Mười một giờ trưa, trời không nắng gắt, ngược lại bầu trời còn kéo mây mù âm u, giống như sắp có trận mưa rất lớn.
Không khí mát mẻ, gió thổi lùa qua những tán lá tạo ra thanh âm xào xạt. Sân trường vào giờ nghỉ trưa rất yên tĩnh. Trên hành lang cũng không có bóng dáng học sinh nào.
Âu Dương Kiều Vỹ cùng Chúc Văn đi xuống căng tin mua đồ uống lạnh. Lúc lựa chọn thức uống, cậu có lấy thêm một chai nước suối nữa.
Chúc Văn liếc mắt nhìn qua, hỏi: “Mua cho ai đó?”
“Thầy Vưu.” Âu Dương Kiều Vỹ vẻ mặt hài lòng mỉm cười, “Khi nãy có thấy thầy tập bóng cùng với mọi người, chắc chắn rất cần bổ sung nước.”
Nhìn người kia quan tâm Vưu Kiện như vậy, lòng Chúc Văn cũng nổi lên ghen tị không nhỏ. Cô bé từ trước đến giờ chưa biết cảm giác quan tâm đặc biệt đến một người là thế nào, cũng như chưa từng được người khác quan tâm đặc biệt. Cho nên có hơi tò mò về loại cảm giác vi diệu này.
Tiện tay lấy thêm một chai nước suối, Chúc Văn đưa cho Âu Dương Kiều Vỹ: “Nè, cầm thêm một chai nữa đi.”
Bé con ngây ra: “Làm gì vậy?”
“Để xoa. Lát nữa thầy ấy có phũ phàng thì cũng không cần đau lòng, trực tiếp đem chai nước lạnh này xoa lên ngực, lập tức êm dịu.”
Âu Dương Kiều Vỹ không nói một lời, lườm lạnh cô bạn thân của mình. Càng ngày càng giống thân ai nấy lo mất rồi!
Đi ra đến sân bóng, hai người nhìn thấy một số nam sinh đang tụ lại một chỗ trò chuyện gì đó. Phía bên kia khung thành, Vưu Kiện đang hướng dẫn cho một bạn nào đó có vẻ rất tập trung. Hai người vây quanh quả bóng, tập luyện đủ mọi kiểu đá, cuối cùng quả bóng được sút thẳng vào khung thành một cách đẹp mắt.
Xong xuôi, nam sinh nhìn Vưu Kiện cười rất tươi.
Đứng từ xa quan sát cảnh tượng đó, vẻ mặt Âu Dương Kiều Vỹ có hơi mất hứng. Bây giờ không chỉ nữ sinh mà cả nam sinh cũng yêu thích thầy ấy đến vậy nữa. Tại sao thầy lại thu hút nhiều vệ tinh quá thế? Thầy làm em mệt lắm đó, có biết không?
Chúc Văn hơi nghiêng người thì thầm: “Rồi cậu có định đưa nước cho thầy ấy không?”
“Có chứ.”
Nói rồi Âu Dương Kiều Vỹ lập tức chạy ra ngoài đó. Nam sinh đang nói chuyện cùng anh bỗng dừng lại, qua khóe mắt nhìn thấy người nào đó chạy đến, bèn quay đầu nhìn.
Vưu Kiện cũng làm giống cậu ta, quay qua nhìn một cái.
Trong lòng lập tức thốt lên: Trời ạ, quỷ nhỏ này ở đâu cũng có mặt được à?
Âu Dương Kiều Vỹ chạy tới nơi rồi dừng lại, trực tiếp ấn chai nước suối lạnh vào tay anh. Sau đó còn mỉm cười đầy vẻ đắc ý.
“Thầy tập mệt không?”
Nam sinh thấy hai người có vẻ quen thân với nhau, bèn chủ động lui ra chỗ khác cho cả hai được tự nhiên trò chuyện.
Vưu Kiện cúi nhìn chai nước trong tay, không khỏi cười khổ.
“Có mệt gì đâu, mới tập một chút thôi.”
Âu Dương Kiều Vỹ hai tay chắp sau lưng, nghiêng đầu nhìn nhìn trái bóng, bỗng hỏi: “Thầy còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”
Vưu Kiện nhìn cậu, lại nhìn sang quả bóng đá, hồi ức xưa cũ bỗng ùa về.
Đó là hôm khai giảng, sau khi xong lễ thì anh có chạy qua tập luyện cùng với học trò của mình. Đúng lúc đó thì quả bóng lệch đường bay thẳng về phía một nam sinh, chuẩn xác đánh vào trán cậu một cái.
Ký ức xẹt qua đại não làm cho Vưu Kiện buồn cười.
“Ừ nhớ, nhưng đó là quả bóng rổ, không phải là bóng đá.”
Âu Dương Kiều Vỹ bị chỉnh cũng không ngượng, phồng má nói: “Từ hôm đó, em đã thích thầy rồi, thầy biết không?”
“Không biết.” Anh rất thành thật, thành thật đến mức khiến cho quỷ nhỏ một phút ngây người.
Nhưng đúng là như vậy. Nếu cậu không nói ra thì làm sao anh biết được chuyện này? Lúc đó anh còn chẳng quan tâm cậu là học sinh nào nữa cơ mà.
Bây giờ biết được bí mật này rồi, kì thực trong lòng Vưu Kiện cũng hơi xốn xang. Không ngờ tiếng sét ái tình là có thật.
Không gian xung quanh bỗng dưng yên tĩnh lạ thường. Những nam sinh lúc nãy cũng đã sớm đi mất. Tại sân bóng chỉ còn lại hai người mà thôi.
Lúc này Âu Dương Kiều Vỹ cảm thấy trái tim của mình đang lộp độp như lá mùa thu rơi không ngừng. Bầu không khí có hơi im lặng, cậu đành phải nghĩ nghĩ lại ngẫm ngẫm, rất lâu sau mới mở miệng nói một câu:
“Thầy có bao giờ cảm thấy em rất phiền không?”
Vưu Kiện nghe hỏi xong rất muốn bảo, ừ em phiền muốn chết. Nhưng không hiểu sao khi nói ra ngoài miệng thì nó khác hẳn.
“Cũng không đến nỗi nào.”
“Vậy là vẫn có phiền rồi.”
Vưu Kiện nheo mắt lại nhìn lên bầu trời: “Ừ, đúng là có một chút. Nhưng em vẫn là trẻ con, không trách được.”
“Thầy đừng nói em là trẻ con nữa có được không? Trẻ con thì không được yêu thầy hả?”
Vưu Kiện nhìn cậu, gật đầu rất dứt khoát: “Trẻ con thì không được yêu đương. Trẻ con phải lo học hành cho thật tốt.”
Nghe thế, Âu Dương Kiều Vỹ đắc ý nói: “Thầy ơi, thành tích của em đã đứng đầu toàn trường rồi, thầy muốn em phải ở tận trời cao mới chịu sao?”
“Vậy thì…sau khi học hành tốt rồi nên lo cho tương lai.”
Âu Dương Kiều Vỹ nhìn anh, im lặng một lúc mới chân thành nói: “Nhưng tương lai của em vốn dành sẵn một chỗ cho thầy rồi.”
Lần này khi nhìn bé con, anh không còn thấy sự trẻ con tinh nghịch như mọi ngày nữa. Ngược lại trong đáy mắt còn ẩn hiện một tình cảm rất chân thành, rất nghiêm túc, cũng không kém phần đáng yêu.
Vưu Kiện trầm mặc nhìn cậu, không thể phủ nhận chính mình bị câu nói này làm cho xốn xang. Sau khi nhận ra bản thân đã nhìn đối phương khá lâu, anh liền đánh mắt sang một chỗ khác, cười lên đầy vẻ vô lo vô nghĩ.
“Thật ra thời thế dễ thay đổi, em cũng không cần phải chăm chăm vào một đối tượng như vậy. Hiện tại em thích thầy, nhưng sau này có khi em sẽ gặp được người khác phù hợp hơn chẳng hạn. Thật ra thì…thầy không tốt đẹp như em nghĩ đâu.”
Anh nói xong còn dùng chai nước suối gõ lên đầu cậu một cái: “Thật đấy, đừng dính vào ông thầy này quá nhiều, không mang lại gì tốt đẹp đâu.”
Dứt lời anh nhanh chóng xoay người rời đi, một khắc cũng không quay lại nhìn cậu thêm lần nào nữa.
Một mình Âu Dương Kiều Vỹ nán lại sân bóng, nhìn theo bóng lưng đơn độc của Vưu Kiện, ánh mắt trầm xuống rất nhiều.
Những lời thầy ấy nói nghĩa là sao chứ? Sao lại không tốt đẹp như mình nghĩ? Sao lại không nên dính vào thầy quá nhiều?
Âu Dương Kiều Vỹ thật sự không hiểu được, trong lòng càng trở nên ê ẩm.
…
Thời gian cứ thế trôi đi, kì thi cuối cùng cũng đến. Những môn đầu tiên trôi qua khá nhẹ nhàng. Đáng hận nhất, môn cuối cùng là môn Lịch Sử, bài học nhiều vô số kể, khiến cho hàng loạt học sinh cảm thấy nản chí vô cùng.
Buổi trưa mới đến giờ thi, cho nên buổi sáng mọi người dường như đều tập trung ôn lại bài cho thật kỹ trước khi lâm trận.
Chúc Văn hẹn Âu Dương Kiều Vỹ ở dưới căng tin để ăn sáng. Hôm nay hai người ăn mì sợi, nóng hổi ngon lành, hoàn toàn khác với bánh bao ôi thiu hôm bữa.
Liếc nhìn xấp đề cương bên cạnh, Chúc Văn bất mãn nói: “Một tuần nay tớ ôn muốn bội thực môn này luôn. Cứ nhai đi nhai lại không khác gì con bò hết.”
Âu Dương Kiều Vỹ hút mì sợi, đồng tình hai tay hai chân. Cậu chỉ chỉ vào đề cương nói: “Có mấy câu rất khó nhớ, mình cũng thấy hơi nản. Lúc mới thi còn có tinh thần phấn chấn, đến gần cuối thì sức cùng lực kiệt rồi.”
Lần đầu tiên thấy học sinh ưu tú than vãn, Chúc Văn kinh ngạc tròn mắt, bắn một tim cho cậu.
“Chí lý chí lý, lần đầu chúng ta có cùng một cảm giác đó nha. Nhưng mà đóa hoa cao lãnh bảo tớ là, Lịch Sử không khó lắm đâu, chịu khó học trong đề cương là điểm cao thôi. Thề với cậu, nếu cậu ấy không phải là đóa hoa cao lãnh, tớ nhổ vào một bãi rồi! Đề cương gần hai mươi tờ, học hết được cái rắm!”
Nghe đến đoạn này, Âu Dương Kiều Vỹ không nhịn được cười một tiếng. Chúc Văn càng ngày càng lộ bản chất thật sự của mình, hoàn toàn không phải là cô bé đáng yêu ngây ngô thuần túy gì sất! Là một cô gái rất có cá tính, rất biết khẳng định mình!
“Được rồi được rồi, nghe lời đóa hoa của cậu đi, có khi sẽ được điểm cao đấy.”
Chúc Văn tuy bĩu môi phản đối, nhưng cuối cùng cũng dán mắt vào đề cương, tiếp tục học thuộc.
Đề cương này đúng là dày thật nhưng Âu Dương Kiều Vỹ đã ôn xong từ lâu rồi. Cậu có phương pháp học riêng của mình, không đến nỗi vất vả nhai đi nhai lại như Chúc Văn.
Trong lúc cô bạn niệm thần chú, cậu đứng dậy đi về phía quầy bán đồ uống, định mua một lon nước uống tráng miệng.
Đang đứng ở trước máy bán nước chọn lựa, bỗng dưng bên cạnh xuất hiện một hộp sữa dâu.
Âu Dương Kiều Vỹ cúi xuống nhìn, sau đó liếc sang bên cạnh, nhận ra người đưa cho mình hộp sữa này chính là Vưu Kiện.
Bé con tròn mắt, hạnh phúc đến quá đột ngột, cậu không biết phải nói gì.
Vưu Kiện ngược lại tỉnh bơ ấn hộp sữa vào tay cậu rồi nói: “Nước suối đổi lại sữa dâu, ưng không?”
Trái tim hiện tại bay nhảy không ngừng. Bé con thầm hít vào một hơi, gò má đã đỏ lên như cà chua.
“Thầy…cho em hở?”
Vưu Kiện lắc đầu: “Không cho, chỉ là…huề nhau thôi.”
Được, cho hay huề nhau gì cũng là…là từ tấm lòng của thầy, là từ trái tim của thầy, đúng không?
Âu Dương Kiều Vỹ mím môi giấu đi sự hạnh phúc của mình, tay mân mê hộp sữa như một báu vật.
“Em cảm ơn thầy.”
Nhìn biểu hiện sung sướng phát điên của bé con, anh sờ sờ mũi, cảm thấy nếu mình làm cái gì quá đáng hơn thì quỷ nhỏ làm sao chịu nổi đây?
“Không có gì, huề nhau thôi mà.”
Anh vẫn trưng ra bộ dạng “không phải tôi quan tâm đâu, tôi trả nợ thôi”.
Trước khi rời đi, anh còn nói: “Phúc lợi sáng sớm, nhớ thi tốt.”
Hết chương .