Naze Boku no Sekai wo Dare mo Oboeteinainoka?

chương 3: rinne

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 3: Rinne

Thiếu nữ với mái tóc vàng hoe, đang bị xích vào cột.

“...Làm ơn...giúp tôi...”

Cô gái cầu xin Kai bằng giọng nói khàn khàn, tựa như muốn gào thét vậy. Trước lời cầu xin tuyệt vọng của cô gái, Kai chẳng thế thốt lên nổi dù chỉ 1 từ. Cậu đang rất lúng túng.

Cô gái này...

Dám chắc rằng cô không phải con người, rốt cuộc cô ấy thuộc tộc nào chứ?

Có thể thấy, sau lưng của cô gái có một đôi cánh. Phần gốc của cánh có màu đen tuyền như lông vũ của quạ, nhưng chạy dài đến phần cuối, thì nó chuyển thành một màu trắng tinh khôi như tuyết. Một sự hòa quyện giữa trắng và đen. Là ác quỷ à? Hay là bọn thiên thần của tộc thần thú?

“Rốt cuộc là thiên thần hay ác quỷ đây?”

Không lẽ là Tenma? Làm gì có chủng tộc nào như thế... nhưng đôi cánh của cô ấy như là sự kết hợp giữa thiên thần và ác quỷ vậy.

“...”

Âm thanh “leng keng” từ đống xích đang trói buộc thiếu nữ vang lên, khiến đầu óc Kai quay lại thực tại khi cậu đang suy tư.

“Anh... anh... là... ai?”

Vì không ai đáp lại lời cầu cứu nên cô nghĩ rằng có lẽ không ai nghe được giọng của mình cả. Trong nỗi tuyệt vọng, cô nhấc môi thêm lần nữa.

“Cô hỏi tôi là ai sao?”

Kai căng thẳng đáp lại thiếu nữ. “Cô là ai?” cũng là điều mà cậu muốn hỏi cô gái ấy. Sao cô ấy lại ở đây trong cái tình trạng thế này.

“...Rinne”

“Rinne? Tên của cô đó sao?”

“...” – Thiếu nữ gật đầu đáp lại.“L-Làm ơn... cứ...u t...ôi”

“Này!”

Chưa kịp nói hết, cô gái đã gục đầu bất tỉnh.

Giúp cô ấy, hùm? Chắc cô ấy muốn mình tháo giùm đống xích ấy ra.

Nhưng nhờ một con người như mình làm nó thì.

Kai có khả năng sẽ bị “húp” bởi cô gái này nếu cậu tới gần. Đây có thể là một cái bẫy. Thế nhưng Kai chỉ lưỡng lự trong vài giây.

“...Được thôi.”

Áp lực cậu cảm thấy lúc này y như lúc cậu đấu với con quỷ ở ga số 9. Nhưng cô gái này không tỏa ra chút sát khí nào cả. Và sau cùng thì cậu cũng tìm được manh mối về nơi này, có khả năng cô gái này biết chút gì về nó cũng nên.

“Tôi sẽ cứu cô, nhưng đừng tấn công tôi là được.”

Kai giơ thanh Drake Nail, nhìn cô gái. Cậu chĩa kiếm vào những sợi xích đang trói buộc cô, và chém xuống bằng tất cả sức lực.

Có thể nghe được tiếng “keng” của kim loại vang vọng khắp mọi phía, Kai mở mắt ra.

“Cứng nhỉ? Rốt cuộc đống xích này cứng cáp tới cỡ nào đây?”

Dù mấy sợi xích này có kích cỡ còn thua cả ngón tay, nhưng dưới sức chém của Drake Nail thậm chí cũng không thể để lại trên nó vết sứt mẻ.

“Đã vậy thì...”

Kai giữ cò súng rồi vung lưỡi lê. Sức chém của kiếm làm những tia lửa đỏ từ sợi xích bắn tung tóe khắp nơi. Long Đạn được tối ưu hóa phát nổ “rầm rầm”. Để tránh làm Rinne bị thương thì cậu chém vào những sợi xích nằm phía sau mấy cây cột. Thế nhưng, cú chém không gây cho sợi xích chút thương tổn nào mà chỉ để lại một làn khói mù mịt bốc lên từ chúng.

“...Không thể nào...”

Năng lượng bộc phá thậm chí có thể thổi bay quỷ, lại không thể làm trầy xước nổi đống xích này. Chúng nhìn mỏng đến nỗi tưởng chừng như có thể xé nát bằng tay, nhưng lại cứng cáp như thể bị yểm bùa phép vậy.

“Nếu không có tác dụng thì mình phải làm thế nào đây?”

Kai chỉ có thanh Drake Nail, nếu như vậy là chưa đủ, thì cậu phải làm sao để cắt đứt đống xích này?

“Khoan đã, lúc nãy mình đã nghe thấy một giọng nói...”

Lúc còn ở trong lăng mộ, ngoài tiếng kêu cứu của Rinne thì Kai còn nghe thấy giọng của một ông già. Ông ta bảo đừng buông tay khỏi thanh kiếm. Tên của nó là…

“Code Holder?”

Ngay tức thì, lưỡi lê trong tay Kai phát sáng lên như ánh mặt trời.

“N-Nóng quá...Đây là!?”

Thanh Drake Nail tỏa sáng rồi lưỡi kiếm từ màu đen tuyền biến thành một màu gần như trong suốt. Cả phần súng lẫn phần bảo vệ kiếm bằng cách nào đó đã trở thành thanh kiếm của Sid mà cậu thấy ở lăng mộ.

Hình như khi mình gọi tên thanh kiếm, thì nó sẽ biến đổi hình dạng.

Sau khi biến hình xong, trên tay Kai lúc này đang cầm một thanh kiếm sáng chói. Phần lưỡi kiếm hầu như trong suốt nhìn giống như mấy viên đá quý cao cấp, và vẻ ngoài cũng giống một chiếc chìa khóa khổng lồ. Nếu Drake Nail đã không thể làm xây xước đống xích này, thì thanh kiếm của vị anh hùng có làm được không đây...?

“Làm ơn!”

Kai vung thanh Code Holder vào đống xích. Tiếng “leng keng” của kim loại vang lên. Cùng với âm thanh như tiếng chuông vang, các móc xích lần lượt theo nhau rơi xuống đất. Đường chém lộng lẫy của thanh kiếm đã chặt đứng xiềng xích trói buộc cô gái. Sau khi xích đứt thì thiếu nữ có cánh ngã xuống.

“...”

“Này...!? Chuyện gì đã xảy ra!? Đây là đâu? Cô gái này là ai?”

Kai chụp lấy thiếu nữ đang rơi xuống, có vẻ cô ấy đang bất tỉnh. Cơ thể của cô nhẹ đến bất ngờ. Kai tỏ vẻ hơi bối rối khi cậu chạm tay vào làn da trần của cô gái, sau đó cậu đặt cô nằm xuống đất.

“Tai của cô ấy” - Kai nhìn cô gái thêm lần nữa và rồi nhận ra - “là tai của elf”.

Nếu nhìn thoáng qua mái tóc vàng mềm mượt ấy thì tai cô ấy tròn tròn như tai người vậy.

Tai elf à? Nhưng mình nhớ là nó phải dài hơn chứ nhỉ.

Có lẽ tai của cô ấy là sự kết hợp giữa tai người và tai elf.

Cô gái có tai của elf, sau lưng thì có cánh như của quỷ và thiên thần.

“Rinne có đặc tính của elf và thiên thần thuộc tộc Á Thần. Không lẽ cô ấy là nửa quỷ nữa á thần à? Ngoài những đặc điểm ấy ra thì cô ấy khá giống con người”

Đúng vậy, thật đáng ngạc nhiên khi một thiếu nữ có cánh lại giống con người. Rinne có một diện mạo xinh đẹp quyến rũ, gò má hồng đáng yêu và bờ môi nhỏ nhắn, tỏa ra nét quyến rũ của một thiếu nữ đang ở độ tuổi thanh xuân. Bên cạnh đó thì bộ ngực của cô ấy phập phồng lên xuống theo từng nhịp thở, làm tôn lên cơ thể mềm mại của cô. Phần sau của bộ quần áo trắng cũng làm lộ ra đường cong của vùng eo. Nếu không có đôi cánh kia, thì ai nấy cũng đều sẽ nghĩ Rinne là một thiếu nữ 16 tuổi. Cũng phải nói thêm là ở cô toát lên một vẻ quyến rũ rất huyền bí.

“Rinne có phải con lai giữa con người, á thần và quỷ không nhỉ?”

Chưa từng có tiền lệ nào về việc con cái được bố mẹ ở các chủng tộc khác nhau sinh ra cả. Nếu vậy thì rốt cuộc Rinne là thứ gì cơ chứ?

“...Ư...ư...”

Cơ thể Rinne bắt đầu cử động, hai bờ vai thì khẽ run lên. Đôi mắt đang nhắm của cô dần dần mở ra, cặp mắt ấy mang một sắc màu xanh tựa như hai viên ngọc quý hiếm vậy.

“Này… Cô tỉnh rồi à?”

“...”

Thiếu nữ mở to mắt, rồi đột nhiên cô bật dậy với vẻ mặt giận dữ.

“Vanessaaaaaaaaaaaaaa! Sao ngươi dám cả gan giam cầm ta, ta chưa hề chịu thua đâu đấy!”

Trông như muốn đánh nhau, Rinne giang rộng đôi cánh rồi chỉ tay vào mặt Kai.

“Ngươi nghĩ rằng con tốt thí của Vanessa như người có cửa để đánh lại ta sao? Đừng đùa với ta! Không phải ngươi là anh hùng của quỷ sao? Đừng trốn chạy nữa, mau lết xác ra đây, Vanessa!”

“Hể! Này chờ chút đã!”

“Trận chiến thực sự giờ mới bắt đầu!”

Thiếu nữ vừa hét lớn cái tên của Nữ hoàng bóng đêm Vanessa. Ả talà con quỷ chôn vùi những thành phố của Liên đoàn Urza.”

Có vẻ Rinne có thù oán với quỷ.

Nhưng mắc gì cô ấy lại trút giận lên mình cơ chứ?

“Mà chơ đã, cô hiểu lầm rồi! Tôi không phải là quỷ, từ đầu cô đã…”

“Câm miệng! Mau câm miệng đi! Nhanh đem Vanessa tới đây cho ta!”

Rinne lắc đầu liên tục rồi giơ cả hai tay lên trời. Trong lòng bàn tay cô lúc này là những vòng tròn đầy hoa văn đang tỏa sáng

“Ma thuật!?”

Nhưng chính xác thì đó là ma thuật gì cơ chứ, nó khác hoàn toàn với ma thuật của các chủng tộc. Theo những ghi chép lại từ cuộc đại chiến, thì vòng tròn ma thuật của bọn quỷ sẽ có màu đen hoặc tím, của elf và thiên thần thì có màu trắng. Nhưng ma thuật của Rinne có hàng chục, à không, là hàng trăm sắc màu đan xen lẫn nhau.

“Con quỷ cấp thấp như nhà người không phải là đối thủ của ta đâu.”

Ánh sáng của ma thuật đến gần Kai.

“Ugh… Là Tinh Linh Đạn à…”

Kai giơ thanh Drake Nail, nhưng cậu bỗng sững sờ vì nó đã biến thành thanh kiếm của Sid. Ngoài Tinh Linh Đạn tối ưu hóa có trong lưỡi lê thì cậu không hề có phương sách nào để chống lại phép của Rinne cả. Ánh sáng của phép thuật đang bao trùm lấy mắt cậu. Và ngay lúc ấy…

“Code Holder có thể chém đứt vận mệnh. Hãy chém nát những số mệnh chết chóc khỏi thế giới này.”

Một chất giọng nữ giới dịu dàng thốt lên trước sự bất ngờ của Kai.

“Ugh!”

Không có thời gian để thắc mắc, Kai liền vung Code Holder (thanh kiếm của Sid). Thanh kiếm sáng chói lọi chém phép thuật của Rinne ra làm đôi. Âm thanh ma thuật bị triệt tiêu hệt như tiếng chuông reo. Như thể đang mơ, những tia lửa từ phép thuật của cô lần lượt tan biến hoàn toàn.

“...Ma thuật đã bị tiêu biến ư?”

Một thanh kiếm có thể chém đứt phép thuật. Nếu đó là ma thuật thuộc dạng tấn công trực tiếp, thì nó sẽ bị tiêu biến như thể chưa từng được thi triển vậy.

Mặt khác thì cô gái thi triển phép thuật: “Không lí nào...”

Rinne hoàn toàn bị sốc khi chứng kiến điều vừa rồi, cô nhìn vào thanh Code Holder trong tay Kai.

“Đó là thứ gì? Tại sao loài quỷ chết tiệt bọn ngươi lại đi dùng vũ khí chứ?”

“Tôi đã nói rồi mà, tôi không phải quỷ.”

“Eh?”

“Cô đã hoàn toàn mất đi lí trí và chẳng thèm nghe tôi nói gì… Nè nhìn đi, tôi là người, thấy không? Tôi làm gì có cánh và đuôi của quỷ.”

Có vẻ cơn tức giận của Rinne đã dịu xuống khi Kai đang hai tay cho cô xem thân mình.

“Tôi đã cứu cô đấy, nên tôi mong cô hiểu rằng chúng ta không phải kẻ thù của nhau.”

“Ngươi, cứu ta ư?”

“Chứ cô nghĩ sao? Ngoài chúng ta ra thì không có ai khác ở đây cả.”

“...”

Rinne từ từ gập đôi cánh lại, thu nhỏ nó đến mức mà Kai không thể thấy được. Có vẻ cô không còn ý thù địch với cậu nữa rồi.

“Xin lỗi anh nhé, tôi đã bị thù oán với quỷ che mắt nên đã...”

Rinne xin lỗi Kai bằng một giọng nói run rẩy. Sau đó đột nhiên cô rên rỉ rồi ngã quỵ xuống.

“Cô chóng mặt à?”

“Ừm, vì tôi vừa mới bị ngất mà mới nãy phải thấy ánh sáng mạnh cho nên...” - Rinne đáp lại Kai trong khi đang chụp tay lên trán mình.

Nhìn kiểu gì cũng biết Rinne không phải người, nhưng cử chỉ hành động của công lại y chang như con người.

“Khi nãy cô có nói đến Vanessa, có phải cô đang ám chỉ anh hùng của quỷ không?”

“...” - Rinne gật đầu đáp lại.

“Ả ta là kẻ đã giam cầm tôi, nên tôi mới nghĩ ở đây chỉ có thuộc hạ của ả.”

“Rốt cuộc tôi giống quỷ ở chỗ nào cơ chứ?”

“T-Tôi làm sao biết! Tôi… là người của chủng tộc khác, nên tôi có chút bỡ ngỡ thôi.”

Nói đến đây, Rinne thu đôi cánh của mình, làm nó ẩn đi đằng sau mái tóc vàng.

“Nếu cô thuộc tộc khác, vậy có nghĩa là cô không phải quỷ à?”

“Tenma...”

Trùng hợp thay, chủng tộc Rinne vừa nhắc tới giống với suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu Kai.

“… bọn chúng gọi tôi vậy đấy.”

“Thật sự thì tôi nghĩ phải là một cái tên khác cơ.”[note22735]

“Không được sao? Tôi thuộc chủng tộc nào có gì quan trọng đâu, đúng không?”

Rinne hét lớn trước Kai, hai con người trong mắt cô chao đảo liên tục như thể cô không muốn nói về chuyện đấy.

“Cho phép tôi cảm ơn anh vì đã cứu tôi. Và tôi cũng xin lỗi vì đã tấn công anh, còn về vụ chủng tộc thì… tôi không nói được. Vì đối với tôi nói về việc đó không dễ chịu chút nào.”

“Tôi hiểu mà.”

“Nghe anh nói vậy tôi vui lắm.”

Chử chỉ phản ứng của Rinne đúng là tao nhã quá mức, nhưng nhìn vào vẻ mặt thanh thản của cô, có vẻ những lời vừa rồi là thật lòng.

“Này con người, anh là...”

“Kai”

Kai nói tên của mình cho Rinne cùng với một nụ cười đầy cay đắng. Dù Rinne gọi đúng với tên chủng tộc của Kai, nhưng cậu thấy hơi khó chịu khi bị gọi như vậy.

“Tôi không quen lắm với việc bị gọi là con người.”

“...Tên tôi là Rinne.”

Rinne tự giới thiệu mình thêm lần nữa, hình như cô ấy không nhớ rằng cô đã nói tên mình cho Kai khi bị trói bởi xích trước đây.

“Có vài thứ tôi muốn hỏi cô đây. Rổt cuộc chúng ta đang ở đâu? Cô đã từng nói là cô đã đấu với anh hùng của quỷ, rồi bị ả ta giam cầm ở đây.”

Rinne nhìn về phía cây cột nơi cô bị trói, rồi liếc nhìn xung quanh như thể cô đang cảnh giác với thứ gì đó.

“Tôi đã đấu một chọi một với Vanessa, rồi bị ả ta giam giữ.”

“Một chọi một ư!?”

Rinne đang nói một điều không tưởng.

Đối thủ của Rinne là anh hùng của quỷ, phải không?

Không chỉ đánh với Vanessa, ngay cả việc toàn mạng trước ả quả là một điều khó tin.

Ngoài việc bị nhốt ở đây, Rinne còn có cánh của quỷ và thiên thần. Cô ấy không hề hé môi về chủng tộc của mình, nên cũng khó để hình dung ra rằng cô là một thực thể đặc biệt.

“Cô mạnh thật đấy nhỉ?”

“Fufufu, trông tôi không ngầu sao?”

Rinne ưỡn ngực rồi nói môt cách đầy tự hào.

“Vậy là cô đã tàn nhẫn tấn công tôi bằng thứ sức mạnh kinh khủng đấy à?”

“Không phải là tôi đã xin lỗi anh rồi sao? Thật sự tôi chỉ hiểu lầm thôi.”

Câu nói của Kai khiến Rinne đỏ mặt tía tai, đôi tai của cô rụp xuống, cho thấy cô rất dằn vặt về chuyện đó.

“Nhưng nói thật thì đòn đó nguy hiểm lắm đấy, tôi cứ đinh ninh nghĩ rằng anh là thuộc cấp của Vanessa. Mừng vì anh đã chống đỡ được chiêu đó của tôi.”

“Vậy điều gì sẽ xảy đến với tôi giả như tôi không đỡ được…?”

“Ừm, anh có thể sẽ bị băm thành trăm mảnh chăng...”

“Không phải thế là quá độc ác hay sao?”

“Mà nè, làm thế nào mà anh đỡ được ma thuật của tôi hay vậy?”

“M? Thật thì tôi cũng không chắc lắm, nhưng...”

Kai liếc nhìn thanh kiếm của vị anh hùng, cậu chắc rằng ngài Sid đã dùng nó để chiến đấu trong cuộc đại chiến.

Mình luôn thắc mắc rằng làm sao có thể đấu lại tứ anh hùng chỉ bằng một thanh kiếm như thế này.

Nhưng mình đoán là mình đã có câu trả lời cho chuyện đó rồi.

Giọng nói kia nói rằng Code Holder có thể cắt đứt được vận mệnh. Và bằng nó cậu đã chém đứt cái số mệnh “bị giết chết bởi ma thuật của Rinne”. Dù hơi khó tin nhưng mà cho đến giờ cậu đã gặp quá nhiều chuyện kì lạ rồi. Cậu không còn cách nào khác ngoài việc tin vào sự thật đó.

“Tôi nghĩ là nhờ thanh kiếm này đấy...”

“Ừm, thanh kiếm này…?”

Bỗng nhiên đằng sau Rinne xuất hiện một vùng không gian trống rỗng, giống dạng lốc xoáy màu đen. Có thứ gì đó chui ra từ đó.

“ Thực thể có số mệnh dị biệt đã thức giấc. Ước tính rủi ro của Thế Giới Mới ở mức cao nhất.”

“Tiến hành quá trình phong ấn bằng rasterizer.” [note22736]

Người chui ra từ không gian ấy là một cô gái, tuy nhiên cơ thể của cô có vô số vết nứt giống như một con rối bị phá hỏng, Nhìn vẻ ngoài có vẻ giống con người, nhưng ở vai phải của cô có các xúc tu giống rắn, trên lưng còn có cánh nữa. Khuôn mặt thì khá giống với Rinne, nhưng hình như đó không phải cô ấy.

Cô ta hoàn toàn khác với Rinne.

Cái cảm giác run sợ này là gì chứ?

Dù đang cầm Code Holder trên tay, nhưng Kai không thể không run rẩy tay chân.

“Nhà ngươi...”

Rinne thốt lên rồi nhảy giật lùi về phía sau.

“Chính hắn… Hắn là kẻ đã xuất hiện lúc ta giao chiến với Vanessa, rồi nhốt ta ở đấy cũng do hắn làm.”

Nếu như cô ta là thủ hạ Vanessa, thì không nghi ngờ gì nữa, cô ta là quỷ… Nhưng có thật vậy không? Nếu thực sự duới trướng Vanessa, thì đáng lẽ phải có ghi chép về loài quỷ này chứ.

“Chạy mau! Hướng này!”

Rinne nhanh chóng đưa ra quyết định. Cô vẫy tay gọi Kai rồi chạy về phía ba cây cột.

“Tôi đã bị lôi kéo tới đây từ lối đằng sau tế đàn. Chỉ cần mở được cái lỗ ở đó thì...”

Đột nhiên một bóng đen xuất hiện che phủ đầu của Rinne.

“Rinne! Phía trên!”

“Hể!?”

Phía trên Rinne bỗng hiện lên một vòng xoáy đen khác, từ trong ấy những xúc tu ở tay phải của ả quái vật lúc nãy phóng ra với tốc độ chóng mặt, nó lập tức tóm lấy Rinne trước khi cô kịp phản ứng.

“Đã bắt giữ thực thể có số mệnh dị biệt”

Tiếng la hét của Rinne vang vọng khắp nơi.

“Bắt đầu thực hiện Zero Code.”

Vô số những lốc xoáy đen xuất hiện, từ chỗ con quái vât ấy có hàng trăm, hàng nghìn những lỗ đen siêu nhỏ, chúng nhanh chóng bám vào cơ thể Rinne. Chúng bắt đầu xóa sổ cô ấy, cơ thể cô dần dần tan biến như thể bị gôm tẩy đi vậy.

“Ah… AH!? Không… khônggggggggggggggg”

Cô vươn tay mình về phía Kai, cầu mong sự cứu giúp. Nhưng ngay sau đó thì cánh tay ấy liền bị lốc xoáy đen nuốt chửng và tan biến. Nếu cứ tiếp tục, toàn cơ thể Rinne sẽ biến mất trước mắt cậu.

“… Đừng có giỡn mặt với ta.”

Thấy cảnh tượng đó, nỗi sợ hãi lúc nãy liền bị sự tức giận vùi lấp.

Tại cái thể giới nhảm nhí nực cười này.

Một con quái vật thực sự đang đứng trước mặt tôi… Nhưng thế thì đã sao!

Ngay lúc này Kai đang cầm trong tay thanh kiếm của vị anh hùng. Bản thân Kai cũng đã cật lực rèn luyện cho cái ngày mà cậu phải đấu với bọn dị tộc hùng mạnh. Bất kể kẻ địch có là ai, cậu chỉ cần chiến đấu với chúng, đó là lẽ tự nhiên. Cho nên hiện cậu đang rất căm giận bản thân mình vì chỉ biết sợ hãi và trơ mắt đứng nhìn.

“Tự thân ta sẽ ngăn chặn ngươi.”

Kai cầm chặt thanh kiếm đang chói sáng.

“Này Sid, tôi mượn kiếm của ngài một chút nhé!”

Cậu giơ kiếm lên, chém thẳng vào đống xúc tu đang tóm lấy Rinne.

--- Thả cô ấy ra!

Những lốc xoáy đen bị xua đi như mấy đám mây trên trời.

“…!?”

Con quái vật trở nên loạng choạng sau khi bị chém đi xúc tu.

“Code Holder… Khát vọng của thế giới này… Thanh kiếm cầm… Tại sao nó lại ở đây…!?”

“Đường này! Rinne!”

Không do dự, Kai lập tức kéo lấy Rinne.

“Còn chạy được không?”

“...T-Tôi ổn.”

“Chạy nhanh thôi! Chúng ra không cần phải đấu với thứ quái vật đó đâu.”

Nắm lấy tay Rinne, cậu chạy như bay về phía tế đàn, nơi mà cô đã chỉ cho cậu trước đó. Đó là…

Cậu và Rinne lập tức nhảy vào vết nửt ánh sáng đang lơ lửng trên không trung…

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Lăng mộ của quỷ.

Kai nhận thấy rằng mình đang ở một sảnh phòng tối lờ mờ.

“Hể... Chúng ta thoát rồi ư…?”

Liệu con quái vật kì dị lúc nãy sẽ theo chúng ta chăng? Trong màn đêm lúc này, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển của Rinne và Kai, còn con quái vật kia thì chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.

“Rinne?”

Rinne đang nằm bất động, hoặc chỉ ít là do cậu nghĩ vậy.

“…!”

Rinne bỗng bật dậy rồi ôm Kai thật chặt.

“...T-Thật đáng sợ...c-cơ thể tôi...v-vẫn còn run cầm cập đây này...”

Cô run lẩy bẩy bám vào gáy Kai, nước mắt đã gần như tuôn trào khỏi khóe mắt cô.

“N-Nói thật thì… T-Tôi sợ lắm...”

“...”

“...Không...chém gió... đâu”

“Ừ-ừ, tôi đây cũng vậy. Nguy hiểm thật.”

Kai vòng tay sát vào lưng Rinne. Cô ấy sợ như vậy cũng không trách trước, bị quái vật tấn công như thế, nếu cậu chỉ trễ dù chỉ vài giây, khó mà tưởng tượng được điều gì sẽ xảy đến với cô. Run sợ chỉ là lẽ tự nhiên.

“Nghĩ ngơi chút đi, cho đến khi cô bình tĩnh lại.”

Nghe Kai nói vậy, Rinne chỉ im lặng gật đầu trong khi cô vẫn bám lấy cậu, có vẻ cô càng ngày càng ôm chặt hơn.

“...Ấm áp quá…” - Rinne lẩm bẩm.

“Hử?”

“Đây là lần đầu tiên… tôi được đối xử như này.”

Có lẽ Rinne muốn nói rằng đây là lần đầu tiên cô ấy cảm nhận được hơi ấm từ người khác. Hiểu được ý cô, Kai quyết định hỏi:

“Đồng đội của cô đâu?”

“Không có.”

Một câu trả lời ngắn gọn súc tích.

“Tôi…đã luôn...đơn độc một mình...Từ bạn bè...đến cha mẹ...tôi không có ai như vậy cả. Có thể trước khi tôi có thể nhận thức được xung quanh, thì tôi đã một mình rồi.” (note)

“...”

Cô ấy cô đơn một mình ở thế giới này sao.

Nghe xong nhưng tâm tư của Rinne, Kai nhau mày. Chính bản thân cậu cũng đã trải nghiệm chuyện đó rồi, nên cậu hiểu rất rõ những điều mà cô đã chịu đựng.

Mỉa mai làm sao.

Đến mình cũng cô độc ở cái thế giới này mà.

Cảm giác cô độc khi bị cả thế giới ruồng bỏ. Không thể ngờ được rằng cậu có thể gặp được người để có thể chia sẻ nỗi đau đớn ấy ở chỗ như này.

“Tôi…luôn đơn độc, vì tôi chẳng biết chút gì về chủng tộc của mình. Những kẻ ở tộc á thần, linh tộc, thần thú đều gọi tôi là kẻ dị biệt.”

“Bọn quỷ cũng gọi cô vậy sao?”

“Bọn quỹ là lũ độc mồm nhất. Chúng gọi tôi là thứ tạp chủng ghê tởm. Chúng còn nói tôi và chúng không thể cùng chung sống trên một mảnh đất được. Vì vậy nên tôi đã có chút cãi vã.”

Vì gây lộn với chúng nên mới gây ra xung đột, và đỉnh điểm là cuộc chiến giữa Rinne và Vanessa. Tính đến bây giờ, đó là những gì đã xảy ra với cô.

“Tôi cũng giống cô thôi.”

Nghe Kai nói vậy, thiếu nữ đang ôm chầm lấy cậu ngước mặt lên.

“Kai cũng vậy là sao? Anh là con người mà? Ngoài kia thì thiếu gì con người cơ chứ.”

“Không một ai nhớ tôi cả. Tôi đã bị họ ruồng bỏ. Vì thế tôi và cô đều như nhau thôi.”

Tại thế giới này, sự tồn tại của cậu đã bị xóa xổ. Người bạn thời thơ ấu, Jeanne, ngay cả hai người đồng đội, Saki và Ashlan, tất cả họ đều quên cậu.

“...Kai bi bỏ lại một mình ư? Họ chết hết rồi à?”

“Không, không hề, họ vẫn sống tốt chán. Chỉ có điều là họ chả có chút kí ức nào về tôi. Chà chà… có lẽ chính tôi mới là kẻ kì lạ.

“Vì anh không cười tôi, nên tôi cũng sẽ không cười anh.”

“Tôi… không tin việc nhân loại đã thua trong đại chiến.:

Kai chỉ lắc đầu rồi tiếp tục nói.

“Tôi vẫn nhớ như in rằng con người đã thắng các chủng tộc khác, nhưng tôi không ngờ rằng lịch sử lại thay. Ngay lúc này đây thì loài người đã bại trận, các thành phố nơi ở của họ đều bị quỷ chiếm đóng.”

“Hể? Kai, chờ chút đã.”

Rinne buông tay khỏi cậu.

“Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Anh nói bọn quỷ đang lộng hành theo ý chúng sao?”

“Hả?”

“Lúc tôi giao chiến với Vanessa, làm gì có chuyện đó cơ chứ?”

“Ý cô là sao?”

“Anh nói là quỷ đã chiếm đóng các thành phố của con người, tôi chưa bao giờ nghe nói gì về việc đó cả.”

Rinne ngây người ra suy nghĩ một chút.

“Ít nhất thì tôi nghĩ giống anh đấy. Ngay trước khi tôi đấu với Vanessa, tôi nghĩ là con người phải là phe chiến thắng chứ nhỉ?”

“Anh làm sao vậy Kai?”

“Tôi nghĩ rằng con người thắng cuộc là nhờ có anh hùng nhân loại ấy. Mà chuyện ấy thì Kai phải rõ hơn tôi chứ, phải không?”

Thật khó tin, ai mà ngờ được rằng Kai lại được nghe mấy lời như vậy từ một kẻ ngoại tộc như Rinne chứ.

“Bọn quỷ cũng đề cao cảnh giác với kẻ đó lắm đấy, chúng nói rằng trong đám con người có một anh hùng rất mạnh.”

“C-Cô biết ngài Sid sao?”

“Kyaa!”

Kai túm chụp lấy cô gái.

“Chờ đã Kai… Tôi không biết hắn, vì tôi nào đoái hoài đến chuyện của loài người đâu.”

“À... cũng đúng nhỉ”

Tại thế giới này, cả Saki và Ashlan đều nói rằng ngài Sid không tồn tại. Thế mà Rinne lại biết đến ngài ấy, điều đó cho thấy cô ấy đến cùng một thế giới với cậu. Đó là bằng chứng rõ nét nhất cho thấy trí nhớ của cậu không hề sai.

“Kai!?”

“Tôi vui lắm Rinne à.”

Kai buông tay rồi ngước mắt lên trần nhà, thở phào nhẹ nhõm. Kí ức của cậu không sai, Trong cái tình huống loài người thua đai chiến rồi bị quỷ chiếm đóng như thế này, sau tất cả thì cậu cũng gặp được người biết về lịch sử ở thế giới cũ giống mình. Cậu đã tìm được một người, nói đúng hơn là một người bằng hữu có thể thấu hiểu nỗi cô đơn của cậu.

“Kai nè, sao cậu trông vui ra mặt thế?”

“Chúng ta là bạn bè của nhau, những người có cùng một ký ức giống nhau.”

Có vẻ Rinne đang bỡ ngỡ không biết phải ứng xử thế nào. Nhưng cũng phải thôi, đến lúc này cô ấy không hề có cha mẹ hay đồng lọại, rồi lại bất ngờ bị con người gọi là bạn. Cũng không mấy ngạc nhiên khi cô bị bối rối trước chuyện ấy.

“Tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm lúc này, giống việc cô được tôi cứu. Rinne à, vòng tay ấm áp của cô đã cứu rỗi tôi.”

“...V-Vậy sao?”

“Ừm, vậy đấy, có lẽ cả hai chúng ta không còn đơn độc nữa rồi.”

Nhà tiên tri Sid có tồn tại.

Lịch sử nhân loại chiến thắng mà ngài ấy đem lại cũng tồn tại.

Ngay cả khi người ta quên hết mọi chuyện, cả Rinne và Kai đều biết đó là sự thật. Họ là những người có chung kí ức.

“...T-Tôi không còn cô độc nữa sao?”

“Tôi đang ở đây với cô cơ mà. Dù không chắc là tôi có đáng để cô tin tưởng không.”

“...”

Rinne đưa mắt nhìn chằm chằm vào Kai, cô đang lết đến gần cậu hơn.

“...Gì thế?”

“Kai là người đầu tiên nói với em những lời như vậy.”

“Anh hiểu mà.”

Rinne nở một nụ cười khi nói vậy.

“Chúng ta sẽ đồng hành cùng nhau, đúng không?”

Đó có lẽ là nụ cười đầu tiên đối với cô, vì vậy có lẽ nó có đôi chút vụng về.

Truyện Chữ Hay