Editor: Ngọc Nguyệt
Kết quả của say rượu chính là, đầu đau như búa bổ.
Huyệt thái dương giật giật, mỗi lần giật nảy lên là một lần hoa mắt choáng váng. Chiyo nâng tay ấn ấn thái dương, vừa mới tỉnh lại. Bỗng nhiên nhận thấy cạnh người mình ấm ấm, giương mắt nhìn, lại đột nhiên phát hiện cả người mình đang ở trong lòng Sanji, đầu dựa vào vai anh, tay Sanji còn đặt trên thắt lưng cô, hai người cứ đầy ám muội như thế trên sofa. Chiyo nhớ lại những chuyện khi say rượu.
Mình lại nói như thế...
Chiyo xấu hổ che mặt, vụng trộm liếc Sanji. Sanji dựa vào sofa, đầu hơi nghiêng, mái tóc vàng hơi rối che khuất hơn nửa khuôn mặt. Hơi thở ấm áp thổi qua tóc Chiyo, cô đỏ mặt. Chiyo gạt sợi tóc trên mặt Sanji, cẩn thận nhìn mặt anh.
Rốt cuộc từ khi nào thích tên đầu bếp háo sắc này? Chiyo cũng không rõ. Có lẽ lúc anh đạt giải nhất trong cuộc thi nấu ăn, có lẽ lúc anh săn sóc quàng khăn cho mình, có lẽ là lúc anh tỏ vẻ kỵ sĩ, có lẽ là lúc anh cười nói "Chiyo-chan thật là đơn thuần.", có lẽ là lúc anh cố nén nước mắt tạm biệt mọi người trong nhà hàng, có lẽ lúc anh biết rõ thực lực hai bên chênh lệch mà vẫn vì nhà hàng mà có gắng, có lẽ lúc anh làm cơm chiên trứng cho hải tặc Gin, có lẽ lúc anh ôm chầm mình, sợ mình ngã, lại có lẽ, là lúc mới gắp, dưới làn hơi nước mờ ảo, anh kích động giải thích.
Dù sao, lúc mình nhận ra thì cũng đã thích tên đầu bếp hoa tâm mà săn sóc cẩn thận này rồi, trầm luân vào nụ hôn khi thì ôn nhu khi thì bá đạo. Thích mái tóc vàng còn chói mắt hơn ánh mặt trời của anh, thích nụ cười ôn nhu hơn cả gió xuân. Tuy hoa tâm nhưng mình cũng không kiềm chế được có thói quen với sự ôn nhu, săn sóc của anh, quen có anh làm bạn.
Rõ ràng biết mình không thể chịu nổi nhất là điều này...
"Thật sự là gian trá..." Chiyo thở dài, chậm rãi nhắm mắt, vuốt môi anh. "Sanji..."
Đang định rời đi, bàn tay bên hông bỗng giật lại, Chiyo không phòng bị liền bị kéo vào lòng người ta. Chủ nhân bàn tay ấy mở mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn cô. Chiyo bại trận, quay đầu rời tầm mắt, lại nghe thấy tiếng thở dài. "Chiyo-chan mới là gian trá..." Chiyo quay lại chuẩn bị trừng Sanji lại thấy khuôn mặt phóng đại của anh, không khỏi nhắm mắt lại. Sau đó, hai môi chạm nhau.
"Oành", tiếng cửa lớn.
Chiyo trong mơ màng đột nhiên bừng tỉnh, đẩy Sanji ra. Tiếng bước chân vang lên, dưới ánh đèn mờ nhạt thấy rõ người tới là Luffy. Luffy không nói một lời kéo Chiyo chạy ra ngoài.
A, nhất định là mình còn chưa tỉnh rượu nên mới... Cô tự mình an ủi như vậy
"Này! Thuyền trưởng cậu mau thả tôi ra!" Mạc danh kì diệu bị lôi đi như hàng hóa, Chiyo một bụng tức, nhưng quay lại nhìn Usopp bị nắm cái múi kéo lê trên đất, chợt thấy cơn tức tan đi không ít. [...]
Đến bờ biển, Zoro đã ở trên Going Merry. Luffy tranh công nói. "Này, tôi mang họ đến rồi!" "Lên thuyền, sẵn sàng xuất phát." "Này," Chiyo nghi hoặc. "Giải..."
Chưa nói xong đã bị giọng nói phía dưới át mất.
"Bây giờ không có thời gian tìm nó!" "Nhưng tôi không thể mặc kệ được!" Chiyo híp mắt, từ trên tàu nhìn xuống, là Nami và người phụ nữ tóc lam. Hai người chậm chạp không lên thuyền như đang tranh luận gì đó, Zoro hỏi, "Này, sao thế?" Nami đáp lại chi tiết. "Cô ấy nói con vịt kia biến mất rồi." "Rõ ràng huýt sáo là đến, sao giờ lại không xuất hiện!" Người phụ nữ tóc lam sốt ruột. Vẻ mặt Zoro có chút kì quái, chỉ vào bên cạnh. "Là nó à?" Con vịt giơ cánh. "Ở đó!" Hai người phụ nữ nổi giận. "Nó còn đến sớm hơn tôi..."
"Ha ha ha..." Luffy xem diễn thật vui vẻ.
"Này," Chiyo lại đặt câu hỏi. "Giải..."
"Chúng ta nên xuất phát sớm đến đường hàng hải."
"Được, xuất phát!" Luffy ra lệnh, Going Merry giương buồm.
"Này..."
"Nhanh chóng rời khỏi hòn đảo này thôi."
"Lợi hại, sương mù bay!" Luffy hưng phấn.
"Trời sắp sáng rồi..."
"Mấy người, muốn chết một lần không?!" Sau lưng Chiyo là ngọn lửa hừng hực, tục ngữ nói đúng, "Trong im lặng không bùng nổ mà trong trầm mặc là diệt vong".
"Ấy ấy, để sau để sau!!" "Á má ơi!!" "Cứu mạng ~~" "Cái gì cái gì?!"... Trong nháy mắt trên thuyền hỗn loạn, tiếng kêu thảm thiết liên tục.
"Thật là náo nhiệt."
"Như này mà là náo nhiệt..." Nami bất đắc dĩ nhìn mọi người ồn ào.
"Cẩn thận một chút, đừng va vào đá ngầm."
"Cứ xem tôi đi!" Nami tràn đầy tự tin, cơ mà...
"Người vừa nói chuyện là Luffy à?" Nami không hiểu.
"Hả?" Mọi người đang đùa giỡn bỗng dừng lại, Luffy còn giữ nguyên tư thế ôm đầu, mặt mê mang.
Không phải Luffy thì là ai?
Tầm mắt mọi người hướng lên trần, một mỹ nữ nóng bỏng ngồi trên lan can lầu hai, mang theo sừng trâu, một tay chống cằm, vẻ mặt lười biếng, còn mang chút tâm trạng ngồi xem kịch vui, có lẽ trò khôi hài vừa rồi khiến cô rất vui.
"Vừa rồi ở bên kia gặp qua Mr. , Miss Wednesday."
"Miss Wednesday? Ai cơ?" Chiyo nhíu màu nhỏ giọng tự hỏi.
"Là cô giết Igaram!" Thiếu nữ tóc lam thiếu kiên nhẫn.
À, hóa ra thiếu nữ tóc lam là Miss Wednesday. [Này này, Chiyo, nói như vậy có thích hợp không...]
Thôi thôi, có lẽ người phụ nữ tóc tím tâm trạng tốt là vì vừa giết người cũng không chừng. [Này này, đột nhiên hắc ám như vậy là thế nào, tuyệt đối chỉ là kích thích quá độ đột biến thôi!! Trả em gái ngạo kiều cho tui~]
"Trước tiên," Luffy chỉ vào người phụ nữ tóc tím. "Nhưng sao cô lại trên tàu chúng tôi? Cô là ai?"
"Sao cô lại ở đây? Miss All Sunday!" Miss Wednesday không đợi cô trả lời đã hỏi. "Miss All Sunday! Cô ấy lại hợp tác mấy hào?!" Lượng tin tức lớn nư vậy khiến Nami nhất thời không tiếp thu nổi.
"Đó là Mr., giám đốc!"
"Crocodile!" Nami kinh hãi.
"Là người xấu à?" Luffy chỉ muốn biết cô ấy có phải người xấu không. Nhưng vấn đề này có lẽ thiếu nữ tóc lam đợi thật lâu, cơ hội cuối cùng cũng đến, vì thế cô như mở chốt thao thao bất tuyệt.
"Thật là dài dòng." Chiyo không kiên nhẫn, nghe cuộc đối thoại không dinh dưỡng của hai người kia, không liên quan đến bản thân, bị bắt làm người nghe cũng không tốt lắm, cô không có quan tâm và nhẫn nại lớn như vậy.
"Đừng đùa, nghiêm túc một chút." Sanji ở một bên xoa xoa đầu cô, hành động đầy sủng nịch.
"Dài dòng muốn chết, lông mày xoắn thối tha!" Chiyo hất bàn tay trên đầu mình ra, tai dần đỏ, cảm thấy chưa đủ lại bỏ thêm một câu. "Lão là tìm ra manh mối hội biến ải!"
"Đừng lo, không phải còn có tôi sao." Đột nhiên Sanji nhếch mép, cười sung sướng.
Có ý gì, Chiyo không hiểu, biến ái mình có quan hệ gì với hắn.
Sanji nhìn bộ dáng mê mang của Chiyo, cúi người sát bên tai cô. Hô hấp ấm áp khiến tai không tự giác nóng lên, Chiyo nghe được giọng nói đè thấp bên tai. "Yên tâm, có anh ở đây, con của chúng ta tuyệt đối không ải..." Nói xong, thừa dịp Chiyo sửng sốt liền khẽ hôn. [Này này, đoạn này không phải nên nói "Trong lòng anh, em là điều hoàn mỹ nhất", hoặc là "Mặc kệ em biến thành như thế nào anh cũng sẽ yêu em" sao?!! Đây là cái thể loại phát triển gì, sao có thể nhanh như vậy?!! Còn có, rốt cuộc trong đầu cậu đang nghĩ cái gì?!!]
Con, của chúng ta??
Chiyo sửng sốt nửa ngày, sau đó đỏ mặt. "Ai muốn sinh đứa nhỏ với anh! Lông mày xoắn anh, đồ biến thái!!" Nói xong định rút dao găm nhưng tay lại bị Sanji vốn đã có chuẩn bị giữ lại, cả người bị anh nửa ôm vào trong ngực. Chiyo buồn bực, nghe thấy tiếng cười khẽ trên đỉnh đầu càng tức giận.
Tên lông mày xoắn háo sắc, lại dám chiếm tiện nghi cô.
"Đừng coi thường tôi!!" Miss Wednesday đột nhiên kích động hét. Giọng nói sắc nhọn như một tín hiệu, đem không khí vốn hòa dịu nháy mắt căng thẳng, bị không khí này ảnh hưởng, mọi người rút vũ khí.
"Huh? Hình như chuyện lớn rồi." Sanji nhìn mọi người giương cung bạt kiếm, nhỏ giọng nói.
"Vậy sao còn không màu bỏ, tay!" Ở gần như vậy, Chiyo đương nhiên nghe thấy Sanji nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ.
"Vâng vâng vâng." Sanji có chút lưu luyến bỏ tay. "Chiyo-chan thật thẹn thùng ~" Trong lời nói đầy ý trêu đùa nhưng cơ thể hơi nghiêng để Chiyo ở phía sau, trên mặt cô cũng rất nghiêm túc. Nhìn khách không mời mà đến có chút thoải mái mở vũ khí của mọi người, cô nhíu mày. Năng lực này là từ trái ác quỷ. Có lẽ, sắp có một cuộc ác chiến.
"Đừng như thế, tôi cũng không nhận được lệnh gì, nên không có lí do đánh với mấy người." Miss All Sunday chậm rãi nói. Huống hồ, tầm mắt cô lướt qua hai người, ý cười trong mắt lóe qua, quấy rầy người ta yêu đương sẽ bị lừa đá. [Robin-chan, đây không phải cô...], nhưng bây giờ, nghiêm túc vẫn hơn.
"Cậu là thuyền trưởng mũ rơm trong truyền thuyết, Monkey D. Luffy." Trở lại vấn đề chính, cô xoay xoay mũ rơm của Luffy, thành công khiến mọi người chú ý.
"Này, trả mũ cho tôi!!" Luffy xù lông.
"Vương bát đản, biết cô là địch rồi, cút đi!!" Usopp nhát gan vẫn muốn chứng minh sự tồn tại của mình. Nhưng xin hãy bước ra khỏi cây cột được không...
"Thật bất hạnh" Miss All Sunday đội mũ rơm. "Tự dưng các người nhặt được công chúa mà tổ chức Baroque muốn đuổi giết, vị công chúa bị mấy tên hải tặc như vậy bảo vệ cũng thật quá bất hạnh, hẳn là các người ghi lại kim đồng hồ chỉ đường hàng hải. Đảo tiếp theo là tiểu hoa viên, cho dù không cần chúng tôi ra tay, các người cũng không đến được Alabasta, nhất định toàn quân sẽ bị diệt."
"Không liên quan! Trả mũ cho tôi!!" Luffy nhe răng trợn mắt.
"Thật ngu ngốc!" Usopp phụ họa.
"Mấy người là trẻ lên ba à..." Zoro bất đắc dĩ.
Miss All Sunday ném mũ lại, đồng thời vứt kim đồng hồ cho Miss Wednesday. "Dùng cái này có thể qua tiểu hoa viên, kim đồng hồ này chỉ đến Alabasta không có đảo nhỏ, đường hàng hải này ngay cả người của chúng tôi cũng không biết, nên sẽ không có người đuổi theo."
Là ý tốt, hay là bẫy?
Luffy bóp nát kim đồng hồ.
"Chuyện của chúng tôi không nhọc công cô quyết định!"
"Vậy à, tiếc thật." Nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi gì. "Tôi cũng không ghét người có bản lĩnh, nếu có thể sống sót, chúng ta sẽ gặp lại."
"Không cần!" Chắc như đinh đóng cột.
"Tôi rất mong chờ lần gặp mặt sau của chúng ta!" Không chút để ý thả người nhảy xuống, đáp trên lưng một con rùa. "Đi thôi!" Con rùa chậm rãi bơi.
Mọi người đứng trên tàu nhìn bóng dáng màu tím đi xa, còn rảnh đến mức thảo luận về thứ chở cô đi.
"Oa! Chẳng lẽ là thủy quái?!"
"Không, hình như là rùa..."
"Là rùa!"
"Con rùa lớn thật!"
...
"Cho nên rốt cuộc cổ muốn làm gì..." Chiyo không thể lí giải nổi.
~ Ai biết được ~
Tác giả có chuyện muốn nói: Cầu lưu giữ, cầu bình chọn ~~ [mặt dày]
Bây giờ bắt đầu thời điểm nêu câu hỏi mỗi chương.
Q[mê mang]: Nêu câu hỏi, rốt cuộc thiếu nữ tóc tím kia đến làm gì?
A[cuốn sơn]: Đương nhiên là tới xúc tiến tình cảm của hai ta đấy Chiyo-chan~
Đúng, chính là như vậy meo ~ xong rồi meo ~