"Là Thiên Ân của em sao? Đừng rời xa em nhé...Em yêu anh...rất yêu anh."
"Thiên Ân à, anh có biết vì sao em thích hoa hồng đỏ không?"
Là ai, là ai đang nói những điều này?
"Đồ ngốc...Không chỉ đơn giản là đẹp. Là bởi vì hoa hồng đỏ rất kiêu sa, nó tượng trưng cho tình yêu thuỷ chung, son sắt, là sự chân thành, là niềm đam mê mãnh liệt mà chúng ta muốn dành tặng cho đối phương. Anh nói xem..."
"Có phải chúng có ý nghĩa rất sâu sắc không?"
Làm ơn đừng nói nữa! Im đi!
"Nói anh yêu Kỳ Kỳ đi..."
Là Kỳ Kỳ sao?
"Thiên Ân à, em đi nhé, chỉ một chút thôi, một chút nữa sẽ về..."
Không!
"Không...Kỳ Kỳ, đừng...đừng đi...anh xin em..."
"Đừng!!!"
Vương Thiên Ân vô thức ngồi bật dậy, hắn choàng tỉnh, khẽ nuốt nước bọt, cảm giác như bị hàng ngàn dây kẽm gai quấn quanh, từng hơi thở nặng nề dồn dập siết chặt lấy lồng ngực hắn.
Đã bao lâu rồi...hắn không mơ thấy giấc mơ này?
Cảm giác bất thình lình thức giấc khiến đầu hắn đau như búa bổ, Vương Thiên Ân với tay lấy ly nước thuỷ tinh đặt bên cạnh, đưa lên cánh môi...
Chết tiệt!
Đột nhiên, hắn cắn răng, đôi mắt nâu sâu thẳm dấy lên ánh nhìn đáng sợ, bàn tay bỗng dùng lực bóp mạnh, hắn vung tay ném phắt chiếc ly vỡ tan tành.
"Xoảng!" một thanh âm rõ to, trên mặt sàn đã vỡ ra hàng trăm mảnh thuỷ tinh nát vụn.
Vương Thiên Ân bước xuống giường, ánh mắt hờ hững như người vô hồn giẫm lên những mảnh thuỷ tinh đi vào trong phòng tắm, hắn xả nước, đứng dưới vòi sen...
Cũng không biết cảm giác hiện tại là gì?
Đã lâu rồi, hắn không còn nhìn thấy hình ảnh người phụ nữ kia nữa, không biết lí do vì sao, dạo gần đây, hắn rất hay gặp lại giấc mơ này, nhiều đêm thức giấc vì choàng tỉnh, hắn tất nhiên không thể ngủ lại được nữa, chỉ đành thức trắng đêm đến khi rạng sáng.
Nhiều ngày như thế khiến hắn rơi vào trạng thái mất ngủ. Tâm trạng cũng trở nên khó chịu hơn, mặc dù vậy, khoảng thời gian này, mối quan hệ giữa hắn cùng cô có chút cải thiện, trông ra, tâm trạng cũng không đến mức là quá tệ.
Vương Thiên Ân trầm mặc trong phòng tắm một lúc lâu, hắn quả thật không còn nhớ đến cô ta nữa, chỉ là dạo gần đây, kí ức tự nhiên xuất hiện trở lại, bản thân hắn cũng không thể hiểu được?
Rốt cuộc điều đó có ý nghĩa gì?
Cũng như một năm trước, sớm đã không còn buồn, cớ sự gì cô ta cứ xuất hiện trong tâm trí hắn?
Chẳng lẽ...
Trong thâm tâm hắn vẫn còn yêu cô ta?
Vương Thiên Ân quấn ngang chiếc khăn tắm bước ra ngoài, một loạt suy nghĩ phức tạp trỗi dậy càng khiến hắn thêm đau đầu, hắn ngồi vào chiếc ghế tựa, khuôn mặt như chạm khắc lộ rõ vẻ băng lãnh, ánh mắt quét xuống bên dưới khung cửa sổ, nhìn sang bên nhà cô.
Chợt...
Hắn sực nhớ ra một điều.
Tại sao hôm nay cô lại không sang gọi hắn?
Nếu cô ấn chuông, có lẽ, hắn đã không phải một mạch mơ hết cái giấc mơ chết tiệt đó!
...bg-ssp-{height:px}
Sau khi dẫn Uyểnn Đình Nhu đến chỗ phòng ngủ chính mình, Tần Nguỵ cười tà ác kéo khăn trong miệng cô ra.
Bàn tay rê lên từng chiếc cúc áo, hắn bắt đầu cởi đồ của chính mình.
Ngay lúc này, Uyển Đình Nhu cảm thấy vô cùng sợ hãi, cô cố không để bản thân run lên rõ rệt, tự nhủ, không được hoảng loạn, không được hét lên, phải tuỳ cơ ứng biến.
Sợ hãi là vậy, nhưng trong lòng vẫn phải thật bình tĩnh. Loại chuyện này đối với hạng người như Tần Nguỵ còn lạ lẫm gì nữa?
Hắn vốn là một tên đồi bại.
Vậy nên trong hoàn cảnh hiện tại, ở cái chốn vắng vẻ không một bóng người như thế này, cô hét lên chỉ càng khiến hắn cảm thấy kích thích hơn mà thôi.
Căn bản là vô vọng!
Đình Nhu hít một hơi sâu, cô vẫn giữ nguyên thái độ bình thản như cũ, nhẹ nhàng cất giọng:
"Trước khi làm chuyện đó, tôi có thể hỏi anh hai điều được không?"
Chậc! Lại còn nhiều lời.
Tần Nguỵ nghe thấy, bất giác khựng lại, hắn nghĩ ngợi, cảm thấy đối với một đứa con gái bị lôi đến đây, xung quanh không có lấy một bóng người, vốn cũng chẳng có ai để cầu cứu, tay chân bị buộc chặt, đương nhiên không dễ dàng tháo chạy.
Dù sao thì chuyện đến nước này, hai câu hỏi cũng không phải là không đáp ứng được, coi như là "ban phước".
Nghĩ vậy, hắn bực dọc trả lời...
"Mày muốn hỏi gì?"
Đối diện với đôi mắt đen của Tần Nguỵ, cô nuốt nước bọt xuống, sau một vài giây mới chậm rãi hỏi:
"Là Trương Hâm Đình bảo anh đưa tôi tới đây có phải không?"
Tần Nguỵ cười nhạt, hắn xua tay, lười biếng tiến lại gần cô ngồi xuống:
"Tao không thể trả lời cụ thể đó là ai, chỉ có thể nói với mày...người đó không phải Trương Hâm Đình."
Không phải Trương Hâm Đình sao?
Nếu không phải cô ta thì còn có thể là ai? Là ai đã ra lệnh cho hắn đưa mình tới đây?
Người chướng mắt mình cũng chỉ có cô ta cùng đồng bọn, những thành phần còn lại tuy cũng chả phải hạng tốt đẹp gì, nhưng chung qui bọn họ cũng chưa từng ra tay tàn độc như cô ta.
Phải chăng...hắn đang cố đánh lạc hướng mình?
Đang tập trung vào từng nghi vấn, đột nhiên, Tần Nguỵ gắt gỏng một tiếng "Này!" cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, bất giác khiến cô giật mình...
"Mày còn một câu hỏi đấy! Nhanh đi! Tao không có nhiều thời gian ở đây đôi co với mày."
Uyển Đình Nhu ngẩng mặt lên, cô nhìn thẳng vào cặp mắt sắc lang của Tần Nguỵ, một câu hỏi này nữa thôi thì cô sẽ phải dơ bẩn nằm dưới thân hắn, mặc cho hắn lăng nhục sao?
Nghĩ đến đây, Uyển Đình Nhu bỗng nổi gai óc, cảm giác sợ hãi cùng ghê tởm tràn ngập trong lòng cô, biết khả năng làm hắn tự động thả cô là rất thấp, nhưng Đình Nhu vẫn cố lấy hết can đảm liều một phen:
"Anh có thể cho tôi biết "thằng khốn" mà anh đã nhắc đến trên xe là ai không?"
"Thằng khốn Vương Thiên Ân chứ còn ai!"
Vương Thiên Ân ư?
Chết!!!
Tần Nguỵ thốt ra trong vô thức, hắn thoáng giật mình, hận không kịp ngăn cái miệng nhanh hơn não này lại, vội quay mặt sang hướng khác, vẻ lúng túng cùng thần sắc trên khuôn mặt hắn vô tình lọt vào trong tầm mắt Uyển Đình Nhu.
Tần Nguỵ lặng đi một lúc, mọi suy nghĩ bất chợt ùa về...