"Anh Thiên Ân, đã đến nơi rồi ư?"
Hắn hất cằm, ánh nhìn ma mãnh mở cánh cửa, sau đó chỉ vào bên trong:
"Vào đấy mà tìm."
Trương Hâm Đình khẽ đưa đầu nhìn vào bên trong, còn chưa kịp bước vào hẳn, hắn đã thuận tay đẩy phắt cô ta chúi nhủi đi vào.
Không kịp phản ứng, chỉ kịp thốt lên một tiếng "A...!"
Trương Hâm Đình quay lưng lại thì Vương Thiên Ân đã đóng sầm cánh cửa, khoá trái nhốt cô ta vào bên trong.
Mặc cho cô ta có la ó om sòm, đập cửa hét lớn:
"Anh Thiên Ân! Anh làm gì vậy? Mau thả em ra! Thả em ra!"
Vương Thiên Ân vẫn dửng dưng, cất bước rời khỏi như chưa từng đến đây.
...
Một giờ đồng hồ trôi qua...
Cảm thấy la hét khan cả cổ vẫn không có ai hồi đáp, cô ta đoán, hắn sớm đã rời khỏi, liền hoảng sợ khóc ròng như nước chảy thành sông.
Nhìn không gian tối đen như mực, đồ đạc xung quanh cũng dày đặc bụi bẩn, cô ta không dám ngồi xuống, chỉ đứng khép nép ở một góc, ngón tay run run ấn chiếc di động bật sáng lên.
Bỗng...
Ánh sáng chiếc di động rọi ngược lên, từ trên trần, một con nhện to tướng cư nhiên đu xuống trước mặt Trương Hâm Đình, cô ta hốt hoảng hét lên, cả khuôn mặt cả kinh lập tức hoá trắng bệch, thất thanh hét ra một chữ "Á!!!" rõ dài.
To đến nỗi mà đám người hầu ở bên dưới Uông gia ai nấy đều nghe được loáng thoáng thanh âm có ai đó đang la hét rất dữ dội, khiến họ đang làm việc cũng phải bỏ dở mà chia nhau ra đi tìm.
Bên trong căn phòng này kín đến nỗi không len lỏi được một vạch sóng, vốn định gọi cho Uông Sở Diệu đến cứu, nhưng Vương Thiên Ân hắn lại giở trò ma quái đem nhốt cô ta vào trong căn phòng ngoài bóng tối ra thì chẳng có lấy một cái đèn.
Chưa kể đến xung quanh còn rất nhiều mạng nhện chằng chịt, đếm không nhầm thì chắc có đến ba bốn con nhện to đang giăng tơ, nhìn chằm chằm vào cô ta như muốn nuốt chửng vật thể đang run cầm cập ở ngay trước mắt chúng.
Trương Hâm Đình càng khóc càng to, biết cô ta sợ nhện, Vương Thiên Ân liền tặng cho cô ta một món quà mừng sinh nhật sớm, món quà lớn đến nỗi mà có lẽ, đây sẽ là một kí ức kinh hoàng mà Trương Hâm Đình ắt sẽ bị ám ảnh suốt cả cuộc đời, cho dù sau này cô ta có lớn lên, hay chết bao nhiêu lần đi chăng nữa, cô ta chắc chắn cũng sẽ không bao giờ quên được sự việc ngày hôm nay.
...
Vương Thiên Ân ung dung bước ra khỏi cánh cửa Uông gia.
Đi đến cổng chính, nhìn thấy Uông Sở Diệu vừa về đến, hắn chẳng nói chẳng rằng đi sượt qua, Uông Sở Diệu cảm thấy không khí hơi kì lạ, mới ló đầu ra khỏi cửa kính xe ô tô cất lời:
"Ơ, không ở lại sao? Tớ vừa về đến mà?"
Vương Thiên Ân không đáp trả Uông Sở Diệu, đi gần đến cổng chính, hắn ngoảnh đầu vào trong nói:
"Không tìm thấy cô ta thì lên tầng trên cùng."
Tầng trên cùng ư? Tìm thấy ai cơ?
Uông Sở Diệu chẳng hiểu hắn đang muốn nói đến điều gì?
Đôi mắt tinh anh thoạt nhìn lướt qua, lộ rõ vẻ khó hiểu.
Uông Sở Diệu suy ngẫm một hồi lâu, mới hoảng hồn giật mình.bg-ssp-{height:px}
Hắn vội vã mở cửa bước xuống xe, chạy một mạch vào trong nhà:
"Đình Đình đâu? Có phải em ấy đi cùng Thiên Ân đến đây?"
Người giúp việc bị hỏi bất thình lình, lúng túng không biết phải đáp trả ra sao, bộ dạng lấm lét thấp giọng:
"Dạ...không phải là đi cùng...mà là...gặp nhau ở cổng ạ."
Một kẻ khác đồng thời nói chèn vào:
"Dạ...khi nãy...khi nãy, thực sự chúng tôi có nhìn thấy Trương tiểu thư...nhưng mà..."
"Nhưng mà cái gì?"
Uông Sở Diệu tức giận quát lớn.
"Dạ...hiện tại...chúng tôi không biết Trương tiểu thư đã đi đâu...rõ ràng ban nãy vẫn..."
Chết tiệt!
Uông Sở Diệu chạy một mạch lên tầng trên cùng, hắn sực nhớ ra cái kho cũ đó có rất nhiều mạng nhện vây quanh.
Bước vào trong thang máy, tim hắn đập liên hồi, mang theo hơi thở hồng hộc, chống tay vào vách ấn phím thang máy mà lòng tràn ngập lo lắng.
Hắn không phải sợ Trương Hâm Đình sẽ ở trong đó một mình, cũng chẳng phải sợ cô ta sẽ khóc lóc không nguôi, chỉ sợ hắn chưa kịp lên tới, cô ta đã ngất xỉu trong đấy tự bao giờ?
Trương Hâm Đình tuy chỉ mới tí tuổi nhưng lại rất gan dạ, cô ta không sợ trời, không sợ đất, duy chỉ sợ mỗi nhện.
Sợ đến nỗi, dù chỉ là một con nhện bé xíu, cũng đủ làm cô ta hét toáng lên thanh âm vang vọng khắp cả khu phố.
Ấy vậy mà giờ đây, nghĩ đến cảnh trong căn phòng cũ đó có không ít hơn ba con nhện to tướng, Uông Sở Diệu chỉ biết lắc đầu, rùng mình không dám tưởng tượng đến viễn cảnh đấy.
Đã nhiều lần hắn nói người giúp việc phải thường xuyên dọn dẹp, nhưng bọn họ không để ý, chỉ nghĩ rằng tiểu thiếu gia nói thế thôi, chứ cớ sự gì lại phải lên đấy?
Vả lại, hắn cũng là trẻ con, nếu Uông Đại Đồng không ra lệnh cho bọn họ bắt buộc phải làm như vậy, tiểu thiếu gia như hắn chỉ nói lời qua loa thì có là gì?
Họ chắc chắn sẽ bỏ ngoài tai, không mấy để tâm đến. Nói cũng chỉ bằng thừa, cả đám người hầu hơn mấy chục người, mỗi người đều phải chia việc ra đồng đều, nào là chăm sóc vườn, nào là dọn dẹp phòng khách, lau dọn phòng bảo vật trưng bày...
Tất cả đều đã có sắp xếp, ai lại rỗi hơi đi quan tâm tới cái căn phòng cũ không một ai bén mảng đến chứ?
Vốn đã lường trước được sự việc hôm nay trước sau gì cũng xảy đến, chỉ không nghĩ người dắt Trương Hâm Đình lên đó lại là Vương Thiên Ân.
Ông nội luôn muốn hắn mai sau trở thành một doanh nhân, nhưng bản thân hắn lại cảm thấy hắn nên trở thành pháp sư thì hơn.
Chẳng biết có yếu tố tâm linh nào xui khiến mà hắn liệu việc hiếm bao giờ sai, đa phần đều là nói đâu thì việc đó ắt sẽ xảy đến.
Càng nghĩ, Uông Sở Diệu lại càng tức giận, thầm mắng nhiếc cái tên tồi tệ, chửi rủa Vương Thiên Ân giờ phút này nên cảm thấy biết ơn bản thân vì là "anh em chí cốt" của hắn đi, nếu không phải vì cái danh bạn thân Uông Đại thiếu gia đây, Uông Sở Diệu chắc chắn sẽ cho hắn biết thế nào là cái chết thật khó coi.
Cửa thang máy vừa "Ting" lên một tiếng, Uông Sở Diệu đã lao vội ra ngoài.
Chạy thật nhanh đến căn phòng cuối dãy, hắn đẩy "ầm" cánh cửa bật mở. Nhìn thấy Trương Hâm Đình đang co ro ngồi đó, khuôn mặt trắng bệch run run, hai tay ôm lấy đầu gối nép vào một góc.
Uông Sở Diệu liền gọi to:
"Đình Đình!!!"