do, nhưng vòng kẹp bằng sắt của Seiji quá cứng chắc để cậu phá ra.
Mika sững sờ nhìn họ rời đi, trong khi Chiaki vẫn giữ được vẻ thản nhiên và bình tĩnh.
“Mika, tớ nghĩ rằng…”
“Humm?”
“Seigo…có lẽ thực chất cậu ấy hình như có chút gì đó giống quỷ thật nhỉ?”
Mika hoàn toàn câm lặng khi nghe thấy điều này.