Editor: Sakura Trang
Trong cung sớm đốt địa long, chỉ vì người trong Hành Vu điện sợ lạnh, ngày hôm đó sau khi tắm, hoàng đế như thường ngày ôm người, dựa vào cạnh noãn lô.
địa long: lò sưởi ngầm thời xưa, thường ở trong vách tương, dưới sàn nhà
“Lạnh không?” Hoàng đế để sát vào cổ người trong lòng, người trong lòng lắc đầu.
“Bệ hạ, ta nhưng thật ra cảm thấy, kỳ thực ý kiến Từ đại nhân đảng phái chưa hẳn không tốt, dù chưa có tiền lệ, nhưng tiền lệ là cổ nhân chế, lúc này bất đồng, thả nếu ta thi pháp, hậu thế cũng định noi theo, nếu thật hữu hiệu, tắc được ích lợi vô cùng a.”
“Ha hả...” Hoàng đế ôm sát thắt lưng người trong lòng.”Người ta làm nhi tử đều hướng về phụ thân mình, ngươi làm nhi tử lại đối nghịch với phụ thân ngươi, hắn biết còn không tức chết.”
“Thần là vì Đại Uyên suy nghĩ.”
“Ta biết.” hoàng đế cười, một chút một chút vuốt ve bụng người trong lòng.
“Bệ hạ không được bởi vì thần, mà thiên vị phụ thân của thần, phụ thân cũng nhất định không phải là người như vậy.”
“A... Trẫm hiểu rõ.” hoàng đế hôn một cái vành tai người trong lòng.
“Ách, còn có... Bệ hạ, án gian lận khoa cử năm trước, bệ hạ trừng trị mấy người quan viên địa phương, giám sát khoa cử năm nay, lúc này tạm thời không có người thích hợp, thần trong lòng có mấy người, nhưng hướng bệ hạ đề cử, thần đã viết xong sổ con, gọi người đưa đến trong ngự thư phòng của bệ hạ, ngày mai, bệ hạ nhưng hơi xem qua một chút.”
“Ngươi...” Hoàng đế vừa muốn nói gì, bên môi mím chặt, “Ngươi người này thực sự là.”
“Thế nào...” Lâm Thanh Ngôn quay đầu lại, có chút bất an.
“Đêm tốt đẹp như vậy, ngươi còn cùng trẫm bàn việc này, ngươi hiểu phong tình hay không?”
“Thần...” Lâm Thanh Ngôn cười khổ, yên lặng quay đầu lại, “Thần lỡ lời...”
“Nói qua bao nhiêu lần, không được thần hay bệ hạ, chỉ ngươi ta hai người, không được xưng hô quân thần.”
“Thần... Thanh Ngôn hiểu rõ.”
“Hanh.” hoàng đế bỉu môi một cái.
Lâm Thanh Ngôn lúc này hai chân dang ra ngồi ở trên đầu gối hoàng đế, bởi vì mang thai thời kỳ cuối chỉ mặc một bộ mỏng sam, mơ hồ có thể che khuất chỗ riêng tư, trước người khoác một chiếc áo choàng lông, lúc này nóng cả người mồ hôi, hơi chút cọ cọ, chợt thấy dưới thân có thứ gì đó chọc vào.
“...” Lâm Thanh Ngôn quay đầu lại, hoàng đế lúng túng ho khan một tiếng, Lâm Thanh Ngôn vốn là da mặt mỏng, lúc này cà một chút liền đỏ, im lặng vặn vặn y phục của mình.
Hô hấp hoàng đế nóng rực, chậm rãi tiến đến bên tai, hai tay đã ở trên người mình xoa nắn, Lâm Thanh Ngôn bất giác kinh hô một tiếng.
Một tiếng này rốt cuộc dấy lên ngọn lửa, hoàng đế cấp tốc chuyển đầu người nọ qua, vong tình hôn, Lâm Thanh Ngôn cũng chậm chậm đáp lại, trong sự mềm cực nóng động tình.
Hoàng đế một bên hôn một bên dò về hướng bụng y, ở bắp đùi xoa nắn sao đó dò vào trong mỏng sam nhẹ nhàng ma sát, Lâm Thanh Ngôn kinh hô thành tiếng, không bao lâu đứng thẳng ở trong tay hoàng đế.
“Ừ... Ừ...” Thời gian mang thai vốn là dễ động tình không được phép trêu chọc, lần này bị trên dưới trêu chọc, người đã sớm mềm thành nhất uông xuân thủy, mặc quân hái.
Chân của Lâm Thanh Ngôn lộ ở bên ngoài áo choàng lông vô lực rũ, bên ngoài nhìn không ra hai người đang làm gì, chỉ là trong hồ cừu y phục người kia sớm đã bị kéo đến trên đỉnh bụng, dưới thân nhìn một cái không xót gì.
Hoàng đế vài cái xả đi ngăn chở giữa hai người, khẩn cấp đưa tay dò vào hoa tâm, ở bên mông chậm rãi xoa nắn.
“A... Ừ... A... Không...” Lâm Thanh Ngôn cắn môi cố nén nội tâm động tình, ngón tay ở trên áo choàng lông dùng sức vặn xoắn, dưới thân càng thêm dùng sức, chỉ nghe xì một tiếng ngón tay dò vào trong cơ thể.
Ngón tay linh hoạt không chút kiêng kỵ ở nội bích mềm mại đâm ấn, tìm được một chỗ hung hăng ấn xuống, Lâm Thanh Ngôn hầu như muốn khóc lên.
“Hài tử... Cẩn thận... Ừ...”
“Ta biết.” hoàng đế cười xấu xa, tịnh không hề”Thương tiếc”, từ hoa tâm rút khỏi rất nhanh, lại đem long trụ đã kìm nén thật lâu đâm vào hoa nhị.
“A... Chậm một chút... Chậm một chút...” Lâm Thanh Ngôn mở to mắt liều mạng hô hấp, mặc dù hai người từ lâu giao hợp vô số, vẫn ở lúc người đi vào có chút hưởng thụ không được.
“Thật… Thật lớn…”
“Ngươi nói cái gì?!” hoàng đế mở to mắt, Lâm Thanh Ngôn cảm thấy vật trong cơ thể cảm mình lại lớn một vòng.
“Không có gì!!” Lâm Thanh Ngôn vội vàng lắc đầu, khóc không ra nước mắt.
Nghĩ không ra đường đường Lâm công tử mà có thể nói ra những lời này, hoàng đế vừa kinh ngạc vừa buồn cười, càng thêm muốn đem người hảo hảo thương yêu một phen.
“A... A, a...”
Hoàng đế động tác, trong nội điện truyền ra trận trận tiếng nước.
Hai gò má Lâm Thanh Ngôn đỏ bừng, thân thể bị kịch liệt lay động, môi khẽ nhếch, tốt một bức cảnh tượng mê người.
“Ừ... Ừ!” tầng mồ hôi mịn từ trên mặt trượt xuống, theo cổ chảy vào trong y phục, sợi tóc trên trán dính cùng một chỗ, một luồng tóc đen đọng ở giữa môi.
“A...”
Hoàng đế tháo phát quan người trong lòng ném xuống đất, tóc đen rơi lả tả, dán vào khuôn mặt người trong lòng, miệng quấn quít lấy nhau.
Tay ở bụng xoa nắn, một tay vói vào trong y phục xoa xoa hồng anh, Lâm Thanh Ngôn bị khiến cho hai mắt đẫm lệ mê ly,, không biết là mồ hôi là nước mắt, hoàng đế không cho y cơ hội thở dốc, vừa hôn xuống tới, vội vàng ngã vào trước ngực hoàng đế thở phì phò, dưới thân bị tiếp tục lay động, trong miệng vừa thở vừa phát ra tiếng rên động tình.
“Bệ hạ! Công tử!”
Bức rèm che bên ngoài, thanh thúy tiếng nói truyền đến.
Lâm Thanh Ngôn tỉnh táo, liều mạng ngồi dậy bỗng nhiên lại bị kéo xuống, dính sát vào nhau ở trong ngực người nọ.
“Ngươi... Ngươi đừng... Ừ!”
Hoàng đế vừa một cái mãnh đỉnh, Lâm Thanh Ngôn mở to mắt.
“Vào đi.” hoàng đế thản nhiên nói.
“Vâng.” Gã sai vặt lên tiếng trả lời.
Lâm Thanh Ngôn hoảng sợ nhìn màn bên ngoài, gã sai vặt chậm rãi đi đến.
“Bệ hạ...” Cạnh lò sưởi, người gắn bó mà ngồi, hoàng đế ôm người trước người của, như nhau thường lui tới.
Chỉ chẳng qua Lâm Thanh Ngôn hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt đỏ bừng, trên trán tràn đầy mồ hôi, dính sát vào trước ngực hoàng đế.
“Công tử... Y đây là thế nào?” Gã sai vặt lo lắng hỏi, hoàng đế cười khẽ.
“Không có việc gì, là nóng rần lên, không cần kêu ngự y, xuất một chút mồ hôi thì tốt rồi.”
“Nga... Vâng...” Gã sai vặt chậm rãi buông canh gà, đang chuẩn bị rời đi, chợt thấy dưới áo choàng mơ hồ có thể thấy được bàn chân.
Trắng như ngó sen, còn lộ ra phấn hồng.
Gã sai vặt đỏ mặt lên vội vàng đào tẩu.
“Ngươi!”Trong nội điện truyền đến một tiếng phẫn nộ, hoàng đế tiếp tục làm việc dưới thân.
“Ngươi... Ừ... Ngô... Như ngươi vậy... Ta còn... Thế nào gặp người... Ngô...”
Lâm Thanh Ngôn vẻ mặt là nước mắt, một bên khóc một bên thân thể phập phồng, trên người áo choàng sớm bị vứt bỏ, dưới thân bị kịch liệt lay động.
“Không có chuyện gì.” hoàng đế hôn đầu của y,
“Ngươi sớm chính là người của ta, ai còn dám nói cái gì chứ.”
Lâm Thanh Ngôn thảm hề hề khóc, hoàng đế gặp người da mặt mỏng như vậy, tâm mềm nhũn, liền ở tư thế giao hợp đem người bế lên.
“Ngươi da mặt mỏng, chúng ta phải đi nơi khác.”
“Đi... Đi đâu...” Lâm Thanh Ngôn luống cuống, bị nâng ôm lấy, hai chân treo cao, dưới thân một mảnh dính ẩm ướt, hoàng đế đem người ôm đến trên giường,
Cầm tới đệm lót bên dưới, đem người đặt ở tư thế quỵ nằm úp sấp, lại nghĩ một chút chân của Lâm Thanh Ngôn, quay người lại, đổi thành nằm ngửa, dùng đệm chèn bên dưới, tách rộng hai chân người kia ra.
Trong màn, một mảnh cảnh xuân. Lần lượt quấn quýt si mê, mười ngón nắm chặt. Hoàng đế đột nhiên nhớ tới quảng thời gian trước, tưởng cho tới thân thể bây giờ của người này, càng thêm trìu mến, lại trận trận đau lòng.
“A Ngôn... Ngươi đã nói, ngươi vĩnh viễn không sẽ rời đi ta, vĩnh viễn sẽ không...”
Lâm Thanh Ngôn ở trong mê ly tìm thấy một chút thanh tỉnh, đứt quãng rên rỉ.
“Ngươi nói, ngươi không sẽ rời đi ta, đã chết cũng sẽ không, ngươi nói.” hoàng đế nhíu mi.
“Ừ... Ách...”
“Ngươi nói!!” hoàng đế rống to hơn ra.
“Ngô... Ta không sẽ rời đi ngươi... Đã chết cũng sẽ không...” Lâm Thanh Ngôn cố nén nói ra mấy chữ này, thút thít khóc lên, hoàng đế dưới thân động tác dừng lại.
“Đừng khóc, A Ngôn, đừng khóc.” hoàng đế cúi người hôn nhẹ khuôn mặt và môi người trong lòng.
“A Diễn, ngươi phải thật tốt, ta muốn ngươi tốt nhất...” Cặp mắt Lâm Thanh Ngôn sưng đỏ chậm rãi xoa đầu của hắn, ở trên mặt nhẹ nhàng chà xát.
“Ta muốn ngươi tốt nhất...”
Tiếng nói vừa dứt người trước mắt bỗng nhiên tan biến thành một đoàn sương trắng, trong chớp mắt trên sàng tháp trống trơn, cái gì chưa từng lưu lại.
“Thanh Ngôn!!!” hoàng đế hô to.
“Thanh Ngôn ————!!” Rống to một tiếng truyền khắp cung điện, tê tâm liệt phế.
Người trên long tháp thẳng tắp ngồi dậy.