Necromancer Academy’s Genius Summoner

chương 01

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cuộc sống của một người thừa kế nam tước ở vùng nông thôn hẻo lánh này không có gì mơ mộng hay huyền ảo cả.

Dưới bầu trời trong xanh không một gợn mây, những chiếc cối xay gió quay một cách mạnh mẽ, và những đàn bò, đàn dê gặm cỏ trên đồng cỏ rộng lớn.

Bên kia khu rừng, những người đàn ông trong làng đang đốn gỗ, tiếng cười vang lên vui vẻ. Có lẽ Robert hề hước lại vừa pha trò.

Mỗi ngày ở lãnh thổ nhỏ bé này đều trôi qua trong sự yên bình và chậm rãi.

Simon khá hài lòng với cuộc sống của mình ở đây.

"Simon, con nghĩ đức tính quan trọng nhất của một lãnh chúa là gì?"

Richard, cha của Simon, người đang dạo bước bên cạnh cậu, hỏi trong lúc đang suy ngẫm một điều gì đó.

Simon bối rối trước câu hỏi bất ngờ. Cậu suy nghĩ một lúc rồi trả lời:

"Lòng thương xót?"

Richard mỉm cười:

"Không phải là một câu trả lời tồi."

"Vậy câu trả lời tốt nhất là gì ạ?"

Richard từ từ giơ tay lên và đặt lên ngực:

"Một trái tim ấm áp."

Simon chớp chớp mắt, không hiểu.

Richard giải thích:

"Cũng giống như lá thay áo theo mùa, những đức tính cần thiết của một lãnh chúa cũng thay đổi tùy theo hoàn cảnh.

Một lãnh chúa nên có thể là một người bạn, một người cha, hoặc thậm chí là một kẻ xấu. Nhưng một lãnh chúa đối xử với dân chúng bằng trái tim ấm áp sẽ có được sức mạnh để truyền đạt cảm xúc của mình đến họ trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Đó là sợi dây liên kết của mối quan hệ giữa chủ và tớ."

Đột nhiên, có tiếng gọi vọng lại:

"Thưa ngài!"

Richard và Simon quay đầu lại.

Một số người đàn ông lớn tuổi đang mang trên mình những khúc gỗ lớn trên vai, nhìn có vẻ rất nặng.

"Xin lỗi vì đã làm phiền chuyến đi của ngài. Nếu được phép, tôi muốn nhờ ngài giúp đỡ một việc."

"Tất nhiên là được rồi, Charles."

Simom nhìn Richard với vẻ mặt mang chút lo lắng

Richard Polentia là một lãnh chúa bình thường, nhưng ông ấy có một điểm đặc biệt.

“Lùi lại đi, Simon”

Richard nhắm mắt lại, đọc vài câu thần chú, sau đó dang tay ra. Một vầng sáng xuất hiện trên không trung và biến thành một vòng tròn ma thuật.

Simon nhìn xung quanh một cách đề phòng. Vòng tròn ma thuật bắt đầu kích hoạt, và cây cối, bụi rậm xung quanh bắt đầu rung chuyển.

"Đây rồi!"

Mặt đất rung chuyển, biến thành một vũng lầy đen. Từ trong vũng lầy, những cánh tay xương xẩu trồi lên, run rẩy như thể đang khao khát ánh sáng mặt trời.

Những bộ xương trắng tinh khiết không một mảnh thịt,

Undead.

Những con quái vật có một sự đối địch vô điều kiện với con người.

Mặc dù vậy, một điều đối nghịch hoàn toàn lại đang diễn ra trên vùng lãnh thổ này.

Rattle.

Rattle.

Những bộ xương bắt đầu đứng dậy và chạy đến giúp đỡ những người đàn ông đang mang khúc gỗ.

"Cảm ơn ngài!"

Người dân làng không sợ hãi những bộ xương. Họ mỉm cười vui vẻ như thể đang nói: "Thật là nhẹ nhõm!"

Richard mỉm cười hài lòng.

"Hãy tiếp tục làm việc thậ tốt."

Đúng vậy.

Richard Polentia, lãnh chúa của vùng đất này, là một Tử linh sư.

* * *

Các Tử linh sư đã cai trị một nửa thế giới suốt một thời gian dài.

Mọi thứ bắt đầu với đế chế Talheren.

Khi Hoàng đế của Talheren cử 50 nghìn quân đến thành trì của Tử linh sư, 'Kizen', để ngăn chặn đại quân này , chỉ có 10 Tử linh sư được điều động từ Kizen.

Chỉ 10.

Và tại đây, một sự kiện lịch sử có tên gọi là 'Cuộc rút lui Rose' đã diễn ra. 50 nghìn quân đang trên đà hành quân tới Kizen đã quay đầu và trở về thủ đô của Đế chế.

Sau khi tất cả binh sĩ trở thành undead, thủ đô của Talheren bị tàn phá và hoàng đế đầu hàng Kizen.

Sau đó, Ngai vàng của Talheren bị chiếm bởi một xác chết thối rữa, mục nát, vốn 'từng là một hoàng đế'.

Các viên chức dân sự và quân sự của Đế chế cúi đầu trước xác chết ấy, và hàng chục triệu công dân đế chế đã bị kiểm soát bới một con rối xác chết trong suốt 30 năm.

Một lịch sử ngắn gọn biểu thị sức mạnh và sự đáng sợ của Tử linh sư.

Tử linh sư, sau một thời gian, đã trở thành chuẩn mực và dần dần mở rộng quyền lực của họ. Bây giờ, họ kiểm soát một nửa lục địa, và nửa còn lại bị chiếm đóng bởi 'Linh mục', đối thủ duy nhất của họ.

Bây giờ, sau vài thập kỷ kể từ cuộc chiến kéo dài 100 năm giữa hai phe đối lập này, toàn cõi lục địa đã trải qua một nền hòa bình khá là bất ổn định.

* * *

'......Nhưng mình nghĩ điều đó không có gì liên quan đến lãnh thổ của mình cả.'

Simon cảm thấy như cái lịch sử chiến tranh ấy như thuộc về một đất nước xa xôi nào đó vậy.

Những sự kiện quan trọng gần đây ở 'Les Hill', lãnh thổ mà anh sẽ cai trị một ngày nào đó, là con bò của Charles, hầu như không hề có một dấu hiệu gì, đã sinh được hai con bê nhỏ khỏe mạnh, và Carlon có ba mũi khâu trên trán do trượt chân trong khi lau sàn.

Simon tới nhà Lãnh Chúa với một nụ cười ngớ ngẩn.

Ah. Dân làng khăng khăng gọi nó là “nhà Lãnh Chúa”, nhưng trên thực tế, nó chỉ là một ngôi nhà gỗ bình thường.

So với những lãnh chúa nghèo khổ sở hữu một lâu đài nhỏ bé để bảo vệ phẩm giá của mình, Richard, Lãnh Chúa của Les Hill, là một người đàn ông giản dị.

Creak.

"Mẹ, con về nhà rồi."

Vừa mở cửa bước vào nhà, một mùi gỗ thơm tho thoải mái đã lan tỏa. Gỗ đun trong lò sưởi trên tường đang cháy tí tách.

"Simon! Con về rồi à?"

Một người phụ nữ tóc xám đeo một chiếc tạp dề ló đầu ra từ bếp. Đó là mẹ của Simon, Anna Polentia.

"Vầng. Con vừa mới đi đốn củi giúp làng về."

"Con đã ăn chưa?"

"... Con đã ăn trưa được một lúc rồi."

"Mẹ có nướng bánh mì bằng phần bột thừa á. Trét một ít thạch lên đi và ăn cho no."

Cô ấy chắc hẳn đã bị ám bởi một hồn ma chết vì không thể nuôi con trai của mình. Mẹ của anh, Anna, là một người tự thỏa mãn chính bản thân mình bằng cách liên tục cho những người xung quanh ăn.

Simon giả vờ không nghe thấy và chỉ tay vào một chiếc khay trên bàn.

"Mẹ, đây là cái gì?"

"Nó là nước ngâm nấm Lehark."

Nấm Lehark là loại nấm độc thường mọc ở vùng núi phía nam, và nếu như cho chúng vào trong nước, một loại dầu màu xanh lục sẽ bắt đầu nổi lên.

Nếu ăn nó, bạn sẽ bị đau bụng hoặc tiêu chảy trong một tuần, nhưng đó là một câu chuyện khác nếu nó đi qua tay của Anna.

Cô ấy bước đến và đặt tay vào nước ngâm nấm Lehark khi cô ấy xắn tay áo.

Whoosh!

"Woah!"

Simon, người đang theo dõi, thốt lên kinh ngạc.

Ngay khi một ánh sáng trắng lóe lên từ bàn tay của cô, chất độc đã được trung hòa. Các chất màu xanh lục nổi lềnh bềnh xung quanh biến mất vào hư không, chỉ còn lại chất dinh dưỡng của nấm.

Thứ aura màu trắng phát ra từ cơ thể cô khi cô thanh tẩy chất độc. Sức mạnh này, thường được gọi là 'linh lực', là biểu tượng của một Linh mục.

Đúng vậy.

Simon là con trai của một Tử linh sư và một Linh mục.

Cậu không thực sự biết chuyện gì đã thực sự xảy ra giữa cha mẹ mình.

Cậu chỉ biết rằng hai người họ có mối tình lãng mạn như truyện cổ tích, và kết quả là sự ra đời của Simon.

"Simon!"

Giọng nói của Anna vang lên khi cô trở lại bếp.

"Mẹ có nướng bánh táo á. Ăn thử đi!"

"...Dạ vâng ạ."

* * *

Ngày hôm đó trôi qua như thường lệ. Simon lê tấm thân mệt mỏi lên giường.

Les Hill hôm nay im ắng, và ngày mai cũng sẽ im ắng.

Simon chìm vào giấc ngủ mà không hề nghi ngờ rằng cuộc sống hàng ngày yên bình này sẽ mãi mãi như vậy.

Tuy nhiên,

Flutter!

Sự thay đổi đã bắt đầu diễn ra.

Một lá thư từ bên ngoài cửa sổ dính vào mặt Simon.

"Kuhuff."

Simon giơ cánh tay lên và gỡ thư ra khi mở mắt.

"Xin chào?"

Simon chớp mắt trước giọng nói xa lạ.

Ai đó đang ngồi bên cạnh cửa sổ nơi ánh trăng chiếu sáng.

Một cô gái với mái tóc bạc tuyệt đẹp dài đến chân và mang trên mình một bầu không khí bí ẩn. Giống như đang nhìn một nàng tiên rừng vừa bước ra khỏi truyện cổ tích vậy.

"Đã đến lúc rồi."

Một giọng nói ngọt ngào như mật ong đánh thức cậu dậy.

Simon, người đã há hốc miệng ngạc nhiên trong giây lát, lặng lẽ lượm chăn lên và trùm lên đầu.

"Đừng vờ như bạn không nhìn thấy tôi!"

Cô gái từ trên cửa sổ nhảy xuống với vẻ mặt tức giận.

"Bạn đã nhìn thấy tôi! Thức dậy ngay lập tức!"

Simon miễn cưỡng gỡ chăn ra và ngồi dậy sau tiếng hét của cô ấy.

"... Làm thế nào bạn đến đây? Bạn có bị lạc không? Bạn có biết mẹ bạn ở đâu không?"

Cô gái thở dài nhẹ nhõm và mỉm cười như thể đã lấy lại bình tĩnh. Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, mái tóc bạc của cô càng thêm sáng bóng.

"Ta đã tìm đúng người. Ta ở đây để gặp cậu, Simon Polentia."

Simon tỏ ra ngạc nhiên.

Cô bé ấy... biết tên tôi.

"... Tôi? Tại sao?"

"Đọc bức thư."

Đó là một giọng điệu nghiêm trang, khác so với độ tuổi của cô.

Simon cẩn thận tháo niêm phong và mở phong bì. Một tiếng sột soạt và một tờ giấy cứng được gấp lại làm đôi xuất hiện.

Bang!

"Simon!"

"Simon, tiếng gì vừa xảy ra vậy?"

Cánh cửa mở ra, Richard và Anna bước vào. Hai người họ nhìn thấy cô gái tóc bạc.

"Ah......!"

"Nefthis!"

Như thể đây không phải là lần đầu tiên họ gặp nhau, vẻ mặt của cặp đôi sáng lên. Cô gái cũng cười và vẫy tay chào.

"Lâu rồi không gặp, Richard, Anna!"

Cả ba người họ bắt đầu nói chuyện một cách sôi nổi. Simon, đột nhiên bị “bơ”, nhìn họ.

Cha anh, Richard, có khuôn mặt hào hứng như một cậu bé, và mẹ anh, Anna, rất tức giận vì cô sẽ phải chuẩn bị bữa ăn ngay bây giờ.

"Simon, chào cô ấy một cách lịch sự đi con." Richard nói.

"Cô ấy là Nefthis Archbold."

Uh… Đợi đã.

Tôi nghĩ tôi đã từng nghe cái tên đó trước đây.

Nefthis Archbold.

'Không. Đợi đã. Đừng nói với tôi…!'

'Nefthis Archbold của Kizen!'

Người đứng đầu các Tử linh sư cai trị Kizen.

Người đã gây ra 'sự cố Talheren' và biến Hoàng đế thành con rối xác chết.

Phù thủy chết chóc đã sống khoảng 300 năm.

Cô bé đó?

'Vậy thì cái này là gì?'

Simon run rẩy và lôi bức thư ra.

"Ta sẽ chính thức đưa cho cậu một đề nghị, Simon Polentia."

Giọng nói của cô gái vang lên ngân nga bên tai Simon khi anh đọc bức thư.

[Thông báo nhập học Kizen - Simon Polentia]

"Hãy đến Kizen."

Truyện Chữ Hay