Editor: Ngọc Nguyệt
Sau buổi trưa, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ lưu lại ánh vàng nhạt trên người đang ngồi trên ghế hưởng thụ.
Đổ một ít lá trà, rót nước nóng vào nữa, đợi cho mùi hương tràn ngập trong phòng, nhấc ấm trà, đổ ra cốc, tinh tế cầm lấy một ly trà, cảm giác hương trà lan qua môi và răng, không khỏi cảm thán. "Sau buổi trưa vẫn nên uống Earl Grey [Trà bá tước] mới tốt!"
A a, thật sự là thời điểm thích hợp để uống trà ~~
"Bây giờ đâu phải lúc nhàn nhã như thế!!" Chiyo đá Sanji.
"Trà này ngon lắm đấy, uống thử xem." Sanji đẩy đẩy chén trà trước mặt Chiyo. "Hay là... Em muốn uống ly này của tôi ~" Sanji nhìn chén trà bên phải.
"Không, dùng!!" Chiyo cầm lấy cái cốc trước mặt uống một hớp, không ngờ uống quá nhanh lại bị nghẹn, không ngừng ho khan, đầu lưỡi cũng bị bỏng.
"Sao lại không cẩn thận như vậy." Sanji đi đến nhẹ nhàng vuốt lưng Chiyo giúp cô dễ thở. "Mở miệng để tôi xem."
Chiyo hoài nghi nhìn Sanji một cái, thấy vẻ mặt Sanji nghiêm túc, do dự mở miệng, nghe lời lè lưỡi bị bỏng.
"May là trà không quá nóng, sao lại không để ý như thế..." Sanji lấy tay nâng cằm Chiyo.
Bị đột ngột chạm vào, Chiyo giật mình đến mức co rụt lại. "Làm, làm gì?"
"Trốn cái gì, để tôi xem bên trong." Sanji nghiêm túc.
Chiyo trốn tránh, không dám nhìn thẳng người trước mặt, trong lòng thầm mắng mình nghĩ nhiều, rõ ràng chỉ là nghiêm túc kiểm tra mình có bị bỏng hay không thôi, mà lòng lại nghĩ như vậy.
Rõ ràng là thật sự nghiêm túc kiểm tra... Mà thôi...
Chiyo mở to hay mắt, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc trước mắt, hai mắt hơi hoa, trong khoảng thời gian ngắn không kịp phản ứng. Miệng toàn bộ bị thất thủ, quân địch càn quét không bỏ qua một góc, ngay cả chủ tướng cũng thế. Trận địa tràn ngập hơi thở của quân địch, quân ta và quân địch giao nhau...
Chiyo ra sức đẩy mặt người kia, Sanji không tình nguyện rời đi, nhưng tay vẫn đặt trên lưng Chiyo.
"Làm, làm gì đột nhiên vậy!" Chiyo mặt đỏ tai hồng.
"Không thấy rõ bên trong lắm, đương nhiên phải hôn, tự xác nhận mới không lo lắng ~" Vẻ mặt Sanji lại nghiêm túc. "Còn chưa kiểm tra xong, chúng ta tiếp tục đi." Dứt lời định áp xuống. Chiyo đương nhiên không chịu, chống lại.
Đột nhiên tiếng động sát phong cảnh ở trong phòng vọng lại.
"Có, có tiếng động." Chiyo lấy tay che miệng Sanji, không cho anh tới gần.
"Kệ đi." Sanji bị che miệng phát ra tiếng rầu rĩ, còn đang vì phúc lợi của mình mà nỗ lực.
"Tít tít tít... tít tít tít..."
"Tít tít tít... tít tít tít..."
Bầu không khí tốt đẹp bị tiếng ồn không ngừng đánh gãy, Sanji u oán mất mát nhìn Chiyo, sau đó phẫn hận nhìn về phía cái rổ không ngừng nhấp nháy.
Mở ra, là một cái điện thoại, không ngừng rung, hiển nhiên có người gọi đến. Sanji trừng cái điện thoại, tức giận mở máy. "Alo, đây là nhà ăn vô liêm sỉ, xin hỏi muốn hẹn trước gì?"
"..." Một lúc lâu vẫn không có trả lời.
Sanji nhíu mày, có chút khó chịu. [Os: Rốt cuộc nói hay không nói, không nói thì tôi treo máy, không biết là quấy rầy người ta yêu nhau sẽ bị sấm sét đánh sao, gọi điện thoại đến rồi lại không nói gì là thế nào!!!]
"Đừng đùa nữa" Bên kia điện thoại cuối cùng cũng có người trả lời, giọng nam trầm thấp vang lên. "Ngươi báo cáo chậm quá rồi."
"Báo cáo?" Sanji chậm rãi điều chỉnh cảm xúc. "Xin hỏi là ai đấy?"
"Là ta, Mr.."
Sanji và Chiyo liếc nhau, vẻ mặt nghiên túc lên. Mr., chính là vị Crocodile thuộc tổ chức Thất vũ hải theo lời của vị công chúa Vivi gặp rủi ro trên thuyền sao?! Cẩn thận nhìn lại điện thoại, ốc sên xác có khắc hiển nhiên là Mr..
"Từ lúc ta phát lệnh đã qua nhiều ngày, chuyện đó làm đến đâu rồi?" Đầu kia điện thoại hoàn toàn không nhận ra người nghe là đối tượng hắn muốn đuổi giết, lại nói tiếp.
Theo lời hắn nói, người đuổi giết đã đến đảo này, mà đây chính là căn cứ của Mr.. Đợi lâu như vậy không có người xuất hiện, xem ra bọn họ đã chốn lại. Người ta cũng khỏe sao?
"Sao không nói gì? Ta hỏi ngươi, công chúa Vivi và đoàn người mũ rơm đã giải quyết xong rồi chứ?" Đầu bên kia có chút không kiên nhẫn.
Chiyo dùng ánh mắt bảo Sanji, Sanji hiểu ý cầm lấy microphone. "Nhiệm vụ hoàng toàn, người biết bí mật của ngài đều đã bị giải quyết xong, cho nên không cần đuổi theo tiếp."
"Vậy à? Vất vả rồi." Đầu kia điện thoại không chút hoài nghi. ""Unlucky" đã hướng ngươi đâu vậy, trừ xác nhận nhiệm vụ hoàn thành còn có thứ muốn đưa cho ngươi."
""Unlucky"?" Có thứ muốn đưa cho tôi?"
"Là kim đồng hồ vĩnh cửu hướng Alabasta, ngươi và Miss Goldenweek cùng đến Alabasta đi. Đến lúc đó, chúng ta phải bắt đầu tiến hành kế hoạch quan trọng nhất. Nội dung kĩ càng đợi khi đến Alabasta thì chờ lệnh của ta."
Đột nhiên ở cửa sổ xuất hiện diều hâu và chuột đồng [?], vũ khí được trang bị nổi lên. Giá súng diều hâu tự động bắn về phía Sanji, Sanji lấy cái bàn che, một cước đá bay đầu đao sò biển chuột đồng, mà diều hâu cũng bị Chiyo giải quyết.
"Sao vậy? Chuyện gì vừa xảy ra?" Giọng nói Mr. có chút nghi hoặc.
"Không có, không có, không có chuyện gì!" Sanji nhanh chóng cầm microphone trợn mắt nói. "Tên nhóc mũ rơm còn sống, nhưng không sao, tôi đã giải quyết xong, xin hãy yên tâm."
"Ngươi nói tên nhóc còn sống, không phải ngươi nói nhiệm vụ đã hoàn thành sao?"
"A, chuyện này, tôi cho rằng đã xong, không ngờ sức sống của tên nhóc đó lại mạnh như thế."
"Tức là báo cáo lúc nãy của ngươi là linh tinh thôi sao?"
"Này... Ngài nói thế cũng không sai, nhưng lần này tôi thật sự giải quyết xong, cho nên không cần phái người đến đuổi tên nhóc đó nữa."
"Quên đi, tóm lại ngươi mau đến Alabasta đi."
Điện thoại đã ngừng.
"Kế hoạch quan trọng của hắn là gì?" Chiyo nhíu mày suy nghĩ.
"Không rõ." Sanji nhặt kim đồng hồ vĩnh cửu. "Không biết bây giờ người khác thế nào."
"Hừ, tai họa ngàn năm, sao họ có chuyện gì được." Tuy nói thế nhưng trong ánh mắt vẫn có vài phần lo lắng.
"Được rồi được rồi, biết em kỳ lạ rồi." Sanji buồn cười xoa đầu Chiyo. "Đã lo lắng thì đi tìm họ đi."
"Ai, ai nói tôi lo lắng."
"Cũng không biết mấy người họ đi đâu, chỉ có thể đi khắp nơi. Đi không ít đường nhưng cuối cùng vẫn tìm thấy.
"Mọi người ~" Sanji chạy tới. "Không sao thì tốt quá ~~" Chiyo bày ra vẻ mặt ghét bỏ đi theo sau.
"Hai người" Usopp và vịt Carew giận dữ. "Lúc nãy không đến giúp, giờ thì lại chạy đến!!" Chiến đấu xong hết rồi!!
"A!" Nhìn thấy hai người khổng lồ, Sanji tức giận chạy tới ồn ảo. "Ngươi chính là Mr.!!"
"Ngốc" Chiyo lại đá anh. "Dùng đầu óc đi được không, Mr. là địch, sao có thể ngồi ở đó!!"
"Sao hai người biết Mr.?" Nami không hiểu hỏi.
"Oa ~" Mắt Sanji đầy hình trái tim. "Nami trông thật đẹp ~~"
Nami đã trải qua trận chiến kịch liệt, áo khoác đều bị rách. Sanji thấy thế cởi áo khoác phủ lên cho Nami. "Nhưng phải cẩn thận bị cảm lạnh.
"Ừ, ừ." Nami nhìn qua Chiyo như không để ý, mặc áo vào.
"Lúc nãy bọn tôi phát hiện một căn nhà trong rừng..." Sanji dừng lại một lát. "Sau đó nói chuyện điện thoại với Mr.."
Này này, cái đoạn tạm dừng quỷ dị kia là cái gì! Ánh mắt không tốt của mọi người liếc qua.
"Hắn nghĩ tôi là Mr., nên tôi bảo tôi đã giải quyết mọi người xong rồi." Sanji giật mình khi thấy ánh mắt nóng rực, nói xong hết.
"Cho nên, hắn cho rằng chúng ta đều đã chết đúng không?!" Vivi cảm thấy may mắn.
"A, thật vất vả mới không có binh lính đuổi theo, giờ chúng ta lại chỉ có thể ở đây không đi đâu được." Usopp thương tâm gạt lệ.
"Không thể đi? Nơi này còn có chuyện gì chưa làm xong sao?" Sanji đầy đắc ý lấy kim đồng hồ vĩnh cửu. "Tôi vất vả lắm mới lấy được đấy."
"A..."
Nhìn trước mặt một loạt cằm rơi xuống, Sanji co rúm khóe miệng "Sao thế?"
"Tốt quá, chúng ta có thể đi Alabasta rồi!!" Luffy hô to.
Vốn định chúc mừng cho hợp với hoàn cảnh, nhưng nghĩ lại bây giờ không phải lúc, nên xuất phát sớm, nói lời tạm biệt với chú người khổng lồ, về tới Going Merry. Đương nhiên, giữa đường còn xen lẫn tiếng tranh cãi về chuyện con mồi nào tốt hơn của Sanji và Zoro.
Dọc theo đường đi hướng tây, tận cùng đảo là hai chú người khổng lồ Dorry và Brogy, trong tay họ cầm vũ khí, áo choàng trên lưng theo gió bay. "Mọi người đã liều chết bảo vệ vinh quang của chúng tôi, cho nên cho dù có gặp đối thủ khó chơi, chúng tôi cũng tuyệt đối không cho phép tình bạn vinh quang bị làm bẩn. Tin tưởng bọn tôi, mặc kệ có chuyện gì cũng phải tiến thẳng!"
"Đã rõ!" Luffy kiên định trả lời. "Cho dù có chuyện gì cũng phải tiến thẳng đến đó."
Cho dù có chuyện gì cũng phải tiến thẳng!! Cho dù trước mắt là cái miệng rộng sâu không thấy đáy của con cá vàng lớn, vẫn phải tiến thẳng về phía trước!!
...
Cá vàng ngậm lại miệng rộng, xung quanh đều là bóng tối. Sau đó có một ánh sáng trên đầu cắt qua bóng tối, chiếu sáng tất cả.
Lại trở lại dưới bầu trời xanh, cảm nhận được người khổng lồ, hóa ra đây là thôn của người khổng lồ. Nhìn lại hai người khổng lồ vẫn đứng bất động, ngay cả khi đã đi xa, thân hình vẫn cao lớn. Hóa ra người khổng lồ cao lớn không chỉ có cơ thể mà cả ý chí trong lòng. Chỉ cần quyết tâm kiên định, như vậy trước mặt mãi mãi không gì cản được.
Thứ đó Luffy cũng đó, không chỉ có Luffy, Zoro có, Sanji có, Nami có, Vivi cũng có, ngay cả Usopp luôn nhát gan cũng có thứ mà mình bảo vệ. Quả nhiên mình vẫn còn rất nhỏ bé, Chiyo cúi đầu, lơ đáng sờ song đao bên hông, vậy, thứ mà mình bảo vệ là gì?
"Này, sao thế?" Nami đi đến vỗ vỗ Chiyo cúi đầu, nhìn vẻ mê mang trong mắt Chiyo, không khỏi thở dài một hơi. "Sao lại luôn kỳ lạ như vậy, mọi chuyện đâu phải chỉ có một người chống đỡ, chúng ta không phải bạn bè sao?"
Bạn bè? Thật sự là một từ tốt đẹp, đã bao lâu không nghe thấy rồi? Thật ra, từ lần đầu tiên tiếp xúc, cho đến bây giờ một mình cô đơn chiếc bóng khi nào thì bên cạnh đã có nhiều người như vậy, lại từ khi nào mình có thể thoải mái cười? Đúng vậy, là từ khi lên con tàu này, là những người trước mặt này cho mình cảm giác chưa bao giờ có.
"Vẻ mặt hụt hẫng như thế, không phải là" Nami cố tình đùa. "Ghen tị! Sanji khoác áo cho tôi nên mới thế."
"Đúng."
"Không cần giải..." Nami chuẩn bị tốt lí do thoái thác rồi lại mắc trong cổ họng. "Ơ?" Sao đột nhiên không kỳ lạ?!
"Tôi ghen tị, nên cậu phải bồi thường!"
"Cái gì, cái gì bồi thường?" Đột nhiên thẳng thắn như vậy thật không quen.
"Quýt cho một tháng." Chiyo vươn một ngón tay quơ trước mặt Nami.
"Cái gì?!!" Nami trừng mắt. "Không được, nhiều nhất là hai tuần!"
"Hai tháng! Cậu phải bồi thường cho tôi." Hai ngón tay.
"Làm gì có chuyện tăng thêm!!" Nami chậm rãi vương lên ngón thứ ba, chạy nhanh đi. "Được rồi, được rồi, một tháng thì một tháng, tôi thua cậu."
Nhìn Nami ra vẻ khoa trương đau đớn, Chiyo không khỏi bật cười. Nhìn Chiyo cuối cùng cũng nở nụ cười, Nami cũng kéo khóe miệng, nắm lấy bả vai Chiyo. "Đúng rồi, cười lên mới đẹp, luôn u ám giống bà già lắm." Chiyo mặt không biểu cảm đẩy khuôn mặt Nami đang sát vào. "Đừng gần gũi quá, ngu ngốc là bệnh truyền nhiễm."
"Cái gì?! Cậu đúng là con nhóc lá gan lớn!" Nami làm bộ muốn đánh.
"Sao, sợ cậu!" Chiyo khinh thường hất mặt. "Cậu đánh thắng được tôi chắc."
"Xem tuyệt chiêu của tôi đây. Có bản lĩnh thì đừng trốn!"
"Cậu nói không trốn tôi sẽ không trốn!" Chiyo vừa trốn vừa phản kích.
Hóa ra, đây là bạn bè ư? Chợt cảm thấy, khá vui vẻ...
Bóng người tóc vàng ở một góc xoay người đi vào phòng bếp.
Vốn lo lắng cô ghen nên đã chuẩn bị kiểm điểm, nhưng bây giờ xem ra không cần nữa.
Nhưng mà, chợt cảm thấy, khá hụt hẫng... [Này!]
Tác giả có chuyện muốn nói: Bạn nhỏ Sanji thật hư ~~ [Che miệng cười]
Có phát hiện từ khi nào Chiyo bắt đầu gọi bằng tên khác không? Thật ra ngạo kiều nói tôi ghen tị không phải thẳng thắn, các bạn nhìn ra không? Lông mày xoắn đã nhìn ra ~~ không phát hiện đâu [đắc ý]
Chương này có nhiều đoạn moe, mọi người có nhận thấy không ~ [lên mặt]
Bây giờ bắt đầu thời điểm nêu câu hỏi mỗi chương.
Q: Hỏi, bạn nhỏ lông mày xoắn, thật sự không phải cố ý đổ nước nóng vào hồng trà để chiếm tiện nghi bạn nhỏ ngạo kiều kia sao?
A: Không có, sao tui có thể cố ý lừa Chiyo? Tui rất nghiêm túc! [gạt người]
[Chiyo nghe lời ngốc ngốc thật sự là đáng yêu ~~]