Anh à :
• Nếu như mà anh yêu thương em thật lòng...
• Thì anh đừng làm chuyện gì có lỗi
với em nha...
Vì em :
• Bây giờ không ở gần anh được...
• Không yêu thương, không quan tâm anh nhiều được...
Vậy nên :
• Nếu như mà anh đã lỡ có người khác...
• Và người ấy cho anh hạnh phúc hơn em...
Thì anh :
• Hãy nói cho em biết nhé....
Khi đó :
Em sẽ buông tay anh...
• Em sẽ không làm phiền anh nhiều
nữa đâu...
• Em sẽ quay lưng đi nhưng vẫn mong anh luôn hạnh phúc....
Dù rằng :
• Trước đó anh đã từng ôm em vào
lòng thật chặt...
• Và nói bằng cả yêu thương : Em là Hạnh Phúc Trong Anh...
_________________
Thoáng chút, mũi kim đồng hồ đã chỉ điểm hai giờ chiều, tuy vậy cái nắng gay gắt vẫn chưa hề thuyên giảm, và nhiệt độ con người vẫn không ngừng tăng lên.
Ầm... Ầm...
-CHỊ Ơiiii.
Tiếng động đập cửa mạnh mẽ cùng tiếng hét thất thanh đồng loạt vang lên, từ lầu hai vọng xuống làm ai cũng hoảng. Cô hầu gái cũng không ngoại lệ vội vội vàng vàng nhấc chân đi lên. Rõ là vừa nãy Hàn Nhi đã yên lặng ngủ rồi sao bây giờ lại quấy rối nữa, nếu cậu chủ về lúc này thì chết, càng nghĩ mồ hôi trên trán của cô hầu không ngừng túa ra từng hột.
-CHỊ Ơiiii... /// Âm điệu quen thuộc được phát ra từ khẩu loa vừa nãy lại vang lên trong khi chị người hầu đang cô gắng di chuyển nhưng chưa hề lên kịp.
-Haizzz
Hàn Nhi thở dài dựa người vào cửa, cô vừa mới tỉnh dậy thì đã hai giờ chiều rồi, vậy mà Kì Nam vẫn chưa hề thả cô ra. Kêu nãy giờ rát cả cổ họng mà chẳng thấy ai. Đợt này... tiêu rồi. Hix cô bị giam lỏng thật rồi sao.
Hàn Nhi mếu máo bặm môi. Cái tên thối tha đần độn Dương Kì Nam, cái phòng gì đâu mà chỉ có mỗi một màu đen, ít ra thì cũng nhốt cô vào một chỗ đẹp đẹp một chút. Chứ đen thui như thế này làm cô cũng thấy sợ sợ nha. Tôi nguyền rủa anh "vô sinh hiếm muộn" cả đời làm thầy tu trên núi. Hừ.
-Ta rủa /// Rầm
-Ta rủa /// Rầm
Mỗi một chữ "ta rủa" Hàn Nhi lại đá vào cánh cửa một cái thật mạnh bạo để xả giận nhưng...
RẦMM
-Ui da đau quáá.
Hàn Nhi hét to lên, rưng rưng mắt ngồi xuống xem cái chân nhỏ bé đang đau nhức của mình. Hốc mắt đo đỏ lên, cô ai oán nhìn cánh cửa thì một giọng nói trong trẻo bên ngoài vang lên làm cô bỗng chốc vui vẻ.
-Tiểu thư, cô làm sao thế?
-Hức... em không sao, anh ta đã về chưa vậy?bg-ssp-{height:px}
Hàn Nhi giả vờ nấc lên như sắp khóc nhưng thật ra cô cũng muốn khóc thật sự. Chân của cô đau quá cũng may mà vẫn đi đứng bình thường được. Nếu không thì... cả đời này anh ta sẽ phải nuôi cô.
-Dạ, cậu chủ chư...
-Đi xuống đi.
Cô hầu gái hơi cúi gập người xuống, không hề ngẩn đầu lên định trả lời Hàn Nhi thì ở phía sau đã có một giọng nói lạnh lẽo vang lên cắt ngang câu nói làm cô hầu sợ hãi, cậu chủ là về khi nào mà cô không hề hay biết, khẽ hé miệng "Vâng" một tiếng kính cẩn. Cô hầu gái nhanh chóng rời đi che giấu gương mặt đang sợ sệt của mình. Khỏi nghĩ cũng phải biết rằng khi nói chuyện với Kì Nam, ai ai cũng đều cảm thấy bị áp lực vô cùng. Bất kì người nào dù là ai đi chăng nữa, anh đối xử không hề phân biệt chỉ với một chữ "lạnh". Do đó người làm trong cái biệt thự này, mỗi một con người đều sợ anh như sợ tử thần, không bao giờ dám làm trái ý, tuy vậy vẫn có nhiều cô hầu gái mê muội anh đến chết không thôi nhưng mỗi lần như vậy đều bị anh cho cút xéo nhanh chóng khỏi biệt thự. Theo anh, đàn bà thật kinh tởm, đàn bà biết yêu càng kinh tởm hơn và đàn bà vì tình vì tiền làm tất cả thì càng kinh tởm, nhơ nhuốt gấp bội phần nhưng bất quá trong mắt anh, Hàn Nhi mãi mãi là ngoại lệ.
Cộc /// Cộc...
-Chị còn đó không? Anh ta về chưa?
Do Hàn Nhi thấy phía bên ngoài cô hầu đang nói bỗng dưng cắt ngang giữa chừng thì thấy lạ. Cô lấy tay gõ mạnh cửa phòng, cất giọng trong trẻo của mình lên mà hỏi.
Ở phía bên ngoài, Kì Nam nhếch mép, lúc nãy anh vừa từ tập đoàn về, giải quyết một số công việc quan trọng, cũng may là có Nguyên Lâm nếu không anh đã không thể nào trở về sớm như bây giờ, lấy tay mò từ túi quần ra một chiếc chìa khóa phòng.
Cạch /// Cửa phòng nhanh chóng mở toang.
-UI DAAA.
Lại một tiếng hét đau nhói được phát ra từ đôi môi cherry đỏ mọng của Hàn Nhi, cô lấy xoa xoa cái trán của mình. Hix đau chết mất, cái quái gì đang xảy ra thế này. Do vừa rồi cô quay khuôn mặt của mình vào cửa nên khi cánh cửa mở ra thì lại đâm thẳng vào mặt cô.
Hàn Nhi hé hé đôi mắt vui mừng vô cùng nhìn cánh cửa đang mở dần ra. Cuối cùng cô cũng đợi được.
Bịch /// Một chàng trai yêu nghiệt tiêu sái bước chân vào căn phòng, trên người chỉ mặc một chiếc quần jean và một chiếc sơ mi đen được bung ra hai cúc đầu lộ cả bờ ngực nam tính vô cùng, cơ thể tỏa ra thập phần mị lực làm người khác điên đảo.
-Khặc... sao sao anh ở đây? Thả tôi hả?
Hàn Nhi lấy tay bịt kín mũi mình lại khó khăn nói để tránh cho cái thứ chất lỏng màu đỏ phun trào. Nhích chân bước đi ra xa chỗ Kì Nam một chút. Hàn Nhi khóc ròng trong lòng. Anh ta là đang muốn trở thành hồ ly mê để hoặc con người sao? Không khéo cô sẽ bị dính đòn mất a~
Một lần là quá đủ rồi, cô không muốn bị dụ dỗ lần thứ hai đâu nha. Ở chung với anh ta có ngày cô bị thiếu máu mà đie luôn mất.
Kì Nam nhìn biểu hiện của Hàn Nhi thì khẽ cười lạnh trong lòng,dựa cả thân hình rắn chắc to lớn của mình vào cửa, anh nhếch mép nhàn nhạt mà cất tiếng, cũng không quan tâm đến cái bộ dạng mị hoặc của mình, dụ dỗ nhân loại, đương nhiên là anh không hề muốn, nhưng... làm cho con búp bê "của" mình bị mê hoặc mới là điều anh muốn.
-Nhớ tôi sao?
-Ai... ai mà thèm nhớ anh chứ?
Hàn Nhi bễu môi khinh khỉnh đáp, muốn cô nhớ hả, có mơ thì cũng đừng bao giờ mà vớ tới. Hừ, cô bắt đầu đưa tầm mắt nhìn cánh cửa đang mở rộng ra, Hàn Nhi thấy bên ngoài là cả một tương lai rộng lớn. Haha cuối cùng cũng có cơ hội thoát rồi. Bây giờ điều quan trọng là...
Hàn Nhi liền ném tia nhìn của mình lên con người Kì Nam, lập tức cô cảm thấy rét run, cảm giác bị mê hoặc vừa nãy dường như không hề còn mà giờ đây chỉ thấy một luồng không khí lãnh khốc toát ra. Hàn Nhi run run, sẽ không sao, cô dám chắc mình chạy nhanh nên Kì Nam sẽ không thể nào bắt được. Bắt đầu nào, cô khẽ cong môi cười đểu một cái.
RẦMMM
Bạch /// Bạch /// Bạch
Tiếng cửa phòng đập mạnh vào tường vang dội lên, tiếp theo sau đó là những âm thanh bước chân vội vàng dồn dập chạy đi xuống.
Kì Nam khoanh tay lại, nhếch môi mình lên nhìn theo hướng cầu thang có một bóng dáng nhỏ nhắn linh hoạt đang chạy gấp rút như chạy giặc kia. Quả thật là lắm trò, cả đời này Hàn Nhi cô chỉ là búp bê của riêng tôi. Muốn thoát ư? Đừng hòng và cũng đừng bao giờ nghĩ tới. Đôi môi nhẹ nhàng kéo lên thành một hình cung hoàn hảo, anh cứ đứng như vậy, chờ đợi một trò vui sẽ xảy ra.
phút sau.
-AAAAA.
Tiếng la hét từ dưới nhà chính của căn biệt thự xa hoa vang lên giữa không gian nóng rực của cái màu hè cháy bỏng làm nhiệt độ càng tăng lên cao.
-CÁC NGƯỜI LÀ Ai, THẢ TÔI RA.
-KÌ NAM KHỐN NẠN MẤY THẰNG CHA ÁO ĐEN NÀY LÀ AIIII.
-ÁÁÁ THẢ XUỐNG.
-Xin lỗi tiểu thư.
Một chàng trai áo đen như một mafia bắt lấy tay Hàn Nhi lại không cho cô có một cơ hội vùng vẫy nào, vác cô đi nhanh lên tầng hai, miệng khẽ thốt ra vài lời nói, trên bờ trán nam tính mồ hôi không ngừng túa ra thấm đẫm cả tóc. Cô gái này, quả thật là dữ dằn. Dám lôi cả tên họ cậu chủ ra mà chửi. Tốt nhất sau này nên tránh xa ra một chút.
(Còn tiếp)