‘Vậy… điều kiện của của ngươi là gì?’? Pzzt hỏi.
Lakrak trả lời như thể câu trả lời là hiển nhiên.
‘Giải thích tại sao ngươi
lại nguy hiểm.’
'...Gì cơ?'
'Nếu ngươi
thực sự có một sức mạnh đáng để thỏa thuận, thì có lý do gì để che giấu lý do
tại sao ngươi lại nguy hiểm không? Nếu có lý gì đó do để che giấu nó thì sẽ không đáng để thỏa thuận.”
Pzzt lơ lửng trên không.
'Được rồi. Sức mạnh của ta trao đi kèm với rủi ro.’
‘Loại rủi ro gì?’
Pzzt bay xung quanh và từ từ bay qua một trong những người thằn lằn trong nhóm Lakrak khi họ đi xuống cây cầu đá tối màu.
‘Tôi có nguồn gốc từ một ác quỷ cổ xưa.’
‘Ác quỷ cổ xưa?’
‘Những thực thể đã cai trị thế giới này từ rất lâu rồi…nhưng đã quá lâu rồi nên sự tồn tại của họ đã bị lãng quên, và ngay cả các vị thần cũng không nhớ đến họ…Ta cũng không thể nhớ được nguồn gốc của mình. Một ngày nọ ta nhận ra mình bị mắc kẹt ở đây.”
‘Well, thật đáng tiếc. Tuy nhiên, ta lớn lên như một đứa trẻ mồ côi. Không cần biết ngươi sinh ra để trở thành thứ gì. Điều quan trọng là quyết định mình sẽ làm gì trong tương lai.”
‘V-Vậy à..?’
Pzzt hơi bối rối và được an ủi bởi những lời của Lakrak, nhưng ngay sau đó vẫn tiếp tục.
‘Một sức mạnh không rõ nguồn gốc sẽ làm người ta say mê. Bởi vì không rõ nguồn gốc nên điều này khiến người ta tin rằng sức mạnh đó thuộc về họ trong khi thực tế, họ chỉ tình cờ có được nó. Một khi họ bắt đầu sử dụng sức mạnh như vậy, họ bắt đầu tin rằng mình xứng đáng có được nó, và một khi họ bắt đầu nghĩ như vậy, họ coi thường những người không có sức mạnh như họ.'
Lakrak cảm thấy hơi khó hiểu nhưng vẫn gật đầu, nhớ lại hoàn cảnh của Beauer và Shunen.
‘Ma thuật cũng khiến người ta trở nên như vậy đúng không?’
'Đúng . Sức mạnh của ta sẽ lan rộng một cách bừa bãi.’
Lakrak cố gắng dự đoán điều gì sẽ xảy ra nếu cậu có được sức mạnh này.
'Sức mạnh điện năng này có vẻ khác với thứ mà một vị thần sẽ ban tặng. Quyền năng của thần linh chỉ được ban cho những người thần linh lựa chọn và theo ý chí của thần linh. Mặt khác, nếu ai đó được trao quyền lực như thế này mà không xứng đáng thì những người khác sẽ trở nên ghen tị và đố kỵ. Và nếu sức mạnh đó ngày càng lớn hơn…sẽ có người khinh miệt thần linh.’
Lakrak lúc đó đã hiểu tại sao Pzzt lại nguy hiểm.
‘Vậy Pzzt, tại sao ta lại phải mạo hiểm như thế để có được sức mạnh của ngươi?’
‘Sức mạnh của ta rất mạnh.’
‘Hmm.’
‘Nó mang lại sự hủy diệt.’
Pzzt sau đó lóe sáng lên. Lakrak nghĩ rằng cậu đã nhìn thấy loại ánh sáng này ở đâu đó và cuối cùng nhận ra nó là gì. Nó giống như sấm sét. Lakrak cho rằng lượng sức mạnh quyết định cường độ ánh sáng mà nó tạo ra. Ban đầu có thể chỉ là một tia lửa nhỏ, nhưng khi sức mạnh ngày càng lớn và mạnh hơn thì có thể trở thành sấm sét. Lakrak cũng hiểu rằng sẽ có lợi trong trận chiến nếu cậu ta có thể tạo ra điện cơ thể mình giống như những con chuột quái vật đã làm.
‘Đúng là một sức mạnh hấp dẫn.’
‘Vậy ngươi sẽ thả tự do cho ta chứ?’
'Ta có một điều kiện.'
'Điều kiện? Oh, được thôi.'
Pzzt bay về phía Lakrak như thể nó đoán được Lakrak sẽ nói thế và tiếp tục nói.
‘Ngươi muốn sở hữu sức mạnh cho riêng mình, đúng không? Ta hiểu. Có lẽ hơi khó nhưng ta nghĩ điều đó là có thể. Tuy nhiên, có một số thứ ngươi sẽ cần để đáp ứng. Để một người có được sức mạnh của ta, một nghi lễ cấp độ tương đương với ma thuật sẽ cần phải được chuẩn bị…”
Lakrak lắc đầu.
‘Không, ta không có ý định giữ sức mạnh đó cho riêng mình.’
'Vậy thì ngươi?'
‘Ban đầu ngươi nói rằng sức mạnh của ma thuật điện được lan truyền một cách bừa bãi, nhưng nếu cần thì, một người có thể sở hữu sức mạnh đấy thông qua một nghi lễ. Nếu cả hai điều này đều đúng, chẳng phải sẽ không thể lan truyền sức mạnh đấy một cách bừa bãi mà có chọn lọc nó cho những cá nhân nhất định sao?’
Pzzt có vẻ bối rối.
'Được. Ta chưa thử nhưng ta nghĩ là có thể. Một nghi thức nhỏ có thể làm được, nhưng…tại sao bạn ngươi lại muốn làm điều đó? Trừ khi ngươi nắm lấy toàn bộ quyền lực cho mình, kết quả sẽ tương tự như việc phó thác mọi thứ cho may rủi.”
‘Không, nó hoàn toàn khác nhau.’
Lakrak giải thích: ‘Nếu sức mạnh chỉ được trao cho một số người nhất định thì có vẻ như đó là sự lựa chọn của thần linh’
'Gì cơ?'
‘Nói cách khác, nó sẽ không phải là sức mạnh từ một ác quỷ cổ xưa không rõ nguồn gốc, mà thay vào đó là sức mạnh có nguồn gốc rõ ràng.’
'Không được. Đấy không phải là sự lựa chọn những gã thần linh đấy. Sức mạnh này không phải do những tên thần linh ban tặng.”
Lakrak khẽ mỉm cười.
‘Đó không phải là phần quan trọng. Nếu mọi người nghĩ đó là món quà của thần linh, thì kể từ thời điểm đó nó sẽ như vậy. Điều đó tạo ra sự khác biệt gì? Những người được chọn sẽ nghĩ rằng thần đã ban cho họ sức mạnh, và đức tin cũng như sự cống hiến của họ sẽ đến được với thần linh.’
'Cái thể loại quái gì…'
Pzzt cố gắng phản đối Lakrak nhưng không nghĩ ra được điều gì để phản bác. Những gì Lakrak nói cũng đúng với hệ thống của Lost World. Nếu những người có ma thuật của quỷ tin rằng nó được ban cho họ một cách tình cờ, thì sẽ bị trừng phạt khi nhận được được điểm đức tin. Tuy nhiên, ngược lại, nếu những người có ma lực nhầm nó là sức mạnh do một vị thần ban cho họ, điều đó thực sự sẽ mang lại nhiều điểm đức tin hơn.
‘Vậy thì đến điều kiện thứ hai của ta.’
'Còn nữa hả? …Và nếu ngươi đặt tên cho ta theo cách ngươi muốn, thì điều tiếp theo này thực sự sẽ là điều kiện thứ ba đấy.’
‘…Vậy thì đến điều kiện thứ ba của ta.’
‘…Chỉ cần nói cho ta biết thôi.’
Lakrak hướng ánh mắt về phía Pzzt.
‘Bạn cũng cần phải tin vào thần linh.’
'...Tin vào thần linh?'
‘Không phải là tin vào tất cả các vị thần. Mà là hãy tin vào thần giáp trùng vô danh của bọn ta.'
Pzzt nháy mắt từ chối.
‘Các điều kiện khác đều ổn, nhưng điều đó sẽ rất khó. Ta
là một linh hồn của ma thuật quỷ dữ. Được tạo ra từ một tồn tại tồn tại lâu hơn những tên thần.’
Lakrak đập nhẹ đuôi xuống đất. Nhóm đi cùng Lakrak nhận thấy sự khó chịu của cậu và kiểm tra cậu. Zaol hỏi có chuyện gì không và vết thương trên tay cậu ấy có ổn không, Lakrak chỉ nói rằng cậu ấy ổn.
Lakrak tập trung vào Pzzt.
'Không quan trọng ai đã tạo ra ngươi, cũng như bằng cách gì và tại sao. Điều quan trọng là ngươi sẽ làm gì trong tương lai. Tại sao ngươi lại muốn được trả tự do?'
‘Ta…ta chỉ là được tạo ra theo cách đó thôi. Các linh hồn của ma thuật quỷ dữ đều muốn lan rộng ma thuật của họ tới càng nhiều sinh vật càng tốt. Đó là mục đích cuộc đời ta.”
'Ngươi có vẻ đủ hữu ích với ta đấy. Và thần của bọn ta lại rất hào phóng đối với những sinh vật hữu ích. Thần linh của bọn ta có thể lắng nghe và thực hiện mong muốn của ngươi. Lý do tại sao ngươi được tạo ra không quan trọng. Lý do tồn tại của mỗi người là do chính họ quyết định chứ không phải do người tạo ra họ quyết định.’ “ps:thông não thành công”
Pzzt dần dần giảm tốc độ bay của nó.
‘Những tên thần linh không hề thích các linh hồn ma thuật.’
‘Đừng phán xét thần linh của bọn ta qua cách mà ngươi nhìn nhậni.’
‘Liệu thần của ngươi có thực sự chấp nhận ta không?’
‘Nếu ngươi chấp nhận tất cả các điều kiện ta đưa ra. Ta không biết hết mọi mong muốn của thần linh, nhưng ta là người hiểu rõ nhất những mong muốn của ngài nhất trong số những người biết về ngàii.’
Pzzt đã quyết định.
‘Tên thằn lằn vảy đen…Ta thực sự đã nói dối ngươi về một vài điều.’
'Về điều gì?'
‘Ta không chỉ đơn giản bị mắc kẹt trong tàn tích cổ này. Đúng là người thách thức tàn tích phải đánh bại thủ vệ của tàn tích, nhưng thủ vệ đó nằm dưới sự điều khiển của ta. Ta kiểm soát mọi thứ trong tàn tích này. Ta cũng là người đã gửi những con Nutria bị phù phép đến chỗ người thằn lằn các ngươi.'
'Thật vậy sao.'
Lakrak không hề ngạc nhiên.
Pzzt tiếp tục nói, ‘Nhưng lý do ta nói với ngươi rằng ngươi cần phải đánh bại tên thủ vệ…’
‘Ta nghĩ ta biết tlý do Chẳng phải là vì sức mạnh không nên trao cho kẻ yếu sao? Bởi vì họ sẽ không thể truyền bá sức mạnh của ngươi một cách rộng rãi.’
‘Đúng thế. Gần đây, bộ tộc người ếch đã đến để thực hiện thử thách. Tuy nhiên, chúng không xứng đáng với nó.”
Lakrak nghĩ đó là điều hiển nhiên.
‘Tôi đã lừa dối ngươi. Bạn không thất vọng à?’?Pzzt hỏi.
Lakrak lắc đầu. Cậu ta đã lường trước được điều đó, và cậu ta không phải là loại người thằn lần trở nên khó chịu chỉ vì bị lừa dối mà thậm chí không mất gì cả.
‘Ta luôn có thể tha thứ khi ta muốn. Tha thứ không phải là đức tính của một chiến binh, nhưng ta cũng là thủ lĩnh bộ lạc. Và sự tha thứ và hòa giải thực sự là đức tính của một tộc trưởng bộ tộc thôi.”
'...Oh.'
'Và ta hiểu ngươi đến từ đâu, không phải với tư cách là một chiến binh, thủ lĩnh bộ lạc hay tư tế tối cao, mà là một người thằn lằn, với tư cách một cá nhân.'
'Hiểu chứ?'
‘Bị vặn vẹo là không có gì lạ sau khi sống ở một nơi tối tâm và ẩm ướt như thế này, luôn chỉ có thể nhìn vào lũ chuột quái vật. Ngươi có thể tận hưởng không khí trong lành bên ngoài và ngắm nhìn những thứ đẹp đẽ.'
Pzzt lóe lên. Lakrak dừng bước và quan sát nó.
Sau đó Pzzt nói, 'Ta vẫn chưa biết tên của ngươi. Tên ngươi là gì?'
‘Lakrak.’
‘Lakrak, bài kiểm tra đã kết thúc. Ta sẽ chấp nhận tất cả các điều kiện ngươi đưa ra. Nguoiw cũng đồng ý với thỏa thận này phải không?’
'Tất nhiên rồi.'
[Một linh hồn ma thuật mong muốn được khuất phục trước bạn. Nếu chấp nhận, bạn sẽ nhận được khu vực ma thuật: Điện năng. Bạn có muốn chấp nhận không?]
[Có/ không]
Sung-Woon nhấn vào Có.
'Xong rồi.'
Cách duy nhất để vượt qua các hình phạt của ma thuật là chuyển ma thuật đến khu vực thần thánh. Nếu không, mỗi cá thể có ma thuật của quỷ sẽ bị đánh dấu là bị ma thuật mê hoặc và sẽ không thể kiểm soát được. Tuy nhiên, ma thuật trong khu vực thánh có thể kiểm soát được.
Giống như Pzzt đã chấp nhận các điều kiện của Lakrak, việc trao ma thuật của quỷ cho một số cá nhân nhất định là có thể.
‘Chuyển nó đến khu vực thánh không có nghĩa là nó trở thành Thần tính. Thậm chí không thể tăng cấp nó như các khả năng khác trong thần vực. Có những hạn chế. nhưng không có hình phạt nào cũng là một chiến thắng rồi đúng không?'
Nếu chinh phục tàn tích cổ
là tất cả những gì cần làm để có được sức mạnh của quỷ thì điều đó quá dễ dàng.
Nhóm của Lakrak sẽ giành chiến thắng ngay cả khi hàng trăm con chuột quái vật đó tấn công họ và nếu cần, Sung-Woon luôn có thể hỗ trợ họ bằng cách sử dụng điểm đức tin. Tuy nhiên, việc chinh phục một linh hồn ma thuật của quỷ khó thực hiện hơn nhiều. Sung-Woon thậm chí còn không biết liệu điều đó có khả thi hay không.
Cách duy nhất để biết là chờ xem điều gì sẽ xảy ra tùy thuộc vào khả năng của từng nhân vật, và Sung-Woon dường như đã gặp may mắn một lần nữa và đã thành công khi làm được điều đó.
~
[Khu vực ma thuật: Đã nhận được điện năng!]
~
Tuy nhiên, Sung-Woon không nghĩ đây chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
‘Gặp được cậu dường như là một điều may mắn cho cả hai chúng ta, Lakrak.’
***
Chín năm sau.
***
“…Và đó là cách thần giáp trùng ban cho Lakrak sức mạnh của sấm sét.”
“Oh.”
“Đây là phần kết của câu chuyện về việc ‘người được chọn’ gia nhập bộ tộc người thằn lằn của bọn tôi như thế nào.”
Có hai bóng người đứng trên đỉnh đồi. Họ đang đứng trước một tòa tháp làm từ bia mộ và xương trâu nước, được xếp chồng lên nhau và lắp ráp bằng thạch cao để tạo thành một công trình đủ cao để có thể nhìn thấy từ xa trong vùng hoang dã. Tháp xương này được xây dựng trên nơi tế đàn cũ mà Lakrak đã dựng nên lần đầu tiên, không chỉ dùng để thể hiện niềm tin vào thần giáp trùng mà còn được dùng làm cột mốc quan trọng hiện nay.
Kể xong câu chuyện dài, người thằn lằn vảy đen nhẹ nhàng phủi bụi trên một trong những tượng đài bằng đá. Người thằn lằn này mặc nhiều lớp vải đắt tiền gọi là lụa, điều này cho thấy anh ta thuộc tầng lớp xã hội cao.
“Đó là một câu chuyện thú vị. Nhưng tôi có một câu hỏi về nó."
Mặt khác, người đàn ông đặt câu hỏi trông có vẻ nghèo nàn. Trên đầu anh ta có một miếng da kỳ lạ có vẻ không được phơi nắng đúng cách và anh ta có một bộ râu rậm rạp.
“Vị thần mà anh tin tưởng là thần giáp trùng, vậy như thế thì có liên quan gì đến sấm sét vậy?”
Người thằn lằn nghiêng đầu. Tuy nhiên,dường như không bối rối trước câu hỏi này. Nó thiên về câu hỏi tại sao người đàn ông này lại hỏi về một điều như vậy.
“Sấm sét có màu gì?”
"Màu xanh da trời?"
“Và bọn tôi gọi vị thần của bọn tôi là gì?”
“…Thần giáp trùng xanh?”[note54962]
“Chính xác là như vậy đấy.”
Sau đó, người thằn lằn vỗ nhẹ vào vai loài người đã hỏi cây đấy. Anh ta không hiểu người thằn lằn ấy có ý gì khi nói điều đó.
‘Người thằn lằn luôn bị thuyết phục và dao động bởi những thứ kỳ lạ nhất. Họ đúng là thật kỳ quặc thật.”
Tuy nhiên, người đàn ông này không nghĩ việc trở nên kỳ quặc là một điều xấu.
“Mình có thể lợi dụng việc bọn họ kỳ quặc.”
Giấu đi những suy nghĩ sâu kín nhất của mình, anh ấy hỏi người, “Nghĩ lại thì, tôi thậm chí còn chưa biết tên của anh khi nghe câu chuyện dài này. Tên anh là gì?"
"Tên tôi á? Tên tôi là Owen.”
Người đàn ông rất ngạc nhiên.
"Ôi không. Tôi thậm chí còn không nhận ra một nhân vật quan trọng thế này.”
“Nhân vật quan trọng? Cậu đang đang đùa đấy à. Thế tên cậu là gì?"
"Tôi chỉ đang…đợi. Tôi nghĩ có vài vị khách không mời mà đến từ đằng đó.”
Nơi con người chỉ vào, một nhóm Gnoll có vũ trang đang leo lên đồi. [note54963]