Này Quỷ Nhỏ, Lại Đây Ôm Một Cái!

chương 88: đúng là trời cao có mắt

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Âu Dương Kiều Vỹ đứng trước cửa nhà, một tay ấn mật khẩu, một tay xách một chiếc túi da. Phía sau là Dalziel có phận sự là hộ tống cậu về nhà một cách an toàn.

Thật ra việc này không phải do cậu yêu cầu mà là Liêu Kế Hải. Công việc của Liêu Kế Hải quá bận rộn, cho nên anh chỉ có thể trông chừng cháu trai ở một khoảnh khắc nào đó thôi.

Thời gian còn lại đều giao cho Dalziel chăm sóc.

Mật khẩu hợp lệ, tiếng chuông khe khẽ ngân lên, cửa bật mở.

Âu Dương Kiều Vỹ đẩy cửa đi vào trong. Dalziel đi theo ở phía sau. Đèn trong phòng vụt sáng lên, gian phòng im ắng tĩnh lặng.

Thả túi xách xuống đất, Âu Dương Kiều Vỹ cả người rã rời ngồi phịch xuống ghế sô pha. Cậu ngửa cổ nhìn lên trần nhà, bóng đèn màu vàng trà khẽ rọi vào đáy mắt, ẩn hiện những tâm tư khó hiểu.

Lúc này cậu không mấy quan tâm đến Dalziel đang làm gì. Trong đầu chỉ luẩn quẩn bóng hình của Vưu Kiện.

Quả nhiên lâu ngày gặp lại, con người ấy vẫn không hề thay đổi. Ánh mắt, nụ cười, giọng nói, thái độ, tất cả mọi thứ đều như cũ, khiến cho trái tim cậu vừa tức giận vừa đau đớn.

Âu Dương Kiều Vỹ nhắm mắt lại, ngay lập tức nhớ đến hình dáng của anh. Nhưng cậu đã tự nhủ suốt hơn hai năm nay rằng cho dù có tái ngộ cũng sẽ không động lòng thêm lần nào nữa.

Bởi vì quá khứ ấy chính là một bài học đắt giá, cũng là một vết xe mà cậu không muốn mình phải giẫm lại.

Trong phòng vốn đang tĩnh lặng thì có tiếng vòi nước chảy rì rào. Âu Dương Kiều Vỹ hé mắt, nghiêng đầu nhìn vào trong bếp.

Dalziel vừa xắn tay áo lên khuỷu tay, anh rửa tay với xà phòng. Đây là thói quen từ nhỏ đến giờ của anh, một phần cũng vì anh có bệnh sạch sẽ thái quá.

Âu Dương Kiều Vỹ im lặng nhìn anh từ phía sau một lúc mới mở miệng nói: “Trời cũng khuya rồi, anh nên về sớm một chút.”

Dalziel cầm khăn lông lau tay, từ bên trong bước ra. Anh dựa người vào thành tường, nghiêng nhẹ đầu nhìn ngắm cậu.

Lớp trang điểm vẫn chưa được tẩy đi, khuôn mặt xinh đẹp ấy vẫn còn đọng lại trong mắt anh. Mà cho dù cậu có tẩy trang đi nữa thì vẫn luôn là một đóa hoa đẹp đẽ đối với anh.

Dalziel hơi mỉm cười nói: “Khi nãy lúc đi trên sàn diễn, sao em lại cầm đóa hồng làm gì vậy?”

Âu Dương Kiều Vỹ bình thản trả lời: “Tạo điểm nhấn.”

Dalziel trầm lặng nhìn cậu, tựa như không tin lắm vào lý do này.

Một lúc sau, anh nói: “Hôm nay em biết có ai đến xem chúng ta không?”

“Ai đến?”

“Karl, bạn của Raymond.”

Nghe đến tên của người đó, không giống như lần đầu tiên chạm mặt nhau, cậu đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Hay nói cách khác là hờ hững thờ ơ vô cùng.

Âu Dương Kiều Vỹ lại ngước mắt nhìn trần nhà, chậm chạp đáp: “Ờ, vậy sao? Em không nhớ lắm người đó như thế nào.”

Đôi môi của Dalziel mím nhẹ lại: “Vậy à?”

“Ừm.” Nói rồi cậu nhắm mắt lại, dường như rất buồn ngủ, giọng nói cũng trở nên lười biếng, “Em buồn ngủ quá, nếu anh có đi thì đóng cửa cẩn thận giúp em nha.”

Thấy cậu sắp ngủ thật, Dalziel vội bước đến, đem khăn lông ném lên người cậu, nghiêm túc nói: “Đi tẩy trang rồi đi tắm, sau đó hẵng ngủ. Ai cho em lười biếng kiểu này hả?”

Âu Dương Kiều Vỹ trở mình, định nằm xuống ghế thì bất ngờ bị cánh tay của anh đỡ lấy, vực dậy.

“Julian, em không nghe lời anh à?”

“Nhưng em buồn ngủ lắm…không chịu nổi nữa.”

Hai người cứ giằng co qua lại, không lâu sau Dalziel bị trượt chân, tấm thảm dưới đất hơi trơn khiến anh ngã nhào lên người của Âu Dương Kiều Vỹ.

Rất may, anh kịp thời chống tay xuống ghế, cách khuôn mặt của Âu Dương Kiều Vỹ khoảng chừng vài phân.

Lúc này cậu cũng tỉnh cả ngủ, đôi mắt trừng lớn nhìn đối phương.

Cả hai đều không lên tiếng. Hơi thở có phần gấp gáp và bối rối hơn bình thường.

Dalziel rũ mắt nhìn cậu, trái tim trong lồng ngực không ngừng đập loạn.

Ở cạnh người mình thích đã là một chuyện không tưởng. Bây giờ cả hai còn cách nhau gần như thế, Dalziel nghĩ mình sắp phát điên luôn rồi.

Âu Dương Kiều Vỹ muốn động đậy nhưng không dám, sau đó khẽ mím môi lại.

Nhưng cậu không ngờ hành động này càng khiến cho đối phương mất kiểm soát.

Yết hầu ở cổ Dalziel khẽ chuyển động.

Một hồi sau, khi Âu Dương Kiều Vỹ vừa mở miệng gọi một tiếng thì đã bị Dalziel cúi xuống hôn lấy.

Đây là lần đầu tiên hai người thân mật như vậy khiến cậu không phản ứng kịp.

Dalziel hôn rất nhẹ và từ tốn, dường như anh đang lo sợ chính mình dọa người kia đến khóc.

Nhưng Âu Dương Kiều Vỹ không có phản ứng gì, cũng không có cảm xúc gì đối với nụ hôn lãng mạn này.

Dalziel liếm nhẹ lên môi cậu, thấp giọng nói: “Julian, anh thích em.”

Âu Dương Kiều Vỹ mở to mắt nhìn anh, sau đó “ừm” một tiếng.

“Em…em không muốn nói gì sao?”

“Có…” Cậu mím môi lại, ánh mắt liếc xuống phía dưới, khẽ nói, “Nặng quá…”

Dalziel thoáng chau mày.

Thấy sắc mặt của anh thay đổi, cậu mới nhận ra mình vừa làm người ta mất hứng. Ho một tiếng, cậu nhìn nhìn anh rồi mỉm cười bất đắc dĩ.

Nụ hôn lãng mạn cùng với lời tỏ tình rất khó mới nói ra được cuối cùng đã đi tong.

Dalziel không nói gì thêm, đỡ Âu Dương Kiều Vỹ ngồi dậy.

“Ừm…thật ra khi nãy em…em hơi buồn ngủ nên nói năng linh tinh. Anh đừng để ý nhé.”

Dalziel sờ sờ mũi, cố gắng tỏ ra bình thường: “Ừm, anh không sao đâu. Mau đi tắm rồi đi ngủ sớm đi. Anh về trước đấy.”

“Ừm, anh về cẩn thận.”

Nói rồi Dalziel soạn đồ, rời khỏi nhà cậu. Khi cửa đóng lại, anh bất giác ngoảnh đầu nhìn thêm một lần nữa rồi thở dài.

Đồ ngốc này, anh sao có thể không để ý được chứ? Từ đầu đến cuối đều chỉ có anh để ý em.

Sáng sớm, trên đường đầy bụi bẩn, giấy vụn, lá cây chưa có người quét dọn. Nhưng bầu trời lại trong xanh, nắng vàng rực rỡ.

Bắc Ni mở một bài nhạc vui vẻ trong xe, tay cầm vô lăng, tùy ý chạy trên đường.

Ở ghế sau, Vưu Kiện đang xem qua vài tập tài liệu cùng với báo cáo kinh doanh của tháng này. Sau khi xem qua hết một lượt, anh gập tài liệu lại, phóng tầm mắt nhìn ra ngoài.

Gió thu mơn man vờn quanh những ngọn lá trên tầng cao. Nắng sớm chiếu qua lớp cửa kính, chiếu xuống đôi giày tây của anh.

Một tay đặt trên bệ cửa sổ, ngón trỏ kề ngay môi, tay còn lại anh gõ từng nhịp lên mặt ghế, xem ra tâm trạng hôm nay của anh rất tốt.

Bắc Ni liếc nhìn kính chiếu hậu, vui vẻ nói: “Đại ca, tối nay anh có ghé qua quán không?”

Nghe hỏi, anh quay đầu nhìn cậu, nghĩ ngợi một chút rồi mỉm cười trả lời: “Ừ có, nhớ chuẩn bị phòng.”

“Vâng, anh có muốn gọi thêm vài người không?”

Vưu Kiện vừa nghe liền hiểu ý tứ của Bắc Ni. Từ sau khi chấm dứt với Thôi Kỳ Sinh, anh vẫn tiếp tục qua lại với rất nhiều người. Có lần anh hẹn hò với ba người cùng một lúc, sau đó thì đá đi cả ba. Vài tuần sau anh lại quen thêm người mới, tâm trạng luôn vui vẻ đến mức thác loạn như vậy.

Nhưng hôm nay lại khác.

Vưu Kiện khoát tay: “Không cần.”

Bắc Ni có phần kinh ngạc nhìn anh trên kính chiếu hậu: “Ơ, hôm nay đại ca không khỏe à?”

“Không phải, ý trên mặt chữ, không cần gọi người.”

“Nhưng mà…không lẽ đại ca có người sẵn rồi?”

Vưu Kiện nheo mắt lại, nhìn lên cửa kính, tựa hồ nghĩ đến một đối tượng thú vị trong lòng. Anh vẫn còn nhớ đến nhánh hồng ấy, tuy rằng không thể cầm được cũng như bị đối phương buông lời mỉa mai, nhưng mà…càng cứng cỏi anh lại càng muốn chinh phục.

Mẹ nó, đúng là trời cao có mắt, người có tội liền phải lãnh tội.

Ngày trước chính anh là người phũ phàng cắt đứt với cậu, hiện tại anh lại ôm lấy bóng hình đó trong lòng đến mức giống như tương tư.

Vưu Kiện liếm nhẹ môi, nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp ấy, không nhịn được khẽ cười.

Ở phía trước, Bắc Ni cảm thấy cả người lạnh toát. Vì nụ cười của anh không giống ngày thường chút nào.

“Bắc Ni.”

“Vâng?”

Vưu Kiện nghiêng mặt nhìn cậu, nhàn nhạt bảo: “Anh có việc cho chú đây.”

Bắc Ni vểnh tai lên nghe ngóng công việc sắp tới của mình.

“Thu thập hết tin tức về Kiều Vỹ cho anh.”

Bắc Ni đáp: “Ok anh.”

Nhưng vài giây sau, cậu sững người, lắp bắp: “Khoan đã, em nghe nhầm rồi phải không? Cái gì mà…Kiều Vỹ?”

Vưu Kiện vẫn còn đang hưng phấn, mỉm cười nói: “Không nhầm, chính là Kiều Vỹ.”

Lúc dừng lại ở ngã tư, Bắc Ni quay cả người xuống, trừng mắt nhìn anh.

“Đừng nói với em lúc anh qua Úc…đã gặp lại thằng bé nha? Cơ mà hai người…không phải đã…”

“Ừ, đã chia tay, cũng đã gặp lại nhau, thì sao?”

Bắc Ni bối rối, nuốt nước bọt: “Thì…thì…” Thì làm sao hàn gắn được? Đại ca, anh mặt dày thế à?

Vưu Kiện điềm nhiên nhìn cậu, khóe môi nặn ra một nụ cười nhưng giọng điệu lại có phần cảnh cáo: “Chú mày nói thử xem, anh có theo đuổi lại được không?”

Bắc Ni im lặng nhìn anh.

Câu hỏi này quá quen thuộc rồi.

Nếu như cậu dám trả lời “không” thì ngay lập tức bị đuổi ra khỏi chiếc xe này.

Còn nếu như cậu trả lời “được” thì…dối lòng vãi.

Nhưng mà mặc kệ đi, chuyện được hay không còn phải phụ thuộc vào Âu Dương Kiều Vỹ nữa.

Nhóc con, lần này anh trả lời để cứu mạng anh, nhưng mà anh tin chắc là nhóc con mắt sáng, đừng dại dột nữa nhé!

Bắc Ni nghĩ nghĩ xong liền mỉm cười đáp: “Vâng, chuyện gì mà đại ca không làm được chứ!”

Hai tháng sau.

Bắc Ni đem cho anh một thông tin rất tuyệt vời về cậu.

Âu Dương Kiều Vỹ đã trở về nước sau khi thu xếp việc học ở bên Úc xong xuôi.

Vưu Kiện đang ném phi tiêu ở trong phòng, nghe thấy tin này, đôi mắt liền sáng rực. Anh quay người lại nhìn Bắc Ni, ngón tay vẫn kẹp chặt một phi tiêu, nhướn mày hỏi:

“Có chắc không?”

Bắc Ni gật đầu: “Chắc ạ. Nếu em không nhầm thì khoảng hai ngày nữa sẽ có mặt ở đây. Đại ca, lần này anh định làm gì?”

Vưu Kiện ngồi xuống chiếc bàn thủy tinh, cúi mặt tính toán. Đôi mắt dài hơi nheo lại, không rõ anh suy tính gì trong lòng, chỉ biết nụ cười trên môi càng ngày càng đậm nét.

Đã trở về rồi, đúng là ông trời còn ủng hộ mình.

Anh nhếch môi cười một cái, trong lòng rõ ràng sung sướng, Kiều Vỹ, em đúng là rất giỏi đấy.

Tiếng gọi của Bắc Ni lúc này vô tình kéo anh trở về thực tại: “Đại ca, em còn một tin nữa nhưng không vui vẻ lắm.”

Vưu Kiện tùy ý đáp: “Chuyện gì?”

“Thôi Kỳ Sinh hôm bữa vừa mới tự tử tại nhà, nhưng may mà quản lý Chúc Nam đã kịp thời phát hiện. Bây giờ cậu ta còn đang trong bệnh viện. Nghe báo chí nói cậu ta bị trầm cảm.”

“Trầm cảm, tự tử?” Vưu Kiện ngước mắt nhìn Bắc Ni, lạnh nhạt nói, “Sau bao nhiêu chuyện cậu ta làm với anh mày thì có còn đáng để anh mày quan tâm không?”

Bắc Ni cứng họng.

Thật ra thì anh nói không sai. Thôi Kỳ Sinh bị trầm cảm do dư luận thì cũng không liên quan đến anh. Còn chuyện hắn làm với anh, anh chưa tính sổ là may lắm rồi.

“Khi Kiều Vỹ về đây, nhớ theo dõi sát sao vào.”

Bắc Ni hỏi lại: “Đại ca, mình làm vậy có giống quấy rối không?”

Vưu Kiện nhíu mày: “Mày làm gì em ấy thì mới gọi là quấy rối. Có dám làm gì không?”

Bắc Ni lắc lắc đầu: “Không…không dám.”

“Tốt, chỉ cần lấy tin tức thôi, anh mày tự tìm cách tiếp cận.”

“Em nhớ rồi đại ca.”

Không ngờ việc chờ đợi vài tháng lại đổi được một thông tin đáng giá như vậy.

Vưu Kiện ngước mắt nhìn lên bảng phi tiêu, ném nốt chiếc phi tiêu trong tay mình. Phi tiêu trúng hồng tâm, anh lập tức cong khóe môi, cười đầy dã tâm.

Trong mắt anh lúc này, Kiều Vỹ cũng giống với hồng tâm ấy, chỉ cần mũi tên trúng đích, mọi việc sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Có điều, Vưu Kiện thật sự đã quá ngạo mạn với những tính toán của mình. Anh không hề biết rằng, Âu Dương Kiều Vỹ thu xếp việc học tập của mình để trở về đây cũng là có lý do riêng cả.

Mà, việc khiến anh trở nên cuồng si theo đuổi chính là một trong những lý do đấy.

Truyện Chữ Hay