Trans + Edit: Thằng Ngáo
Chương 4: Vị cứu tinh của nhân loại (P2)
Những con người thoát được khỏi ách thống trị của bốn chủng tộc đã xây dựng các thành phố nhân loại và sống định cư tại vùng biên giới đại lục.
Ở ngoại ô thủ đô của Liên đoàn Urza thì có thành phố Neo Vishal được xây trong một khu tàu điện ngầm.
“Anh và em sẽ trú ở đây, chỗ này là khách sạn hôm qua anh ở đấy.”
Bên trong thành phố chỉ có duy nhất một khách sạn. Vì nó được người ta xây dựng nên nhằm thỏa mãn nhu cầu của quân kháng chiến, nên trên đường đi thường xuyên bắt gặp những người mặc quân phục đi qua đi lại.
“Rinne?”
Kai bất giác cảm thấy vai mình đã bị một làn da mềm mại chạm vào. Quay lưng ra sau, cậu nhận thấy Rinne đang ôm chặt lấy mình.
“K-Không ô-ổn chút nào, Kai ơi! A-Anh tuyệt đối không được bỏ em một mình! C-Chỗ n-này nguy hiểm lắm!”
“Nguy hiểm gì cơ?”
”Ở-Ở đây có nhiều con người quá Kai ơi ! Bọn họ có thể sẽ ăn thịt em đấy!”
“Ăn thịt ư, không có đâu. Nhìn xem, có ai nghi ngờ em hay gì đâu nào.”
Dù những vị khách ở đây đang bị Rinne nhìn chằm chằm, nhưng có vẻ họ không mảy may để ý gì đến chuyện đó cả.
“Anh đã nói rồi mà, nếu em giấu được cánh và tai, thì mọi chuyên sẽ đâu vào đấy thôi.”
Nhìn Rinne lúc này giống như một cô gái loài người đáng yêu. Nhờ có dòng máu của elf chảy trong huyết mạch, nên cô là một thiếu nữ xinh đẹp với làn da trắng muốt. Và cũng bởi thế nên Kai cảm thấy rất bối rối khi bị cô ôm lấy giữa chốn công cộng thế này.
“Rinne này, đừng bám vào anh nữa nhé, thật sự thì hiện tại hai chúng ta đang rất nổi bật đấy.”
“Em hiểu rồi ạ...”
Nói xong, Rinne liền đi áp sát đằng sau Kai.
Trong khi đầu óc cậu đang nghĩ cách để cô ngừng bám dính cậu....
“Ồ, Kai, về rồi đấy à?”
“Ah, hoan nghênh cậu trở lại. Chúng tôi đã rất mong cậu trở về đấy."
Đó là Saki và Ashlan.
Chàng trai trẻ cao ráo và thiếu nữ mảnh khảnh đang đứng ở đầu kia của con đường, cả hai người họ đều mặc quân phục của quân kháng chiến và vác súng trên vai.
“Cảm ơn vì cái xe nhé, Ashlan.”
“Tôi đã phải kín miệng với mấy lão tay to mặt lớn đấy. Nếu họ mà phác giác ra việc tôi đem cho mượn trang thiết bị, kiểu gì tôi cũng gặp rắc rối cho xem.”
Ashlan chụp lấy chiếc chìa khóa xe khi Kai ném nó.
“Cậu không bị quỷ trinh sát phát hiện đấy chứ?”
“Tôi dám đảm bảo với cậu luôn đấy. Ở một vùng hoang mạc như chỗ đó, làm quái nào bọn quỷ nhận ra tôi được.”
“Tốt lắm... Mà ngoài việc ấy ra, tôi đang khá tò mò một điều...”
Ashlan đưa mắt vào thiếu nữ đang núp ở sau lưng Kai.
“Cô em dễ thương này là ai vậy?”
Rinne đơ cứng người khi nghe câu hỏi của Ashlan.
“Nè, anh tên là Ashlan. Còn em thì sao? Em đến từ đâu?”
“Này Aslan, lại đi tán tỉnh con gái người ta nữa à?”
“Tớ chỉ muốn chào hỏi em ấy chút thôi mà, Saki nhỉ?”
“...Không! Sao ngươi dám bắt chuyện với ta, con nguời!”
Rinne nhảy vụt ra khỏi lưng Kai, chụm hai tay lại, trong một khắc bàn tay cô đã lóe lên ánh sáng của ma thuật.
“Ta sẽ thổi bay...”
“Em định thổi tung cả hai người họ à?”
Kai dằn tay cô ra sau.
“Bình tĩnh đã, Rinne!”
“Kẻ nào tung phép trước thì kẻ đấy sẽ thắng, đó là điều hiển nhiên mà Kai.”
“Cách ‘chào hỏi’ kiểu đó nguy hiểm lắm đấy! Chuyện này không tốt chút nào đâu! Saki, Ashlan, giờ tôi phải nói chuyện với cô ấy. À à nói luôn, tôi đã tìm thấy cô ấy bị ngã ở ngoài kia đấy.”
Kai quàng tay vào cổ Rinne rồi dẫn cô cao chạy xa bay.
“Nè, Kai...”
“Để sau đi!”
Lao như bay vào phòng, Kai lâp tức đóng cửa lại.
“...V-Vừa rồi nguy hiểm thật.”
Tưởng tượng đến những chuyện sẽ xảy ra nếu Rinne tung đòn phép lúc nãy khiến Kai không khỏi sởn gai ốc. Giả như có ai đó biết được cô ấy không phải con người, thì kiểu gì cô cũng bị họ truy tố vì tội phá hoại thành phố nhân loại.
“Nè, Kai à.”
Rinne đến trước mặt Kai, người đang đứng trước cửa vào. Cô nhìn chằm chằm vào gương mặt cậu.
“Có phải là em đã gây rắc rối cho anh hay không?”
“...”
“Suy cho cùng thì em cũng chỉ là kì đà cản mũi thôi nhỉ...”
“...Em đang nói cái quái gì thế?”
Nếu Rinne thật sự nghĩ cô đã rước rắc rối cho Kai, thì kiểu gì cô ấy cũng sẽ rời khỏi thành phố này không chút do dự. Ít nhất đó là những gì cậu nghĩ.
“Không phải do lỗi của em đâu, Rinne. Chắc là anh nên giải thích cho em mọi chuyện cho em rồi.”
Kai chỉ tay về phía lối đi đằng sau cánh cửa phòng.
“Người mà cả hai chúng ta vừa gặp, đó là Ashlan, đồng nghiệp của anh. Cậu ấy sẽ không tấn công em đâu.”
“...”
“Vì thế nên Rinne, đừng tấn công người khác kiểu vậy nữa nhé.”
“...Được ạ, nếu Kai đã nói thế, em tin anh.”
Dù có hơi miễn cưỡng, nhưng cô cũng gật đầu đồng ý.
“Nơi này là chỗ ở của Kai ạ?”
”Hiện tại là vậy. Những chủng tộc khác không thể tìm ra chúng ta ở chỗ này. À mà, còn về cái giường thì...”
Trong phòng chỉ có một chiếc giường đơn, họ vẫn có thể nằm chung với nhau... Tuy nhiên, dẫu sao đi nữa thì Rinne cũng quá đỗi xinh đẹp, nên việc chung giường chiếu với cô ấy sẽ khiến cậu khá khó xử.
“Anh sẽ ra quầy tiếp tân đê mua thêm một tấm nệm. Em ngủ trên giường đi, Rinne.”
“...Em không chịu đâu.”
“Không chịu gì?”
“Em sợ phải ngủ một mình lắm.”
“Ah... Anh hiểu rồi, trong lúc chờ anh về, em nghĩ sao về việc đi tắm vòi sen một chút nhỉ?”
Kai chỉ tay về phía căn phòng tắm. Đối với thành phố này, điện và nước vô cùng quý giá, cho nên các hộ dân thường thường không có nhà tắm, trừ nhà tắm công cộng.
“Vì mục đích tiết kiệm điện nên ở đây chỉ có nước ấm thôi, những vẫn tốt hơn nước lạnh nhỉ.”
“Vòi sen?”
“Ý anh là đi tắm ấy.”
Kai mở cửa phòng tắm và xoay van nước ở góc tường bên phải, nhưng tia nước từ vòi bắt đầu chảy ra.
“Wow! Tuyệt quá! Nước chảy nhìn giống như ma thuật của linh tộc vậy.”
Rinne đưa tay dọc nước chạy ra từ vòi và hỏi bằng giọng điệu thích thú.
“Em đi tắm một chút được không?”
“Được thôi, anh sẽ ra ngoài một chút, trong lúc anh đi em có thể... ế mà chờ đã!?”
Quần áo của Rinne đã bay vụt trong không khi, Kai la hét ầm ĩ lên khi thấy cô “show” làn da tuyệt đẹp của mình.
“Em cởi đồ nhanh quá mức đấy! Phải chờ đến khi anh ra ngoài mới cởi chứ!”
“Tại sao chứ?”
Rinne thân trần như nhộng chạy đến trước mặt Kai.
“Nè nè, Kai ơi, tại sao vậy?”
“Vừa khỏa thân vừa chạy long nhong là cấm kị!”
“Nhưng em nghĩ mình phải khỏa thân khi tắm chứ nhỉ?”
“Em nói không sai, nhưng ngoại hình của em... Rinne nè, em giống con người lắm đấy, nhìn em khiến anh xấu hổ lắm.”
“?”
Nghe Kai nói vậy, Rinne chỉ nghiêng đầu một cách ngây thơ. Vẻ ngoài của cô gần như là giống con người, bên cạnh đó còn có thêm làn da trắng muốt của thiên thần và elf, nên da của cô trắng hơn rất nhiều so với những người khác, điều đó khiến cô trở thành một thiếu nữ vô cùng quyến rũ.
“À đúng rồi, Kai nè, em giấu cánh rất kĩ đúng không?”
Rinne xoay người nửa vòng.
Nhìn vào bờ lưng mịn màng của cô, có thể chắc chắn rằng trên ấy đã không còn chút chút lông vũ nào cả. Tuy nhiên, lúc này mắt Kai không hề chú tâm đến lưng của cô ấy, mà thay vào ấy, cậu đưa mắt xuống đến một vị trí “thấp hơn”, là đường cong bờ mông của cô. Dù Rinne bảo Kai nhìn cánh của mình, nhưng thú thật là cậu chả thể tập trung được vào đôi cánh ấy được nữa.
“Nè nè, Kai?”
“...Hiểu hiểu rồi mà. Tuy nhiên, em phải quấn khăn lại khi ở ngoài phòng tắm. Giả như có ai đó ngoài anh thấy lưng của em, thì nói thật chuyện ấy khá là căng đấy. “
Kai lấy khăn đặt lên tấm vai cô, dù cậu muốn nói "Đừng có cho anh xem mông của em!", nhưng cậu vẫn im lặng không nói gì.
“Thôi, giờ anh đi đây. Giờ hãy đi tắm và chờ anh về nhé.”
“Dạ vâng, Kai nhớ về sớm đấy.”
Sau khi nhìn Rinne vui vẻ đáp lại, cậu rời khỏi phòng.
Và rồi, trước mắt Kai xuất hiện hình bóng của Ashlan, người mà cậu vừa tạm biệt trước đó.
“Kai này? Trông cậu có vẻ lừ đừ đấy nhỉ?”
“...Tôi làm gì có thời gian để nghỉ ngơi đâu.”
Kai dựa lưng vào tường, nhún vai đáp lại Ashlan.