The lost world.
Đó là một trò chơi mô phỏng bản early access mà Choi Sung-Woon thích. Anh ấy không chỉ thích nó mà còn giỏi về nó. Trong ‘The Lost World’, có tới 32 người chơi tham gia với tư cách là những vị thần để phát triển nhiều chủng tộc khác nhau như con người, yêu tinh và Orc đến nền văn minh hiện đại và chiến đấu lẫn nhau để giành lấy thành công.
Năm ngoái, Sung-Woon thỉnh thoảng đứng ở top đầu, nhưng năm nay anh ấy đã liên tục đứng ở top đầu trong 11 tháng. Nếu duy trì thứ hạng của mình cho đến cuối ngày hôm nay, anh ấy sẽ vô địch trong mười hai tháng liên tục.
Khi Sung-Woon đang ván game cuối cùng trong ngày, một thông báo hệ thống xuất hiện trên màn hình của anh.
[Bạn có chấp thuận cuộc tấn công hạt nhân nhân danh thần Nebula không?]
[Có/không]
Sung-Woon nhấn 'Có.' Trên màn hình, anh có thể thấy các tên lửa ICBM được nạp đầy đầu đạn hạt nhân từ căn cứ tên lửa hạt nhân của mình đồng loạt ngẩng đầu lên.
Sau khi chơi được vài giờ, Sung-Woon và đối thủ là hai người chơi duy nhất còn lại.
Các tên lửa hạt nhân được phóng cùng lúc và bay tới cứ điểm của kẻ địch.
Một số hệ thống phòng thủ ABM đã được phóng từ quốc gia đối phương và thành công ngăn chặn một số tên lửa hạt nhân của Sung-Woon, nhưng điều đó nằm trong tính toán của anh. Hệ thống chặn đạn của đối phương không thể theo kịp anh.
Sử dụng đôi mắt hóa thân của mình, Sung-Woon tiến đến cung điện của kẻ thù. Khi Hoàng đế Orc nghe tin về tên lửa hạt nhân được phóng tới quốc gia của mình, ông đã cầu nguyện tại ngôi đền trong hầm ngầm.
Đây là điều mà Sung-Woon quan tâm. Trong một xã hội không có thứ bậc ở đời thực, việc một người cai trị cầu nguyện với một vị thần có thể bị coi là lố bịch hoặc đáng thương, nhưng trong “The Lost World” thì không như vậy.
‘Đối thủ của tôi sẽ tích lũy nhiều điểm niềm tin nhất có thể thay vì đầu tư vào các kỹ năng trong khi tôi đang phát triển chiến lươc hạt nhân của mình.’
Trong The Lost World, người chơi là những vị thần. Họ có thể can thiệp ở một mức độ nào đó vào các vấn đề của chủng tộc hoặc quốc gia dưới sự thống trị của họ, và thông qua sự can thiệp đó, mục tiêu của họ là làm cho quyền lực của họ được những sinh vật còn lại của The Lost World biết đến và thu hút thêm nhiều tín đồ. Niềm tin đó sau đó đã trở thành một nguồn tài nguyên có tên là đức tin, cho phép người chơi tạo ra Phép màu để bảo vệ các tín đồ và giữ cho họ được an toàn.
‘Đối thủ của mình ban đầu chọn Orc làm chủng tộc chính của hắn, nhưng đó chỉ là vì chúng có thể nhanh chóng tăng dân số theo cách đó.’
Sung-Woon theo dõi cuộc tấn công hạt nhân thông qua các hóa thân của anh ấy lan rộng khắp thế giới. Những tên lửa hạt nhân không bị ABM đánh chặn bay vút lên không trung. Cần một lượng sức mạnh lớn để làm chệch hướng một tên lửa đang bay với nhiệt độ cao như thế, và chẳng bao lâu sau, bản chất của sức mạnh đó đã lộ rõ.
Nhìn chung, nó giống hình bóng của một sinh vật hai chân nhưng cao hàng trăm mét. Giữa đám mây đen khổng lồ cuốn theo gió cuồng nộ, sấm sét nổ vang liên hồi. Đó là hóa thân nguyên tố gió của đối thủ.
Chẳng bao lâu, không khí trở nên bị nén đến mức tên lửa bị tóm được và quét mạnh lên độ cao không thể nhìn thấy được nữa. Bầu trời là lãnh địa của đối thủ. Bất chấp ý muốn của thần bầu trời, sức mạnh của bầu trời biểu hiện như một phép màu khi nó kéo tên lửa bay lên cao.
Tên lửa hạt nhân bay đủ cao để các sinh vật sống trên bề mặt không bị ảnh hưởng và khi tên lửa phát nổ, các quả cầu ánh sáng xuất hiện khắp The Lost World. Những quả cầu ánh sáng như thể mặt trời nhân tạo đã xua tan bóng tối và che khuất các vì sao, để lộ một bầu trời trong xanh.
‘Lại là Holy Orc.’
Sung-Woon đã nhận thức rõ về chiến thuật này. Chỉ có Orc được chọn làm chủng tộc chính để tăng dân số nhanh chóng, và khi số lượng tín đồ tăng lên, đức tin cũng nhanh chóng được thu thập. Khoa học,công nghệ và văn hóa đã thu được thông qua cuộc xâm lược. Đây là một chiến lược hay vì lượng đức tin tích lũy lớn và số lượng lớn Orc mang lại lợi thế trong các trận chiến.
Việc đối thủ chọn bầu trời làm lãnh địa của họ có nghĩa là họ đã nhận thức và tính đến lựa chọn kỹ năng của Sung-Woon—Phát triển nền khoa học. Sự lựa chọn đấy đã ngăn cản Sung-Woon sử dụng chiến lược phòng không của mình trong nửa sau của cuộc chiến. Nếu công nghệ liên quan đến máy bay được sử dụng mà không bị can thiệp nhiều thì cuộc chiến có thể dễ dàng giành chiến thắng bằng cách sử dụng tên lửa hạt nhân.
Nhưng anh đã biết về nó rồi. Đối thủ có lẽ đang nghĩ đến việc thu thập thêm một chút đức tin sau khi chặn hết tên lửa hạt nhân và phản công bằng các thảm họa thiên nhiên như sét, lốc xoáy và cuồng phong.
Gần đây, Holy Orc là meta có tỷ lệ thắng cao nhất. Đó là cách Sung-Woon có thể dễ dàng giữ vững vị trí top đầu: anh ấy giỏi phản chiến các chiến lược. Anh ta cũng đã sử dụng Holy Orc sau khi phiên bản meta được phát hành, và nếu anh ta nghĩ rằng chiến lược này không có sai sót nào thì có lẽ anh ta cũng đã sử dụng nó ngay bây giờ.
Sung-Woon đã di chuyển 'thứ đó' ở nơi cao nhất có thể, cao hơn tất thẩy những thứ khác, chính xác là hơn hai nghìn km so với bề mặt. ‘Thứ đó’ là một trong những hóa thân của Sung-Woon sử dụng vệ tinh quân sự do AI vận hành được làm từ các tàn tích cổ xưa.
Ngay cả khi một vị thần có được một cõi trời rộng lớn, người ta cũng không thể chiếm được tất cả.
‘Nhiều nhất họ chỉcó thể chiếm được bầu trời ngay trên đầu họ.’
Không gian bên ngoài không thuộc về vương quốc của các vị thần và đó chính xác là nơi đặt vệ tinh. Bầu trời, xét cho cùng, vẫn ở trong bầu khí quyển.
Vị thần phía bên kia trên bầu trời kia đang nghiêm nghị nhìn xuống bên dưới và không để ý đến những gì ở trên đầu mình. Sung-Woon di chuyển hóa thân của mình và nhắm vào đầu hoàng đế của kẻ thù.
Mặc dù nó là một vệ tinh quân sự nhưng không có một vũ khí phóng nào được gắn lên nó. Chỉ cần một vài thanh vonfram, nhưng thế là quá đủ. Một trong những thanh vonfram khổng lồ nặng tới hàng chục tấn bắt đầu rơi xuống. Lúc đầu, nó chậm đến mức người ta không thể biết nó có chuyển động hay không, nhưng ngay sau đó, nó chuyển sang màu đỏ và xé toạc bầu trời.
Đối thủ khó có thể nhận thấy những thanh thép rơi xuống khi đang tập trung xử lý tên lửa hạt nhân, và ngay cả khi có làm vậy, một phép màu từ thiên đường nhiều nhất cũng chỉ có thể khiến nó hơi lệch một chút.
“Ngươi đã bao giờ nghe về thần trượng chưa?”
Thanh vonfram xuyên qua mái của Cung điện Hoàng gia cũng như nhiều tầng khác. Ngay cả điều đó cũng không thể làm chậm tốc độ rơi của nó một chút nào. Thanh vonfram xuyên qua hầm và rơi xuống ngôi đền dưới lòng đất. Ngay dưới đó là vị hoàng đế đang cầu nguyện—giờ đã bị đè bẹp và chết. Một lúc sau, Cung điện Hoàng gia và ngôi đền dưới lòng đất bắt đầu sụp đổ.
'Ta thắng rồi!'
Sung-Woon đã không sử dụng thần trượng ngay lập tức vì anh tò mò về kế hoạch của đối thủ. Đối thủ của anh, sử dụng tên ‘Hegemonia’, được xếp hạng thứ hai và gần đây đã trở thành một người chơi nổi tiếng sau khi tăng nhanh thứ hạng và điểm số của mình. Vì có thể thường xuyên gặp nhau trong trò chơi sau này nên Sung-Woon cần phải tìm ra cách phát triển nền văn minh của cậu ta.
‘Đằng ấy nên đầu hàng trước khi mọi chuyện tệ hơn đi.’
Đối thủ của anh đã mất đi một hóa thân, cụ thể là hoàng đế, và ngôi đền dưới lòng đất có lẽ là nơi chứa lượng đức tin lớn nhất đã sụp đổ. Mặc dù không thể biết chính xác đối thủ đã mất bao nhiêu đức tin, nhưng có vẻ như không còn đủ để duy trì hóa thân của gió. Nó bắt đầu mất hình dạng và cuối cùng biến mất. Rõ ràng là tên lửa hạt nhân của Sung-Woon không còn có thể bị chặn lại nữa.
Đối thủ của anh bối rối và không thể kiểm soát được Phép màu. Các tông đồ của gió phân tán, và thủ đô, các thành phố lớn và cơ sở hạ tần bắt đầu nổ tung như pháo hoa.
Cuối cùng, đối thủ của anh đã đầu hàng, nhưng chỉ sau khi mọi chuyện trở nên tồi tệ.
[Bạn đã thắng!]
Khi Sung-Woon nhìn thấy bảng điểm, anh mỉm cười. Không phải vì sự khác biệt về điểm số, mà vì dựa trên giờ chuẩn thái bình dương, tháng tiếp theo đã bắt đầu. Anh ấy đã được xếp hạng nhất trong mười hai tháng liên tiếp. Không chỉ là kỷ lục độc nhất vô nhị trong trò chơi “The Lost World”, đây còn là kỷ lục không ai có thể dễ dàng vượt qua trong tương lai. Nhưng điều khiến Sung-Woon hạnh phúc nhất là anh đã đạt được tất cả thành tựu trong trò chơi.
‘Mình không thể tin được cách duy nhất để đạt được nó là đứng ở vị trí đầu tiên trong 12 tháng liên tiếp.’
Công ty sản xuất đã bị chỉ trích bởi những kẻ cuồng kiếm thành tựu vì đã tạo ra một thành tựu lố bịch như vậy, nhưng vì thành tự đó tồn tại và Sung-Woon rất khó đạt được nên anh cảm thấy rằng thử thách này rất đáng giá. Đã có rất nhiều thất bại, và sau khi thua liên tiếp ở tháng thứ năm, anh ấy đã tự hỏi liệu mình có thể làm lại được không, nhưng quả thực anh ấy đã làm được.
Sung-Woon duỗi người và nhìn vào màn hình để tìm tin nhắn đang chờ anh.
[Cảm ơn bạn đã thưởng thức The Lost World. The Lost World vẫn đang trong giai đoạn early access cho đến nay dự kiến sẽ được phát hành chính thức dưới dạng chính thức Người chơi ‘Nebula’ có thể thưởng thức trò chơi trước khi phát hành chính thức. Bạn có muốn thử nghiệm nó?"
[Có/không]
Sung-Woon cảm thấy nghi ngờ.
‘Đây có phải là thời điểm tốt không? Hay nó được lên kế hoạch phát hành chính thức khi thành tựu đó được mở khóa?’
Sung-Woon liếc nhìn đồng hồ. Anh ấy đã duy trì thứ hạng đầu tiên trong mười hai tháng liên tiếp và đạt được 100% thành tựu, điều này khiến tâm trạng anh ấy rất phấn chấn. Vẫn chưa đến giờ đi ngủ. Tay anh chỉ vừa warmup và sẵn sàng có thể chơi nhiều hơn. Nên anh ấy bấm vào ‘Có.’
***
Hình bóng của Sung-Woon nhấp nháy.
***
Sung-Woon nghĩ rằng mình đã bất tỉnh, nhưng không phải vậy. Khi tầm nhìn của anh rõ ràng, những gì anh nghĩ là bầu trời đêm đen như mực hóa ra không phải là một khoảng trống hoàn toàn. Những ngôi sao đang lấp lánh, và một hành tinh phát sáng màu xanh trông quen thuộc đã thu hút sự chú ý của anh.Tuy nhiên, tầm nhìn của anh chủ yếu bị mặt trời chiếm giữ.
Anh ngồi dậy.
‘Đây có phải là tàn tích của ngôi đền…?’
Những cột đá theo phong cách gồ ghề gợi nhớ đến những ngôi đền Hy Lạp bao quanh nơi này, và sàn nhà cũng bằng đá xám. Có vẻ như tòa nhà nơi anh nằm nằm ở độ cao tương đối cao và các kiến trúc tương tự xếp thành hàng phía sau các cây cột. Điều kỳ lạ là bầu trời vẫn đen tuyền dù có thể nhìn thấy đường chân trời.
‘Chắc chắn là không có bầu khí quyển.’
Không có bầu khí quyển, không có sự truyền ánh sáng, từ đó dẫn đến thiếu sự tán xạ ánh sáng, khiến bầu trời trông có vẻ đen ngay cả khi mặt trời mọc. Rõ ràng là người ta sẽ không thể thở được nếu không có không khí nên anh
nghĩ rằng đây là một giấc mơ sống động.
“Đây không phải là một giấc mơ.”
Sung-Woon quay về phía giọng nói. Một người đàn ông lạ mặt đang đứng đó, mặc loại áo choàng mà các tu sĩ thời trung cổ thường mặc, khuôn mặt bị che khuất bởi chiếc mũ trùm đầu. Sung-Woon hơi cúi xuống để kiểm tra xem liệu anh có thể nhìn thoáng qua khuôn mặt người đàn ông đó không, nhưng tất cả những gì anh thấy là bóng tối.
Sung-Woon hỏi, "Ý là gì, đây không phải là một giấc mơ?"
“Sung Woon, tôi là Aldin. Câu cũng đã được chọn.”
Sung-Woon chớp mắt, và trước khi hỏi làm thế nào người đàn ông đó biết tên anh hoặc ý nghĩa của từ 'được chọn', một điều gì đó kỳ lạ hơn đã thu hút sự chú ý của anh ta.
“Có phải anh vừa nói ‘cũng’ phải không?”
Aldin gật đầu và giơ tay ra hiệu về không gian xung quanh Sung-Woon. Những cái bóng mà Sung-Woon vô hình hiện ra trước mắt anh. Anh hơi ngạc nhiên, nhưng anh biết các bóng đen là của người thường. Anh biết điều này vì những cái bóng cũng ngạc nhiên và nhìn xung quanh giống như anh.
“Tất cả các bạn đều đến từ cùng một thế giới, Trái đất. Bởi vì có khả năng các bạn biết nhau nên chúng tôi đã che đi danh tính mọi người trong bóng tối để có một trò chơi công bằng,” Aldin nói.
“Ý anh là ‘trò chơi’ như trong…”
Sung-Woon sau đó nhận ra những gì anh ấy làm cho đến bây giờ. Aldin giơ tay lên và chỉ vào hành tinh phía trên đầu mình. Hành tinh mà Sung-Woon nghĩ là Trái đất thực ra lại là một hành tinh khác mà anh rất quen thuộc—đó là the Lost World.
‘Điều đó có nghĩa là mặt đất dưới chân mình thuộc về mặt trăng của the Lost World.’
“Đúng vậy, trò chơi mà các bạn đã chơi, The Lost World, dựa trên một thế giới thực, và vô số trận đấu đó đều là tutorial cho những trận đấu sắp tới. Tất cả các bạn sẽ trở thành những vị thần thực sự trong the Lost World.”