"Trịnh An Nhã cô ta mới là kẻ nhọc công đấy. Thử hỏi xem cô ta đã làm ra những loại chuyện gì?"
Vương Thiên Ân cười lạnh.
"Vả lại..."
"Hôn sự là tự các người quyết định, vốn chẳng cùng tôi quan hệ."
"Vương Thiên Ân! Anh còn muốn chống đối tới bao giờ hả?"
Vương Sâm tức giận quát lớn.
Ông ta vốn chẳng mảy may để tâm đến những gì trước đó hắn đã hỏi, chỉ quan tâm tới tương lai nếu Trịnh An Nhã thực sự muốn từ hôn, ông ta chắc chắn sẽ bị vụt mất một mối làm ăn lớn, đột nhiên trong lòng dấy lên một sự thấp thỏm, không biết mọi chuyện rồi sẽ ra sao?
Vương Thiên Ân dường như đoán được hết tất cả những điều mà Vương Sâm sắp nói, trước đó nói chuyện chỉ có vài phút mà không ít lần làm ông ta á khẩu, hiện tại cũng biết ông ta sắp nói gì, âm giọng trầm thấp chặn trước:
"Đã lâu như vậy rồi mà ba vẫn không bỏ cuộc, xem ra ba rất kiên trì với cái ý định liên hôn đấy nhỉ?"
"Phải thì đã sao? Tao làm vậy là vì cái gì? Còn không phải vì củng cố địa vị của Vương gia trên đất Thượng Hải?"
Vương Sâm một mực kiên quyết.
"Tóm lại...Tao không cần biết mày đang bận việc quái gì? Lập tức về đây ngay cho tao!"
Vương Thiên Ân không nhanh không chậm, ngữ khí nhàn nhạt, nhếch mép cười:
"Về?"
"Để làm gì?"
"Kết hôn với Trịnh An Nhã sao?"
Vương Sâm đẩy nhẹ chiếc ghế tựa ra, đấm đấm vào vai gáy. Cả ngày hôm qua, dường như ông ta đã phải tăng ca để đẩy mạnh tiến độ công việc, muốn trong một đêm xử lý tất cả các văn kiện đó nên đã làm việc không ngừng nghỉ.
"Mày là con cháu Vương gia, trách nhiệm này là không thể thoái thác! Đừng bắt tao phải nhắc đi nhắc lại nhiều lần."
Vương Thiên Ân vẫn im lặng, hắn vốn không muốn đôi co cùng Vương Sâm, không biết đây là lần thứ bao nhiêu, cả hai cha con đã vì vấn đề này mà lớn tiếng với nhau?
Có đôi lúc cãi vã lên tới đỉnh điểm, vì quá căng thẳng, suýt thì tuyệt giao.
Hắn không thích nhiều lời, nếu vấn đề chỉ đơn giản là về quản lý công ty, hắn chắc chắn sẽ không bỏ đi lâu như vậy.
Biết bản thân sinh ra đã phải gánh vác trọng trách này, hắn đương nhiên không có ý định thoái thác, chỉ là...
Nếu sự việc chỉ đơn giản là muốn hắn quay trở về để quản lý tập đoàn thì tốt biết mấy, nhưng mục đích thực sự ở đây, vốn không phải như vậy...
Bọn họ là muốn thao túng hôn nhân của hắn!
Muốn hắn quay trở về hoàn toàn là vì lợi ích của tập đoàn, buộc hắn phải liên hôn doanh nghiệp!
Nằm mơ?
Chủ tịch Vương kìm lại sự bất mãn, gằn giọng nói:
"Vương Thiên Ân...mày đừng thách thức sự nhẫn nại của tao! Tao cho mày một tuần nữa, nếu mày dám không quay trở về, đừng trách tao ra t..."
"Cô ấy vô tội."
Vương Thiên Ân bất giác cắt lời.
"..."
"Đừng động đến cô ấy..."
"Xin ba đấy."
Vương Sâm nghe thấy, khỏi phải nói, ông ta đã cảm thấy bất ngờ như thế nào?
"Tôi sẽ quay về. Có thể...cho tôi thêm một tháng nữa được không?"bg-ssp-{height:px}
Cứ cảm giác như đang nói chuyện với một ai đó khác chứ không phải con trai ông ta, đôi mắt Vương Sâm mở to vì giật mình, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên, cả hai biểu hiện kết hợp, đủ để tưởng tượng ra ông ta đã kinh ngạc ra sao?
Vương Sâm vốn định nói thêm, nhưng vì hắn đã nói như vậy nên ông ta buộc phải dừng lại, không thể phủ nhận rằng, những lần trước, thái độ của hắn không hề "dễ dạy" như vậy, Vương Sâm ngẫm nghĩ...
Dường như cuộc đàm phán này...
Ông ta đã thắng!
Cũng không hiểu lí do vì sao lần nói chuyện này lại có vẻ dễ dàng hơn những lần trước đó?
Thoả thuận ư?
Sao có thể chứ?
Quý tử của Vương gia, đứa con trai mà ông ta nuôi nấng từ bé đến lớn...
Đây là lần đầu tiên hắn đưa ra một lời thỉnh cầu?
Thật không thể tin được!
Chợt, ông ta nhớ lại khi trước, khoảng thời gian mà hắn và Hàn Tư Kỳ còn yêu nhau, cũng đã nhiều lần ông ta hăm doạ sẽ xen vào và cắt đứt mối quan hệ của hắn, còn doạ sẽ tung ra những bằng chứng bê bối đời tư của Hàn Tư Kỳ để khiến cô ta thân bại danh liệt.
Năm lần bảy lượt tìm tới Hàn Tư Kỳ để gây khó dễ, Vương Thiên Ân cũng biết điều đấy là hiển nhiên cho nên đã ra sức bảo vệ cho Hàn Tư Kỳ.
Thừa biết, Vương Sâm sao lại có thể chấp nhận cái mối quan hệ đầy tai tiếng đó của hắn chứ?
Nhiều lần như vậy, sớm đã không còn tác dụng, hắn chẳng những không xem lời nói ông ta ra gì, ngược lại còn cố ý tỏ ra khiêu khích, chủ ý muốn nhắc nhở ba hắn, nếu ông ta càng muốn ngăn cản, hắn sẽ càng để ông ta biết thế nào là "hổ phụ sinh hổ tử"?
Ngay lúc này lại cảm thấy hắn có chút "ngoan ngoãn", phút chốc khiến ông ta cảm thấy rùng mình.
"Mày đang đàm phán với tao sao?"
Vương Thiên Ân cười nhạt, nửa ngày sau mới đáp lại:
"Ba cứ cho là vậy cũng được."
"Chính là vì cô ta ư?"
Đột nhiên Vương chủ tịch minh bạch, trông thấy thái độ của Vương Thiên Ân, ông ta sớm đã đoán ra tâm tư của hắn, lửa giận lập tức bùng lên, không khó để có thể nhìn ra được...
Vương thiếu của Vương gia rất xem trọng người phụ nữ đó!
"Vương Thiên Ân! Rốt cuộc mày và cô ta là quan hệ gì? Tao đã nói mày ăn chơi bên ngoài thì thôi, người như mày muốn loại phụ nữ nào mà chẳng có? Muốn bao nhiêu, có bấy nhiêu, nhưng lợi ích của gia tộc vẫn phải đặt lên hàng đầu, không được nảy sinh mối quan hệ yêu đương bên ngoài với bất kỳ một ai, mày nên biết thân phận của mày là gì?"
"Nên biết ai là người nên yêu, ai là người nên lấy. Tao đã nói biết bao nhiêu lần? Mày lại xem lời nói của tao như gió thoảng qua tai? Nếu chẳng may để cánh báo chí chụp lại thì phải làm sao hả? Hậu quả mày có gánh nổi không?"
Vương Thiên Ân nghe đến đây, gương mặt lạnh băng khẽ phản ứng, một bên mày ngài nhướn lên hỏi:
"Chẳng phải tất cả mọi người đều nên lấy người mà họ yêu sao?"
"Giờ phút này mà mày còn nói lý với tao?"
Vương Thiên Ân nhẹ nhàng cười, đi lại chiếc ghế tựa ngồi xuống, vắt chân trái lên đùi phải:
"À...tôi quên mất."
Ngón tay thon dài bắt chéo vào điếu xì gà, tay trái khẽ nâng đầu, rít một hơi...
"Ngoại trừ ba nhỉ?"
"Mày...!!"
Vương Sâm trợn mắt, bàn tay sớm đã cung thành nắm đấm, biết hiện tại dù có nói thêm cũng không làm được gì, chỉ tổ thêm ức chế, đành thả lỏng, thở dài:
"Tao sống đến từng tuổi này rồi, tất cả những việc tao làm đều là muốn tốt cho Vương Thịnh, tâm huyết cả đời của cụ cố, sau đó là ông nội mày, rồi đến lượt tao. Vương Thiên Ân...mày nói xem, có phải nếu tao không dạy được mày thì người làm ba như tao có phải là rất thất bại không?"