Editor: Ngọc Nguyệt
Beta: Phong Linh
Quả nhiên, đêm đó vẫn nên làm vài chuyện.
Mọi người dùng ánh mắt hiểu rõ nhìn Sanji và Chiyo. Jeff vuốt vuốt bộ râu độc đáo của mình, khóe miệng giương lên độ cong rất nhỏ.
Tiểu tử, không tệ, làm việc nhanh chóng!!
Đây là ánh mắt gì?? Chiyo nhìn lại.
Không phát hiện, không phát hiện thấy gì cả...
Chiyo phiền toái trừng Sanji, đều là lỗi của anh!
Quả nhiên, giữa bọn họ có gì đó!
Tầm mắt lại nóng lên trăm phần trăm.
Chiyo rút dao găm, như không có việc gì quơ quơ.
Dao găm tỏa ra tia sáng lạnh khiến mọi người mồ hôi lạnh cúi đầu làm việc.
Cái gì cũng không có, bọn tôi chưa thấy gì cả, cũng chưa nghe thấy gì hết!!!
Chiyo lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, cũng có thể nói là thần không biết quỷ không hay... A, tóm lại chính là khi mọi người chưa phản ứng lại, Chiyo cũng đã đem dao găm hàn quang bắn tứ phía đặt trên cổ Sanji.
Chiyo uy hiếp. "Này, lông mày xoắn, buổi tối tôi trước, nghe hiểu không?"
Sanji cười ý vị thâm trường. "Đương nhiên có thể, chỉ cần cô muốn, không cần biết trước hay sau, tôi đều đồng ý."
"Hừ." Chiyo thu lại dao găm bỏ đi.
Tầm mắt xung quanh nóng lên %!!
Tuy hai người chỉ nói tới chuyện ai tắm trước thôi, nhưng người khác lại hiểu thế nào thì là chuyện của họ.
Quả nhiên Chiyo vẫn là nộn thật kìa!
"Này, phục vụ, cho tôi đặt một chỗ."
Thật sự là đáng ghét, cái ánh mắt này.
Nga, nhớ được khi đó thượng "Y Teas Brook tiêu đinh ni ân rượu"."
Vì sao người quẫn bách lại là mình.
Đối với người khách hàng thần thái phấn khởi, Chiyo lại đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
"Nhớ kỹ, tôi là thượng tá hải quân Fullbody. Trưa mai tôi sẽ đến đây ăn."
"Quý khách?"
Chiyo phục hồi tinh thần thì nhìn thấy bóng lưng tiêu sái rời đi của hắn.
Cái kia… thượng tá hải quân “ rống xướt da “ hắn nói cái gì tới...
Theo trực giác, Chiyo viết yêu cầu của hắn. Đều tại tên lông mày xoắn, hại mình phân tâm.
Buổi tối.
"Thế nào? Thoải mái không?" Sanji ở sau Chiyo hoạt động.
"A, nhẹ chút lông mày xoắn, đau chết mất."
"Nhịn nữa đi."
"Anh làm xong nhanh lên lông mày xoắn!"
"Chuyện này đương nhiên càng dài càng tốt, sao cô mong chúng ta xong sớm chứ."
"Tôi mặc kệ, không thoải mái chút nào, xong nhanh đi lông mày xoắn!" ( Beta: Tôi biết các bạn đang nghĩ gì cười đê tiện )
Sau khi kết thúc...
"Xin lỗi, tôi thật thô lỗ, làm đau cô."
"Hừ, anh còn có học đâu!"
Chiyo xoa cổ đã thư thái hơn nhiều, kĩ thuật mát xa của lông mày xoắn cũng không tệ, chỉ là lực hơi lớn. Nhưng cô cũng sẽ không cảm ơn anh, đều là do lần trước anh... Cô lại xoa cổ. (Beta: Thấy chưa, ng ta chỉ là đang mát xa thôi đó ~~ Đừng ảo tưởng ha ha ha!!)
Không sai, tuy đối thoại như đang làm chuyện gì đó không hài hòa ….nhưng sự thật là Sanji đang mát xa cổ cho Chiyo thôi.
Khụ khụ, nhưng người nghe lén ngoài cửa có hiểu sai hay không thì cũng không biết nữa.
Vì thế, ngày tiếp theo.
"Chiyo," Jeff gọi Chiyo đang bận rộn. "Tối qua Sanji có ôn nhu không?"
Ồ, có biến! Người khác đều dựng lỗ tai lên nghe, chỉ sợ bỏ sót một chữ.
"Sao ông biết được?!" Chiyo đỏ mặt.
Chẳng lẽ ông lão biết mình vì lông mày xoắn... Dẫn đến chuyện mát xa cổ.
Không, bạn nhỏ Chiyo, cô hiểu nhầm rồi...
"Cô chỉ cần nói với ta, nó ôn nhu là tốt rồi."
"Tuy lúc đầu còn biểu hiện kém một chút, nhưng lúc sau cũng không có trở ngại gì..."
"Vậy à..."
Chiyo cần cù làm việc như trước.
"Chiyo," Một nhân viên phục vụ thần bí sán đến người Chiyo. "Tối hôm qua Sanji thế nào?"
Kỳ quái muốn chết, hôm nay sao có nhiều người hỏi vấn đề này vậy...
Không đúng, tên lông mày xoắn kia nói lung tung!!!
"Ha ha ha, Chiyo, nhìn thấy tôi cởi áo liền sợ đến mức xoay cả cổ, ha ha ha, anh nói buồn cười không!!!" Dường như cô có thể tưởng tượng ra vẻ mặt đắc ý của anh khi nói ra những lời này.
"Hỏi cái gì mà hỏi, còn không mau làm việc đi!" Chiyo hung ác nhìn phục vụ kia, nắm chặt tay.
Tên lông mày xoắn thối kia!!
"Sanji, tôi làm riêng cho cậu." Paddy đưa cho một chén canh. "Tuy bình thường chúng ta không hợp, nhưng tốt xấu gì cũng là đồng nghiệp một thời gian..."
Sanji nhận lấy cái bát Paddy đưa tới, nhìn bóng lưng Paddy, nhíu mày. "Bình thường anh ấy không tốt bụng thế, cái gì đây?" Ngửi ngửi, thử một ngụm. "Canh tráng dương?"
Nhớ lại đoạn đối thoại tối qua cố ý xuyên tạc, anh có một loại cảm giác xấu.
"Này Paddy!" Đưa canh tráng dương cho mình, chẳng lẽ đang ám chỉ gì sao...
"Sanji," Jeff thấm thía nói. "Có đôi khi không thể quá mức sốt ruột, cảm giác của con gái cũng rất quan trọng. Tuy tôi hiểu cậu vội vàng, nhưng đầu tiên phải chuẩn bị rồi mới làm tốt được, hiểu chưa?"
"Lão già xấu xí, ông đang nói cái gì vậy!"
"Muốn tôi truyền cho cậu mấy chiêu không??" Jeff vuốt vuốt chòm râu. "Nhớ năm đó tôi cũng là đối tượng ngàn vạn thiếu nữ khao khát, kinh nghiệm phương diện này còn nhiều hơn cậu.”
"Không cần!"
Chuyện này phát triển vượt ngoài dự tính của anh.
"Này, lông mày xoắn!" Chiyo hùng hổ vọt tới, kéo cổ áo anh. "Có phải anh nói lung tung chuyện của chúng ta không?!"
Vợ chồng son giận dỗi? Dù sao cũng xong việc, nhóm phục vụ sinh cũng buông việc trên tay, chậm rãi vây lại hóng chuyện.
"Chờ..."
"Quả nhiên như thế, anh đi tìm chết đi cho tôi!!" Chiyo rút dao găm trên đùi.
"Có chuyện gì từ từ nói!" Jeff ngăn Chiyo. "Tuy tối qua Sanji thô bạo, nhưng loại chuyện này qua vài lần có kinh nghiệm là ổn rồi."
"Ông lão, ông tránh ra để tôi làm thịt anh ta!"
"Đôi vợ chồng nhỏ đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, không có gì là không giải quyết xong."
"Ai là đôi vợ chồng nhỏ với anh ta?!" Chiyo tỉnh táo cẩn thận nhớ lại chuyện xảy ra.
...
...
"Lông mày xoắn!" Mặt Chiyo đen rồi lại đỏ.
Sanji xấu hổ cười cười, thật ra anh cũng không ngờ chuyện sẽ thế này.
Lông mày xoắn này, lại dám, dám chiếm tiện nghi cô!
"Đồ háo sắc lông mày xoắn, anh đi chết đi cho tôi!!!"
"Phập"!
Đây là kết cục tự làm tự chịu.
Nói cách khác, những ánh mắt đáng ghét cả ngày hôm nay luôn dừng trên người mình... Hóa ra là ý này!!
Chiyo rút song đao vốn chưa từng dùng, lưỡi dao lóe ra ánh sáng ghê người. "Các người, đều đi chết đi cho tôi!!!!!"
Nhìn Chiyo thẹn quá hóa giận, không tốt rồi, lần này hình như nguy thật rồi!
Hỏng cái bàn, cái ghế, phục vụ sinh biết chuyện đều nhảy xuống biển, đi thuyền chạy hết.
"Ơ?" Nhóm đầu bếp đang sửa sang lại phòng bếp nghi hoặc. "Nhóm phục vụ sinh đi đâu thế?"
"Haizz," Jeff lắc đầu. "Có đôi khi không biết gì cũng thật tốt!"
Mọi việc không phải bắt đầu từ ông sao, ông chủ Jeff...
Đến tận đây, lại một ngày đẹp trời khác.
-the end-
Tác giả có chuyện muốn nói:
“ Ông chủ Jeff cũng phúc hắc a ~ lúc người ta hiểu nhầm cũng thấy đầy vẻ moe a ~
Bây giờ bắt đầu thời gian nêu câu hỏi mỗi chương:
Q: Tiểu tử Sanji, anh từ cảm giác gì mà nói ra những lời mơ hồ khiến người ta hiểu nhầm như vậy?
A: Chỉ đơn giản là thấy vẻ tức giận của Chiyo-chan thật đáng yêu, muốn đùa cô ấy chút thôi, nhưng cảnh giới ngốc của người khách thật không ngờ. Kết quả kỹ thuật bị hoài nghi không tốt là ngoài dự đoán của tôi...
Q: Kia có làm cái gì để chứng minh kỷ thuật sao?
A: Cởi chuông phải nhờ người buộc chuông.
Bạn, hiểu được chứ?