“Anh hai, anh lại bị ba đánh hả?”
“Anh hai, em mang thuốc tới bôi cho anh nè.”
“Anh hai, chúng ta ra ngoài chơi được không?”
“Anh hai, ba đi đâu mà lâu thế ạ?”
“Trình Ngôn, dừng lại được không? Buông bỏ hận thù đi, có được không?”
“Trình Ngôn! Nếu anh còn dám tiếp tục làm tới, tôi sẽ giết chết anh…”
“Trình Ngôn, anh đang ở đâu vậy? Sao lại bỏ em ở đây một mình như thế…”
Đầu Trình Nặc đau đớn như bị ai dùng dao nhấc từng sợi dây thần kinh lên vậy. Quá khứ chợt ùa về, bên tai loáng thoáng giọng nói của cô, từ lúc còn nhỏ cho đến khi trưởng thành, cũng như từng cung bậc cảm xúc đều thay đổi theo thời gian.
Trình Nặc run rẩy nhắm mắt lại, hình ảnh của Trình Ngôn lập tức hiện ra. Giữa nụ cười sáng sủa của thiếu niên năm đó, cô còn nhìn thấy được nỗi căm hận ở trong mắt anh, đen đặc không còn lối thoát.
Trái tim Trình Nặc cũng đau đớn không kém.
Những ngày qua, Trình Ngôn không về nhà. Nói cách khác, Tông Nham bỗng dưng biến mất không để lại một lời nhắn nào cho cô.
Thật ra, Trình Nặc hiểu rõ vì sao anh lại mất tích như thế, nhưng cô không có cách nào để lấy được manh mối hay tra hỏi được nơi ở hiện tại của người đó.
Trình Nặc không thể chấp nhận được sự thật rằng anh đã bị giết chết, nhưng cô cứ như cọng cỏ mỏng manh bơ vơ giữa dòng đời, tùy ý nghe theo lời người chủ nhân kia, làm ra đủ thứ chuyện tệ hại.
Rốt cuộc thì Trình Ngôn vẫn không trở về.
Hôm nay cô quyết định về lại căn nhà này chỉ để thu dọn đồ đạc, chuyển đến một nơi khác. Dù sao cô cũng đã hoàn thành xong mệnh lệnh của mình, chính là đầu độc Âu Dương Kiều Vỹ.
Cô nghĩ mình nán lại ở đây thêm phút giây nào nữa thì bí mật sẽ càng sớm bị bại lộ.
Không ngờ, trước mặt cô lúc này lại là Vưu Kiện.
Một Vưu Kiện hung tàn không khác gì ma quỷ.
Dưới cơn tức giận của anh, Trình Nặc không giãy giụa nữa. Cô buông tay, thả lõng cơ thể, nhắm mắt lại, gần như ngửi thấy được mùi của cái chết.
Còn có tuyệt vọng và bất lực.
Giọng nói của quá khứ cứ xa dần, chuyển thành giọng nói điên cuồng của Vưu Kiện.
“Là vì cô! Vì tất cả lũ thối tha các người!”
Vưu Kiện gầm lớn một tiếng rồi nhấc cánh tay, ném Trình Nặc về phía ghế sofa. Cơ thể của cô mềm oặt nằm im trên lớp đệm thô cứng đó.
Cô đau nhức kịch liệt.
Trong lúc cái chết đến gần, Trình Nặc bỗng nhiên muốn bấu víu vào tia hy vọng cuối cùng. Cô vịn tay lên thành ghế muốn ngồi dậy, nhưng Vưu Kiện đã sớm lao tới, một lần nữa siết chặt cổ cô.
Không khí bị rút cạn khiến đầu óc cô không còn ý thức.
Trình Nặc ôm lấy cánh tay của Vưu Kiện, gắng gượng nói một câu: “Buông…buông tôi ra…”
Vưu Kiện cố ý không nghe thấy, tiếp tục dùng sức, nếu chuyện này không ngừng lại, chắc chắn cổ của cô sẽ bị anh bẻ đến gãy.
Trong đôi mắt căm phẫn và tàn nhẫn ấy, có lẽ chưa từng ai chứng kiến được.
Thậm chí đối với chuyện của Diêu Gia Tử và Thôi Kỳ Sinh từng phản bội anh trước kia, anh cũng chưa từng căm giận đến mức này.
Sự tàn độc thấm đượm trong hơi thở.
“Nói ra cái tên đó đi, chính là cái tên chó chết đứng sau tất cả chuyện này!”
Trình Nặc chỉ cảm thấy ngạt thở.
Ý niệm muốn sống bùng lên mạnh mẽ. Cô ra sức giãy giụa nhưng bàn tay của anh lại giống hệt chiếc kìm sắt làm cô đau đớn rã rời.
“Tôi…” Trình Nặc bí bách thốt lên, “Tôi không thể…không thể…”
“Không thể?” Đôi mắt Vưu Kiện càng lúc càng tối đen lại, trông vô cùng hung hãn, “Chỉ cần nói không thể là sẽ xong mọi chuyện rồi sao? Cô muốn chết đúng không?”
Trình Nặc đã bật khóc. Cô nghĩ mình thật sự sợ một Vưu Kiện như thế này. Bình thường cô không tiếp xúc nhiều với anh, nhưng vẻ ngoài lại khá đứng đắn đàng hoàng, đôi lúc còn có cách xã giao vô cùng thân thiện.
Nhưng bây giờ, trong mắt cô, Vưu Kiện chỉ như một con quỷ đang nổi điên, ra sức dày vò con mồi trong tay đến khi nó chết mới thôi.
Mặc kệ nước mắt rơi xuống, Trình Nặc vẻ mặt nghiêm túc lặp lại: “Tôi nói thật…tôi không thể nói ra…được… Tôi xin…A!!!”
Vưu Kiện không nhịn được nữa.
Anh bất ngờ nâng cao cổ tay, khiến không khí vào phổi Trình Nặc ngày càng ít. Các đầu ngón tay anh lạnh buốt, bám lên da thịt, như đang truyền tà khí sang người cô.
Giọng nói mang theo một chút lạnh lẽo, một chút hung tàn, một chút phẫn uất.
“Tại sao lại không thể nói ra được? Là vì chúng tôi biết rõ kẻ đó là ai ư? Mẹ nó, mau mở miệng nói đường hoàng một cái tên cho tôi!”
Anh rũ mắt nhìn Trình Nặc không còn sức lực để vùng vẫy nữa, bỗng thống khổ gào lên: “Tại sao các người lại hại em ấy? Tại sao lại muốn giết chết em ấy? Tại sao chứ? Tại sao lũ khốn các người mau nói đi!!!”
Câu cuối, anh gần như gào thét đến lạc giọng.
Sau đó, bàn tay đột ngột thu về.
Một lượng lớn không khí ập vào phổi, làm bản năng sống của Trình Nặc trỗi dậy. Cô hít thật sâu rồi bị sặc, ho đến lã người.
Trình Nặc ôm lấy cổ mình, cảm giác như vừa trải qua một tầng địa ngục khủng khiếp. Nhiệt độ lạnh buốt từ ngón tay của anh vẫn còn lưu lại nơi ngần cổ đỏ tấy.
Vưu Kiện lùi ra sau, ngồi xuống chiếc bàn thủy tinh. Anh trầm mặc, rút ra một điếu thuốc, châm lửa lên. Anh rít vào một hơi, lại một hơi, như đang cố khống chế bản năng quỷ dữ trong người mình.
Làn khói tỏa ra, che khuất đi biểu cảm của anh.
Qua một hồi gắng gượng, Trình Nặc từ trên ghế ngồi dậy. Cô lấm lét dán mắt lên lưng anh, đôi môi run rẩy va vào nhau.
“Tôi thật sự không thể nói ra được. Tôi xin lỗi…Tôi không thể…”
Cả gian phòng như chìm trong thinh lặng.
Vưu Kiện đánh mắt nhìn về phía của tấm ảnh nằm trên sàn nhà, không hé miệng nửa chữ.
Trình Nặc cũng im lặng, theo dõi nhất cử nhất động của anh. Cô muốn nói cho anh biết, thật ra cô không hề muốn làm những chuyện như vậy. Từ trước, cô đã không muốn can thiệp vào chuyện trả thù của Trình Ngôn.
Nhưng vì Trình Ngôn quá liều mạng, cô không nỡ đứng bên ngoài mà trơ mắt nhìn.
Cô sợ người kia sẽ hãm hại anh nếu như anh không làm được việc.
Cuối cùng thì sao chứ?
Trình Ngôn vẫn biến mất. Tông Nham vẫn biết mất.
Người thân duy nhất còn lại của cô đã biến mất.
Trình Nặc cắn môi mình thật chặt, đến mức bật ra máu tươi. Nếu có trách cũng chỉ trách cô quá nhu nhược, quá yếu đuối, mới không dám nói ra tên của người đó.
Vưu Kiện đã hút xong điếu thuốc, nhưng anh không dừng lại, tiếp tục rút ra điếu khác, châm lửa lên.
Thái độ của anh khiến cho cô sửng sốt và khó hiểu.
Khi nãy không phải anh ta rất giận dữ hay sao?
Giận đến mức như sắp hóa thành quỷ dữ.
Vậy mà bây giờ…chỉ ngồi im hút thuốc?
“Giám đốc Vưu.” Trình Nặc không chịu được bầu không khí ngột ngạt giày vò này, bèn lên tiếng.
Nhưng ngay lập tức đã bị đôi mắt hung hãn của anh dọa đến giật mình.
Trình Nặc nhíu mày, theo phản xạ lùi ra sau.
Vưu Kiện quay đầu nhìn cô, khói thuốc chậm rãi lan tỏa, men theo giọng nói của anh: “Thành phần mà cô cho vào trà là hạt táo đã xay nhuyễn sao?”
Một câu này đủ khiến Trình Nặc sững sờ.
Cô ngước mắt nhìn lên.
Bàn tay túa ra một lớp mồ hôi lạnh.
Đôi mắt chăm chú nhìn vào nửa khuôn mặt của anh, như thể đang nhìn vào một thứ quái dị đáng sợ.
Câu hỏi của anh không khó trả lời.
Thật ra thì, Trình Nặc chỉ còn cách thừa nhận mà thôi.
“Phải.” Trình Nặc cúi đầu, khẽ bật cười, “Giám đốc Vưu, quả nhiên tôi đã đánh giá sai về anh rồi. Kế hoạch này vốn dĩ không hề có sai sót…nếu như không có anh xuất hiện.”
Vưu Kiện không nói đến chuyện này, chỉ hỏi: “Nhưng cô đã cho vào một lượng rất nhỏ đúng không? Cho nên đến bây giờ, em ấy vẫn còn sống.”
Trình Nặc im lặng chốc lát mới đáp: “Tôi không có ý định giết Kiều Vỹ. Lượng hạt táo mà tôi bỏ vào thật sự không đủ khả năng giết chết được cậu ta. Nhưng mà trong người vốn đã thấm một ít chất độc rồi…”
Nhớ lại quá trình làm ra loại thuốc độc từ hạt táo này, Trình Nặc nhất thời chau mày. Bản thân cô rất thích nghiên cứu về y học, nhất là về Đông y. Mặc dù cô làm trong công ty thiết kế thời trang, nhưng thời gian còn lại cô còn học hỏi thêm về mảng Đông y này, cho nên đã tích không ít kinh nghiệm.
Tuy nhiên, lý do khiến cô khó chịu trong lòng khi nhớ lại chuyện này chính là vì cô đã đem niềm đam mê sở thích của mình…hãm hại một người khác.
Đông y là cả một ước mơ lớn nhất trong trái tim cô.
Trình Nặc từng nói với Trình Ngôn rằng: “Sau này em nhất định sẽ là một bác sĩ tài giỏi xuất chúng.”
Quả thực, cô là một người tài giỏi.
Nhưng có điều, cô đã đem kiến thức mình học được để làm hại người khác.
Đây là điều tối kỵ của đạo đức nghề nghiệp, thậm chí còn sỉ nhục cả một niềm đam mê.
Về việc Vưu Kiện biết được thành phần trong trà, cũng vì anh đã đem ly trà kia đi xét nghiệm rất kỹ càng. Sau đó nhận được kết quả là ngoài các nguyên liệu cơ bản của trà còn có thêm hạt táo. Vì bị xay nhuyễn và bỏ vào trong túi trà, nên khi pha ra nước cũng không thể thấy được nữa.
Vưu Hạ nghe anh kể xong, lập tức chau mày. Y cũng là một bác sĩ, lại còn là trưởng khoa của bệnh viện, kiến thức nào cũng từng học qua cả rồi. Lúc nghe bảo thêm hạt táo vào làm nguyên liệu, y đã vô cùng khó chịu.
Nhưng lời nói tuôn ra lại nhẹ tênh như đang giảng dạy cho các hậu bối: “Vốn dĩ trong hạt táo luôn chứa chất độc cyanid. Cụ thể hơn thì chúng có chứa amygdalin, một chất có thể giải phóng cyanid khi tiếp xúc với các enzyme tiêu hóa ở đường ruột. Thật ra nếu lỡ ăn phải hạt táo vẫn chưa thể dẫn đến ngộ độc chết người, vì lớp vỏ bên ngoài hạt rất cứng đã ngăn chặn quá trình này rồi. Trừ phi, chúng ta nhai nát hạt táo. Và phải nuốt hơn hạt táo nhuyễn nhừ ấy mới đủ tạo ra một liều cyanid gây tử vong.”
Nói đến đây, Vưu Hạ liếc mắt nhìn bảng xét nghiệm, khẽ cười một tiếng nhàn nhạt: “Liều lượng hát táo cho vào trà không cao, thậm chí là rất thấp, dùng để hù dọa thì đúng hơn là muốn thẳng tay giết người.”
Khi đó Vưu Kiện có hỏi thêm: “Vậy lượng chất độc này vào cơ thể rồi thì có sao không?”
Vưu Hạ trầm ngâm nhìn số liệu trong tay mình, bình tĩnh trả lời: “Tuy liều lượng này không thể giết người, nhưng tiêu thụ lâu dài sẽ có tác động tiêu cực đến não bộ và tim, gây ra mệt mỏi, choáng váng, nặng hơn thì hôn mê.”
Lời nói của Vưu Hạ trong trí nhớ cứ nhỏ dần rồi im bặt.
Nhớ lại những triệu chứng mà Âu Dương Kiều Vỹ gặp phải, Vưu Kiện cảm thấy đáy lòng mình lạnh lẽo.
Anh dập tắt điếu thuốc vào gạt tàn thủy tinh trên bàn, sau đó bất ngờ đứng dậy, đi về phía Trình Nặc.
Từ nãy đến giờ cô cũng chìm trong suy nghĩ riêng của mình, cho tới khi thấy bước chân của anh đang đến gần, cô lập tức cảnh giác, muốn tránh né.
Nhưng tốc độ của cô so với anh đúng là chênh lệch rất xa.
Vưu Kiện kìm chặt lấy Trình Nặc, ánh mắt lạnh lẽo ấy lần nữa khiến đầu óc cô đau nhức.
“Giám đốc Vưu, anh định làm gì?”
Vưu Kiện bóp chặt khuôn cằm của cô, bắt cô phải hé miệng ra.
Anh bình tĩnh nhưng cũng rất ngang tàng: “Cô nói xem?”
Dứt lời, từ trong tay anh bỗng xuất hiện một chiếc lọ nhỏ. Bên trong là thứ gì, chẳng ai biết được.
Mượn tạm ánh trăng bên ngoài, Trình Nặc liếc nhìn chiếc lọ thủy tinh trong tay anh, vừa thảng thốt vừa hoảng loạn.
Cô biết thứ đó là gì.
Trình Nặc cười lên đắng chát.
Sao cô có thể không biết được chứ?
Vưu Kiện dường như không quan tâm đến sắc mặt nhợt nhạt của Trình Nặc, bóp chặt miệng cô, buộc cô phải uống hết chất lỏng ở trong lọ.
Trình Nặc giãy giụa.
Ý niệm muốn sống trỗi dậy.
Cô không thể chết được.
Cô…không muốn chết bởi chính thuốc độc mà mình làm ra.
Trình Nặc dùng sức tránh né lọ thuốc nhưng đã bị anh khống chế rất chặt chẽ. Đầu móng tay rét buốt đâm vào da thịt của cô, đau tấy.
“Không…không được.” Trình Nặc cầu xin, tha thiết cầu xin anh.
Nhưng Vưu Kiện một khi đã ra tay thì dứt khoát gấp nghìn lần.
Anh nhìn cô, chỉ muốn róc xương trên người cô, nuốt chửng.
Lọ thuốc men theo khóe môi, chảy ra một dòng chất lỏng màu vàng nâu óng ánh. Chất lỏng trôi xuống cổ họng, không có vị gì đặc biệt, nhưng khiến Trình Nặc ho sặc sụa.
Vưu Kiện thả tay ra, bỏ chiếc lọ vào trong túi quần.
Sau đó anh ngồi xuống, bắt đầu chiêm ngưỡng con mồi thoi thóp trong cái chết.
Trình Nặc ôm cổ, điên cuồng móc họng mình, muốn nôn ra thứ chất lỏng chết tiệt đó. Cô khom người nôn khan ra đất, lát sau ngẩng đầu lên, hận thù nhìn anh.
Sự tàn bạo của người đàn ông này có lẽ sẽ ám ảnh trong tâm trí cô suốt một đời này.
Ánh mắt đó, nét mặt bình tĩnh đến thâm độc đó, tất cả đều được cô ghi nhớ.
Đôi môi Trình Nặc hóa thành một màu sắc nhợt nhạt như xác chết. Cô rệu rã ngồi trên ghế sofa, nhìn anh một lúc lâu thì cúi đầu, cười lên khanh khách.
Điệu cười khiến người khác phải khiếp sợ.
Một tràng cười quá dị qua đi, Trình Nặc thình lình ngước mắt lên, lúc này khóe môi đã xuất hiện một dòng máu đỏ.
Thuốc độc bắt đầu ngấm vào cơ thể của cô.
Lục phủ ngũ tạng như đánh nhau ở bên trong. Quặn lên, thắt lại, đau đớn, thống khổ, mọi cảm giác như hòa vào làm một.
Trình Nặc cất tiếng, rất nhỏ, dường như không còn sức lực: “Người đó gọi là John. Ngoài người đó vẫn còn một người nữa, chính là người đã bắt đầu tất cả.”
Đầu óc nặng nề choáng váng, nhưng lời nói ra lại vô cùng tỉnh táo.
Nghe xong, Vưu Kiện có phần sửng sốt. Anh nheo mắt lại đánh giá độ chân thật trong câu nói, rất lâu sau mới hỏi: “Vì sao đợi đến khi sắp chết mới chịu nói?”
Trình Nặc kéo khóe môi, muốn nở một nụ cười: “Vì Kiều Vỹ không đáng phải chịu đựng những chuyện này. Ngẫm lại trong tất cả những người tôi từng gặp, cậu ta là tốt nhất, tốt đến mức khiến người khác phải cảm thấy tội lỗi.”
Vưu Kiện khẽ cười, không đáp lại.
Cô cũng không quan tâm nụ cười của anh là ý gì, chỉ dùng ít sức lực cuối cùng để hỏi: “Trình Ngôn đang ở đâu?”
Vưu Kiện nhìn cô, cũng không giấu diếm: “Vẫn chưa chết.”
Ra thế.
Như vậy…thì tốt rồi.
Trình Nặc vừa định hỏi thêm một câu nữa thì trái tim lập tức thắt lại. Cô ghì lên ngực trái, cả người khom sát xuống.
Cơn đau lan truyền khắp cơ thể, như đang nuốt chửng từng mạch máu của cô.
Một lúc sau, Trình Nặc hộc ra một ngụm máu đặc sệt.
Cô nhìn ngụm máu dưới sàn, khóe mắt ươn ướt, gắng sức nói thêm một câu: “Vưu Kiện, tôi nhờ anh một chuyện có được không?”
Vưu Kiện im lặng nhìn cô.
“Nói với Trình Ngôn, tôi đã tha thứ cho anh ấy.”
Lồng ngực Trình Nặc thắt lại, đau đến tái mặt. Cô cắn môi mình, cũng sớm biết rõ liều lượng mà Vưu Kiện cho mình uống đủ để gây ra tử vong.
“Giúp tôi…một lần này thôi.”
Vưu Kiện đứng dậy, nghĩ ngợi một chút mới đáp: “Được.”
Trình Nặc xem như đã an phận. Cô không giãy giụa, cũng không phản kháng nữa, chậm rãi đón nhận một kiếp khác.
Cô nhắm mắt lại, nằm nghiêng người trên ghế sofa, khóe miệng không ngừng chảy máu.
Bầu không khí tựa hồ cô đặc đến không thở được.
Vưu Kiện đã rời khỏi đó rất lâu rồi.
Trình Nặc không mở mắt nữa, chỉ còn giọt nước mắt trượt xuống ở bên khóe, thấm vào vũng máu nhỏ dưới đất.
Còn một lời nữa cô muốn nói với Trình Ngôn nhưng không cách nào nói ra được.
Càng không thể nhờ Vưu Kiện truyền lời giùm mình.
Khi khuôn mặt của Trình Ngôn dần tan biến, cơ thể của Trình Nặc cũng bắt đầu lạnh lẽo.
…
Cửa phòng tối thình lình mở ra.
Ánh sáng lùa vào bên trong, rọi lên một bóng hình đang ngồi sát vào góc tường.
Người đó gục đầu lên gối, không mảy may động đậy, dường như đã quá mệt mỏi.
Đứng ở cửa là một người đàn ông.
Từ cửa, anh nói: “Em gái của mày muốn nhắn lại một lời, có nghe không?”
Khuôn mặt ở trong góc tối chậm rãi ngước lên, đôi mắt đục ngầu dữ tợn.
Tông Nham kéo khóe môi khô cằn hỏi: “Ai là em gái tao?”
Vưu Kiện như cũ bình tĩnh đáp: “Trình Nặc.”
Sống lưng Tông Nham ngay lập tức lạnh ngắt, sau đó truyền tới đau đớn, như bị một lưỡi kiếm rạch từ cổ xuống tới xương cụt.
Tông Nham không động đậy thân người, đơ ra hỏi: “Trình Nặc thế nào?”
“Chết rồi.” Vưu Kiện nói xong, còn bổ sung một câu, “Đã chôn cất giúp mày.”
Chết rồi?
Chôn cất?
Trình Nặc…chết rồi?
Những từ ngữ này đâm mạnh vào đầu Tông Nham, khiến hắn bỗng nhiên phát điên, đứng bật dậy.
Ở trong bóng tối, đôi mắt Tông Nham đỏ lên, đầy hận thù, gào thét: “Chó má! Em gái của tao sao lại chết rồi? Mày đã làm gì em ấy?”
Nói xong câu này, Tông Nham định nhào tới thì bị vệ sĩ ở hai bên kìm chặt.
Tông Nham mặc kệ, cố gắng sấn tới, điên cuồng gào lên: “Thằng chó, mày đã làm gì em ấy hả? Hảaaa!!!!”
Vưu Kiện không có chút cảm xúc thương cảm nào dành cho đối phương. Anh nhắn lại lời của Trình Nặc, sau đó thì quay lưng rời đi.
Cửa phòng giam đóng lại, khóa chặt.
Tông Nham đứng bất động ở giữa phòng.
Ánh sáng không còn nữa. Chỉ còn hơi thở dồn dập và giận dữ của hắn.
Một lúc sau, Tông Nham nhìn xuống đôi tay mình, lẩm nhẩm: “Trình Nặc, Trình Nặc chết rồi…chết rồi…Không, không thể nào…”
Tông Nham cười đến ngặt ngoẽo.
Hắn nghĩ mình điên rồi.
Đúng là vậy, hắn điên rồi, phát điên rồi!
Cười xong, Tông Nham quay lại, đấm mạnh tay vào tường. Sau đó còn đập cả đầu mình vào chính vết máu dính trên tường.
Đau đớn lúc này sao có thể so với cái chết của Trình Nặc được?
Máu chảy xuống từ đỉnh đầu Tông Nham.
Hắn dựa vào tường, thả người trượt xuống trong mơ hồ, bàng hoàng, căm phẫn.
Đến khi, tròng mắt Tông Nham đỏ lên, nước mắt vô thức chảy ra, hắn chợt ôm lấy đầu mình, bắt đầu gào khóc thống khổ.
Tiếng khóc vọng ra ngoài, khiến bất kỳ ai nghe thấy cũng phải sững sờ và dấy lên đau xót.
Bởi vì, tiếng khóc ấy, như vẽ ra cả chuỗi đau thương triền miên không dứt.
Hết chương .
—
Má Vi: Từ giờ về sau, có lẽ hơi buồn.