"Sao có thể chứ, cậu đang đùa à?"
Uyển Đình Nhu tỉnh dậy trong trạng thái đầu óc quay cuồng. Cô không biết mình đã ngủ từ lúc nào? Đã ngủ được bao lâu rồi?
Đã sáng rồi ư?
Sao mọi thứ lại trở nên mơ hồ vậy chứ?
"Thật đấy! Tớ còn không tin cơ. Cảm thấy hắn có vẻ sẽ không đến nhưng mà..."
"Vậy có lẽ cậu ấy có lý do để làm vậy."
Hân Nghiên chưa kịp nói hết thì cô đã khẳng định luôn. Bản thân cô cảm thấy, việc đó không có lý lẽ gì để phải chần chừ cả.
Là trả ơn sao?
Hân Nghiên đang không hiểu vì sao Đình Nhu lại một mực phủ định điều đó nhưng cô vẫn cố gắng kể lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra một cách chi tiết nhất.
Chợt. Cô hỏi:
"Tiểu Nhu. Cậu..."
"Thích ai sao?"
Lý Hân Nghiên vẫn cứ mãi băn khoăn về những câu nói đó. Cô đã nhọc công dành hẳn ra một đêm để suy nghĩ về mối quan hệ giữa Uyển Đình Nhu và Uông Sở Diệu.
Uông tiên sinh gì đó ư? Sao mình vẫn cứ cảm thấy có gì đó không đúng nhỉ?
Đình Nhu hoảng hốt:
"Tớ làm gì có thời gian yêu đương cơ chứ? Hầu hết tất cả thời gian của tớ đều ở Vỹ Kỳ quán mà? Không phải cậu là người biết rõ nhất sao?"
Ơ? Nhưng rõ ràng hôm qua...
Cô định hỏi thêm nhưng nghĩ cứ phải thắc mắc như vậy, vốn dĩ Đình Nhu đã không muốn nói ra thì có cố hỏi tiếp, kết quả cũng chỉ bằng thừa mà thôi. Chi bằng cứ để cô tự mình tìm hiểu.
"Xin lỗi nhé, Tiểu Nhu. Hôm qua tớ có việc gấp, nếu không thì đã tự mình đưa cậu về nhà rồi. Tớ vốn đâu muốn nhờ vả cái tên đó chứ..."
"Người gì đâu vừa thô lỗ vừa cộc cằn lại còn đáng ghét, cứ nghĩ đến việc ngày nào cậu cũng phải chạm mặt Trần Thiên Hạo đó, ắt hẳn thời gian qua cậu đã phải vất vả lắm mới có thể chịu đựng được cái tên hàng xóm cổ quái như hắn."
Có vẻ như Lý Hân Nghiên vẫn còn đang hậm hực chuyện hôm qua đã bị hắn "tề" cho một trận vì cái tội phiền phức của cô, nghĩ thôi cũng đã thấy ấm ức rồi thì với tính khí nóng nảy của Hân Nghiên, chắc chắn nếu để cô gặp lại Trần Thiên Hạo hắn thì có lẽ cô sẽ vì tức tối mà hồ ngôn loạn ngữ mất.
...
Chịu đựng ư?
Nói cũng phải, cũng đã nhiều lần hắn quát mắng cô mặc dù cô không biết bản thân mình đã đắc tội gì với hắn, vô số lần cô tức đến phát khóc nhưng chưa kịp trả lời thì hắn đã tước luôn cái quyền cho cô được phản bác lại, cứ tuỳ hứng đóng sầm cửa bỏ ngang vào nhà như vậy thì ai mà phản ứng kịp chứ?
Cô ngẫm nghĩ...
Thêm vài lần nữa thì có sao? Sớm đã không còn lạ lẫm gì nữa rồi.
"Tớ biết tính khí cậu ấy không tốt, nhưng cậu ấy không phải là người xấu đâu. Cậu đừng lo."
Đình Nhu phì cười:
"Xin lỗi nhé. Tửu lượng tớ kém quá."
...
Sau khi dập máy khá lâu thì cuối cùng, cô cũng đã quyết định bước sang nhà hắn.
Nên ấn hay là không nên ấn?
Ngộ nhỡ cậu ấy...
Phù!
Cô hít một hơi thật sâu, cố thở ra thật bình tĩnh.
TING TONG!
Trần Thiên Hạo từ trong nhà đi ra, hôm nay trông tâm trạng hắn có vẻ khá bình ổn. Ánh mắt kia dường như không đáng sợ như mọi ngày. Hắn đang chờ đợi.bg-ssp-{height:px}
"Tôi..."
Cô ta chắc đang muốn hỏi chuyện tối qua.
"Tôi muốn nói cảm ơn..."
"Cảm ơn cậu. Vì đã đưa tôi về."
Dứt lời, Đình Nhu quay mặt đi, cô không nói thêm bất cứ điều gì khác lại khiến hắn có cảm giác hụt hẫng xen lẫn đôi chút thất vọng.
Cô ta không nhớ những gì cô ta đã nói với mình sao?
Hừ. Mất hứng thật.
"Hôm qua..."
Đình Nhu khẽ lặng đi vài giây. Cô ngập ngừng...
"Có phải tôi đã nói những gì không nên nói?"
Sau lớp khẩu trang kia nở ra một nụ cười tà mị.
Phải! Hắn đang cười, là cô không nhìn thấy được hắn đã mong chờ câu hỏi đó như thế nào?
"Cô suýt hôn tôi lại còn muốn tôi ở cạnh cô cả đêm, hễ tôi vừa có ý định bước ra khỏi căn phòng đó là cô lại quấn lấy tôi hòng cản tôi rời khỏi."
Từng lời nói của Trần Thiên Hạo như búa bổ vào tai cô. Đình Nhu không biết hiện tại mình đang phải nghe thấy điều gì? Nếu sự thật đó là tất cả những gì đã diễn ra thì cô phải làm sao đây?
Ôi Chúa ơi! Mình đã biến thành loại con gái vô liêm sỉ đến vậy sao?
Là thật ư?
Uyển Đình Nhu, cái đồ đầu heo này. Mày đúng là ngu ngốc mà.
Cô ngượng chín cả mặt, hai bên tai nóng ran lên, trong vô thức không biết như thế nào lại cúi gập người xuống.
Mà thực ra thì ngoài câu xin lỗi ra, cô vốn cũng chẳng biết phải nói thêm gì nữa cả.
Còn mặt mũi gì nữa đâu chứ?
Ít nhất thì ngay trong khoảnh khắc này, hành động hiện tại vẫn sẽ phần nào dễ chịu và thoải mái hơn cái cảm giác phải nhìn trực diện vào ánh mắt của hắn mà thốt ra câu "tôi xin lỗi".
Trần Thiên Hạo mỉm cười.
Hắn nhìn cô gái nhỏ trước mặt bị hắn lừa đến ngơ ngác mà tin theo không chút ngờ vực thật khiến hắn cảm thấy hài lòng.
"Tôi xin lỗi. Thành thật xin lỗi cậu. Xin lỗi vì đã làm phiền đến cậu như vậy. Nếu có làm gì thất lễ thì mong cậu..."
"Tôi không phải là người chấp nhặt."
Tưởng chừng hắn sẽ "nổi cơn" như mọi ngày thì chợt, hắn nói xen vào:
"Về đi."
Nói rồi, Trần Thiên Hạo quay lưng đi.
...
Cả không gian dường như đang lắng động. Im ắng tới nỗi Đình Nhu còn chưa kịp định hình hết những lời nói vừa rồi của hắn thì bỗng...
Chuông điện thoại reo lên làm cô khẽ giật mình.
"Vâng. Xin chào..."
"Uông tiên sinh."
Hắn vừa định bước vào nhà, nghe thấy vậy thì ngay lập tức khựng lại.