Trương Hâm Đình tỉnh lại, nhìn quanh căn phòng một vòng, gượng ngồi dậy, vươn tay lấy chiếc áo khoác da bên cạnh, nhẹ nhàng vuốt ve lớp áo khoác đã được đắp lên người cô ta khi nãy, như còn vấn vương hơi ấm của Uông Sở Diệu.
Căn phòng yên ắng, bỗng, tiếng mở cửa xen vào đánh tan đi sự yên tĩnh vốn có.
"Ngồi yên đấy, anh đi gọi bác sĩ."
Uông Sở Diệu thoáng ngạc nhiên, lật đật đi ra ngoài, nhìn thấy bác sĩ vẫn còn đứng đấy, Uông Sở Diệu thuận miệng gọi hai tiếng "Bác sĩ" làm ông ta phản ứng liền đi vào.
Bác sĩ tiến lại gần, bật chiếc đèn pin mini căng to mắt Trương Hâm Đình, soi vào kiểm tra, ông ta xem lại hồ sơ bệnh nhân lẫn kết quả kiểm tra một đợt, trầm ngâm nói:
"Cậu Uông, như ban nãy tôi đã nói, sức khoẻ cô Trương..."
Uông Sở Diệu hiểu ra, liền tiếp lời:
"Tôi biết rồi. Cảm ơn bác sĩ."
Trương Hâm Đình vẻ mặt khó hiểu nhìn Uông Sở Diệu.
Bầu không khí lại trở nên yên ắng dị thường.
Nhớ lại lúc nãy bác sĩ đã căn dặn:
"Cô Trương đây là do tình trạng mất ngủ nhiều ngày, lại còn suy nhược cơ thể dẫn đến huyết áp thấp. Người nhà phải chú ý đến chế độ ăn uống của cô ấy. Tránh mất ngủ nhiều đêm liền có thể gây ảnh hưởng đế sức khoẻ và làm hệ thần kinh suy yếu."
Uông Sở Diệu đợi bác sĩ đi ra ngoài hẳn, hắn nhìn qua Trương Hâm Đình thở dài, lớn tiếng trách móc:
"Tại sao lại không ngủ? Không ăn uống đầy đủ? Hiện tại vấn đề chỉ đơn giản là huyết áp, về sau nếu nghiêm trọng hơn thì hậu quả sẽ thế như nào? Đình Đình, em lớn rồi. Đừng lúc nào cũng không biết..."
"Anh Sở Diệu."
Uông Sở Diệu đang chỉnh lại chiếc gối tựa cao lên, nghe thấy cô ta gọi tên liền dừng lại, Trương Hâm Đình trầm mặc quay sang hướng khác, ánh mắt lạnh nhạt nói tiếp:
"Nếu anh không muốn quan tâm đến em thì có thể mặc kệ em."
Uông Sở Diệu biết thái độ vừa rồi dường như có hơi thái quá, từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng quát nạt cô ta bao giờ, hôm nay đột nhiên lại cao giọng như vậy, chẳng trách Trương Hâm Đình nghe không quen tai, đương nhiên sẽ phản ứng ngược lại.
"Đình Đình...xin lỗi. Anh không cố ý trách mắng em, anh chỉ là đang quan tâm đến em."
"Nếu anh có hơi lớn tiếng thì..."
"Thôi bỏ đi...em hiểu mà."
Trương Hâm Đình cười thầm, Uông Sở Diệu trong mắt cô ta đích thị là như vậy, từ bé đến lớn, hắn luôn là người bị cô ta bắt bài cảm xúc, từ biểu cảm cho đến suy nghĩ đều không thể nào qua mắt được cô ta, nói chính xác hơn là, cả ván cờ chưa kịp đánh đến nước thứ ba đã bị cô ta chiếu tướng.
Trương Hâm Đình mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn Uông Sở Diệu:
"Em vốn không quan tâm đến lời nói của người khác, nhưng chỉ cần là anh Sở Diệu nói, thì Đình Đình nhất định sẽ nghe lời anh."
...
Cơn mưa đầu mùa kéo dài suốt cả buổi chiều, đã gần bảy giờ tối, mưa vẫn mãi không có dấu hiệu dừng hẳn, từng đợt mưa cứ lần lượt kéo đến rồi lại lặng lẽ rời đi. Dăm ba phút ngừng, dăm ba phút lại đột nhiên to lên.
Uyển Đình Nhu đã đợi ở công viên suốt ba tiếng đồng hồ, cô nhận thức được rõ trời đang mưa rất to, không biết động lực nào lại có thể khiến cô cứ ngồi ở đấy mãi, hai chân tê cứng, nhưng không muốn đứng dậy.
Rốt cuộc là mình đang chờ đợi điều gì?
Ngẫm nghĩ tới lui, ngây ngốc ngồi chồm hổm trên mặt đất suốt hai ba giờ đồng hồ, Uyển Đình Nhu vẫn chưa tìm ra được đáp án khiến cô cảm thấy hài lòng.
Hết mưa rồi sao?
Đang nghĩ thầm, cô định đưa tay ra cảm nhận...
Bóng của một người nào đó đứng trước mặt đã che đi hết tầm nhìn phía dưới của cô, hắn tay cầm một chiếc ô đặt ở bên trên, phút chốc đã làm cô thực sự tưởng rằng trời đã tạnh mưa.
Uyển Đình Nhu nheo mắt để những hạt mưa chảy xuống, hốc mắt cô đỏ hoe, dầm mưa lâu khiến nó trở nên xốn rát.
Uyển Đình Nhu chầm chậm ngẩng đầu, ngước mắt nhìn lên. Khuất sau chiếc ô nghiêng qua dần lộ rõ dáng vẻ quen thuộc.
Một nửa khuôn mặt bên dưới hiện ra cánh môi chẻ xinh đẹp. Trần Thiên Hạo tay trái cho vào túi quần, tay phải đang cầm ô che mưa cho cô.
Mưa to đến nỗi hoa cả mắt luôn sao? Không lí nào mà lại...
"Đứng lên."bg-ssp-{height:px}
Trần Thiên Hạo thấp giọng ra lệnh làm cô giật bắn, Uyển Đình Nhu chưa kịp định hình, khuôn mặt bỗng hoá ngốc.
Tất cả mọi thứ trong mắt cô đều đang rất mơ hồ, duy chỉ có một việc là rõ mồn một.
Giọng nói đáng sợ này.
Không cần nhìn ánh mắt , Uyển Đình Nhu cũng có thể cảm nhận được từng thanh âm hiện tại phát ra vô cùng nội lực, âm thanh phút chốc khiến người ta không dám cãi lại mà chỉ đành tuân theo trong vô thức.
Âm thanh mà dù cô có chết bao nhiêu lần đi chăng nữa, cũng sẽ không bao giờ có thể nhầm lẫn được với bất kì một ai khác.
Uyển Đình Nhu quay mặt đi. Dù bản thân đang rất muốn đứng lên đối diện với hắn, nhưng ngồi dầm mưa một lúc lâu nên cô không thể tự nhiên mà đứng dậy như vậy. Đành đáp gọn:
"Đau chân."
Trần Thiên Hạo chẳng mảy may quan tâm, Uyển Đình Nhu vừa trả lời xong, hắn đã một tay kéo cô đứng phắt dậy khiến khớp chân cô đau điếng phải thốt lên:
"Đau!!!"
Liền tức giận quát lớn:
"Cậu bị điếc hả? Không nghe thấy tôi nói gì sao?"
Trần Thiên Hạo lườm mắt, vẻ mặt chán chường không thèm phản bác, cứ thế lôi cô đi xềnh xệch, đế giày Uyển Đình Nhu chì lại, cố vùng vẫy thoát ra khỏi cái nắm tay như đang muốn bẻ gãy của hắn, vừa đi vừa lớn tiếng:
"Trần Thiên Hạo, bỏ tôi ra!!! Cậu bị điên sao?"
Trần Thiên Hạo càng nắm càng xiết chặt lấy cổ tay Uyển Đình Nhu.
"Buông ra!!"
"Trần Thiên..."
Hắn đang đi đột nhiên dừng lại làm cô không kịp phản ứng liền va mặt vào, quay ngoắt lại quát lớn:
"Ừ đấy! Tôi điên rồi. Nhìn cô xem! Rốt cuộc thì ai mới là người điên?"
Uyển Đình Nhu khẽ giật mình, tròn mắt nhìn Trần Thiên Hạo, sau đó sực nhớ đến mọi việc, quét tầm mắt xuống mới để ý, thì ra...
Cô đã ướt sũng đến thế này này ư?
Ướt đến mức bản thân nặng trĩu, đi tới đâu liền dây nước tới đó như làm dấu trên suốt cả đoạn đường.
Uyển Đình Nhu định thần lại, chưa kịp mở miệng trả lời thì hắn đã chặn họng thao thao bất tuyệt...
"Não bị úng nước rồi đúng không? Hay vốn dĩ là không có não?"
"Uyển Đình Nhu! Cô ngu ngốc đến mức khiến tôi phát điên lên được!''
"Nghĩ gì mà lại ngồi dưới trời mưa tầm tã như thế này? Không sợ bà cô biết được sẽ một gậy đập chết cô sao? Nếu để bà cô biết..."
"Đừng!!!..."
Uyển Đình Nhu sắc mặt tái nhợt, hốt hoảng chặn lại.
"Đừng nói...cho bà tôi...biết."
Cô giương đôi mắt lờ đờ lắc đầu, thều thào phát ra từng âm thanh yếu ớt.
Dứt lời, Uyển Đình Nhu ngã quỵ xuống.
"Này...Đình Nhu? Uyển Đình Nhu?"
Mặc cho Trần Thiên Hạo đã cố lay chuyển gọi tên nhiều lần, cô vẫn bất tỉnh nhân sự.
Chết tiệt!
Rất nhanh, hắn nhìn quanh, lật đật ẵm cô vào trong một chiếc taxi gần đó đóng sầm cửa lại.
Nhìn thấy tên tài xế trong xe đang chểnh mảng ngủ gật như không muốn tiếp khách, Trần Thiên Hạo lấy ra năm nghìn tệ (≈ triệu nghìn) đưa cho gã tài xế ra lệnh:
"Đến bệnh viện thành phố. Nhanh!"