- Tuấn Trạch đè Mỹ Lệ xuống giường.
Hôn lên môi hồng của cô. Cô kháng cự
cắn chặt hàm răng chặn không cho lưỡi anh khoáy vào trong.
Anh mò mẫm xuống ngực cô cũng là nơi khiến cô nhạy cảm nhất. Se se nhẹ nơi nhũ hoa mới nhú nên khiến cô có cảm giác được kích thích đến tê liệt. Cô nhận được cảm giác đó liền hở miệng ra để thở. Cũng là lúc anh luồn lưỡi vào trong. Vì anh biết nơi ngực là nơi sẽ khiến cô khoái cảm. Luồn lưỡi nóng vào trong. Khoáy đảo bên trong cổ họng nước bọt dào dạt. Anh cứ hôn hôn sâu như thế khiến cô không thể thở nổi.
- Mỹ Lệ vỗ vào lồng ngực Tuấn Trạch, mặt ửnh đỏ thở hồng hộc nói:
" Tôi không thể thở được! Haa....aa "
- Tuấn Trạch: Hôm nay hãy hâm nóng tình cảm của chúng ta để bù đắp cho những ngày chúng ta không thể ở cùng nhau em nhé?
- Mỹ Lệ rên nhẹ: Ư.....ưmm
- Tuấn Trạch hôn từ từ xuống vệt cổ mút sâu liếm nhẹ tạo thành một dấu đỏ ửng khắp vành cổ của cô. Liếm liếm nhũ hoa hồng đang dần cương cứng lên. Một tay anh bóp nắn đủ kiểu. Một bên anh hôn liếm rồi mút. Khoái cảm dâng trào hơn. Âm thanh rên rỉ dâm đãng ở khắp căn phòng.
Tuấn Trạch sờ vào nơi nhạy cảm. Sờ sờ rồi thọt tay vào trong.
- Tuấn Trạch: " Nơi này thật khít và ướt. Em thật dâm đãng! "
- Mỹ Lệ : " Aaaa! Không.... không phải chỗ đó! Mau dừng lại đi! Em không muốn chỗ đó đâu mà! Hức hức.... anh mau dừng lại đi! "
Mỹ Lệ ôm mặt khóc. Nước mắt cứ thế tuôn trào ra. Tuấn Trạch thấy vậy liền dừng lại. Tuấn Trạch trở nên mềm lòng vì những giọt nước mắt Mỹ Lệ cứ nhiễu xuống ướt cả ga giường.
Tuấn Trạch ôm Mỹ Lệ xuống giường rồi ngủ tiếp
- Tuấn Trạch: " Nào thỏ con ngoan ~ em ngủ tiếp đi. Em không muốn thì thôi vậy. Anh sẽ không làm gì em nữa đâu! "
- Mỹ Lệ: " Tại sao lúc nào anh cũng chỉ ăn hiếp em? Làm em buồn phiền hết hả? "
- Tuấn Trạch: " Vì anh chỉ muốn chọc ghẹo người phụ nữ của anh thôi! "
- Mỹ Lệ: " Người phụ nữ hôm đó bắt máy là ai?
- Tuấn Trạch: " Coi em ghen kìa thỏ con ngốc! Đó là em gái anh! Lúc đó anh đang đọc sách nên nó bắt máy dùm thôi? "
- Mỹ Lệ: " Không quen biết em cơ mà? "
- Tuấn Trạch: " Anh chọc em xíu thôi. "
- Mỹ Lệ: Chọc như thế là vui hả đồ ngốc?
- Tuấn Trạch ôm chầm lấy Mỹ Lệ: Anh yêu em nhiều ơi là nhiều luôn đấy!
- Mỹ Lệ vuốt đầu Tuấn Trạch: Anh đấy! Đừng bao giờ rời xa em nữa...
- Tuấn Trạch: Anh hứa!
- Mỹ Lệ: Mấy năm qua em nhớ anh chết được. Ăn không xong ngủ không nổi vì anh! Anh đó còn đi khỏi em nữa thì em sẽ không tha thứ cho anh nữa đâu....
- Tuấn Trạch : Rồi rồi thỏ con ngốc!
______________End chap __________
• Các bé biết gì không? Gần tới năm học rồi đó cũng gần tới tập cuối rồi đó:)
ĐÙA ĐẤY:) CÒN NỮA CHỨ SAO HẾT ĐƯỢC HAAAAAAAHAAAA....
ĐỪNG VÌ TRÒ ĐÙA CỦA AD MÀ QUÊN ☆☆☆☆☆☆ NHÉ. YÊU CÁC EM ♡