"Thật sự muốn xuất viện đến như vậy?" Vương Tử Thao hành sự xong xuôi, hôn lên trán cô một cái mỹ mãn.
Phong Nhã Vân ôm lấy hắn làm điểm tựa, chỉ nhẹ nhàng ừ một cái, mệt đến chết đi rồi.
"Được rồi! Thu dọn đồ đạc nhanh lên, chúng ta đi!"
Cô khó tin nhìn hắn, tròng mắt lấp lánh ý cười.
"Còn không mau chuẩn bị? Đợi anh đổi ý sao?"
Hắn nhìn thân ảnh quýnh quáng vơ vội mọi thứ đem tống hết vào túi đồ, cúc áo không kịp gài cẩn thận, cái này đan vào cái kia lộn xộn, nhưng hắn không hề cảm thấy luộm thuộm. Từ trên giường bệnh đứng xuống, Vương Tử Thao đưa tay kéo người vào lòng, thong thả đem cúc áo về đúng vị trí.
"Chậm một chút! Áo quần xoắn hết cả lên." Phong Nhã Vân nhìn hắn chuyên tâm chỉnh trang y phục, trong lòng hơi hơi rung động, lắc đầu, cưỡng chế bản thân quên đi.
Hắn là ai chứ? Sao lại có thể vì một chút dịu dàng liền dễ dàng có hảo cảm với hắn? Tốt nhất vẫn không nên dây dưa thì hơn.
Phong Nhã Vân không rõ mình được hắn đem ra khỏi bệnh viện như thế nào, đến khi định thần lại thì đã yên vị trong lòng hắn trên xe, đối diện ánh mắt chất chứa nhiều điều muốn nói của Trương Đông Vũ ở ghế phụ, cô trốn tránh cụp đầu.
"Lái xe!" Vương Tử Thao ôm lấy Phong Nhã Vân, trầm giọng ra lệnh.
Xe rục rịch nổ máy, bàn tay Vương Tử Thao bất chợt nắm lại. Hắn siết cô chặt thêm một vòng, ở bên tai đem tầm mắt cô ấn vào lồng ngực.
"Mau xử lý!" Hắn vùi đầu vào tóc cô, không hề quan tâm đem người bảo bọc.
Phong Nhã Vân tò mò ngẩng đầu, lại bị hắn ấn ngược trở lại. Cô căn bản không biết được những gì đang diễn ra bên ngoài xe.
Cô ngoan ngoãn không cử động, ngoài ý muốn cơ thể lại ngo ngoe rục rịch. Từng cỗ sát ý trong tiềm thức từ từ dâng lên, khứu giác cô phát huy khả năng, ở bên trong không gian chật hẹp lại có thể ngửi được thoang thoảng mùi máu. Phong Nhã Vân thầm than không ổn, bắt đầu giãy dụa mãnh liệt, chính là mong muốn bản thân thoát ra ngoài.
Mùi máu tanh trong không khí càng ngày càng nồng. Phong Nhã Vân che đậy cảm giác muốn dùng lưỡi nếm thử vị tanh tưởi kia, bàn tay đã hết khống chế chuyển sang tấn công hắn. Cô nâng tay, trên cánh tay trắng nõn cắn mạnh xuống bật máu, đau đớn khiến lý trí cô khôi phục một ít.
Không xong rồi. Thuốc phát tác rồi.
Vương Tử Thao một bên nhíu mày, xoay người túm chặt hai tay cô đè xuống mặt ghế, đanh giọng hướng Trương Đông Vũ truy hỏi: "Như thế này là sao? Không phải chính miệng cậu bảo em ấy đủ khả năng xuất viện, bây giờ không bị phản ứng kỳ quặc gì mới đúng hay sao?"
Đúng là như thế. Trương Đông Vũ mờ mịt gật đầu, bỗng dưng nhớ tới lời Tống Thành, lại nhìn tới bộ dạng Phong Nhã Vân cực kỳ bất thường, thầm đem lời nói kia đối chứng, quả thực rất giống.
Mắt Phong Nhã Vân đã hiện rõ tơ máu, con ngươi trong suốt tím thẫm dần thay đổi màu sắc, bắt đầu chuyển thành màu đỏ máu. Cô nhanh chóng quật ngã Vương Tử Thao, mở cửa xe, tiêu sái bước chân.
Vương Tử Thao làm việc chưa từng xảy ra sơ suất, nhưng tổng qua một hai lần sơ sảy của hắn đều liên quan đến Phong Nhã Vân. Hiện giờ do hắn hành sự không cẩn thận, để lộ hành tung, kéo theo kẻ thù tìm tới giao đấu.
Hắn nhìn Vương Tử Thao hấp tấp muốn nhào ra ngoài, dùng hết sức bình sinh giữ lại, lắc lắc đầu. "Không được. Cậu không tin thì cứ quan sát thêm đi! Tình trạng cô ấy hiện giờ, đến cậu cùng tôi đều có thể bị cô ấy giết chết."
Hắn nhớ rõ, Tống Thành đã nói rằng, chỉ số bạo lực của cô trong mấy ngày này tăng rất nhanh, căn bản không phải mức độ một người bình thường nên có, còn có tác dụng rất lớn đến não bộ, sợ rằng ai trong mắt cũng đều là kẻ địch.
Vương Tử Thao tất nhiên không tin, nhưng nhìn khung cảnh bên ngoài cửa xe, nhất thời câm nín.
Xác chết đổ xuống trải đầy trên mặt đường, tất cả đều là một nhát chí mạng, ở động mạch cắt xuống một đường, bên tử huyệt dùng dao đâm thẳng vào, không cần tốn nhiều sức cũng có thể khiến đối phương mất máu mà chết. Vương Tử Thao biết, hắn lần này sơ ý, kết quả lại tạo cho kẻ thù một cơ hội sau lưng đâm lén. Lúc nãy ôm cô hắn đảo mắt vừa vặn nhìn thấy, nhân thủ bên kia cử tới vỏn vẹn hai mươi người, bằng với ám vệ của hắn liền có thể dễ dàng hạ gục, không nghĩ tới một cô gái nhỏ nhắn cư nhiên bộc phát sức mạnh, đem hai mươi người này băm nhỏ.
Hắn một bên nghĩ ngợi, cũng không nhìn đến người bạn quen thuộc kia giờ đây đang run lẩy bẩy, bởi vì tất cả các vị trí động mạch cùng tử huyệt kia là hắn một tay phổ cập cho Phong Nhã Vân, vốn là không ngờ cuối cùng lại ứng dụng cho việc giết người.
Thân thủ như kia, tuyệt đối không phải Bảo Bảo bé nhỏ yếu đuối hắn từng biết.
Người này, liệu có phải Bảo Bảo không?
Từ phía xa vọng lại ánh đèn xe vàng chói nhức mắt, hắn lo sợ nắm chặt dao mổ trong tay, lại tới nữa sao. Nhân lực bên kia bỏ ra nhiều đến như vậy sao? Chỉ để giết chết Thái tử gia Hắc đạo?
Phong Nhã Vân lần lượt hạ gục hết đám người ngo ngoe rục rịch kia, quay đầu hướng hai nam nhân này đi tới, bên trong mắt lạnh lẽo âm u, căn bản đem hai kẻ hắn quy thành chung với đám người nọ.
"Máu... Ta muốn máu..."
Chiếc xe ngoài luồng tiến gần hơn, ánh sáng phát ra đã đủ chiếu rọi trên khuôn mặt cô, máu tươi bắn ra dính ở trên tóc quỷ dị lại kiều diễm. Máu từ trên tóc trượt dần xuống cằm, nhỏ giọt trên mặt đất, trên quần áo bệnh nhân vương lại một ít. Vương Tử Thao nhìn đến ngơ ngẩn, không tự chủ kinh hô một tiếng.
"Chờ một chút!" Chiếc xe dừng trước mặt bọn họ, chia khung cảnh làm hai phía, từ trên xe nhảy xuống hai thiếu nữ ăn vận quân phục gọn gàng, súng ống đạn dược bên người trang bị đầy đủ, đem nam nhân lái xe phía sau bảo hộ chu toàn.
Trương Đông Vũ theo phản xạ ngước lên, nhưng không nhận ra được ai trong số hai thiếu nữ, duy chỉ có người nam nhân kia hắn nhớ.
Ngày đó trong bữa tiệc Quan gia, nam nhân này để lại trong hắn ấn tượng không nhỏ, hơn nữa về sau còn hôn hắn, làm hắn kinh tởm chết đi được.
Đường đường là hai nam nhân thẳng năng như cây cột, giữa đường lại làm chuyện kinh thiên động địa như thế, nghĩ tới đó hắn vẫn còn đang rùng mình.
"Scarlett!" Một trong hai nữ nhân hét lên, Phong Nhã Vân khẽ nhúc nhích, nhưng vẫn chưa quay lại, vẫn duy trì tiến về phía Trương Đông Vũ. Nữ nhân kia kiên trì gọi thêm một tiếng, cô rốt cuộc cũng quay lại, ánh mắt mờ mịt.
"Scarlett, chúng ta về nhà thôi!" Nữ nhân đem súng bên người giấu phía sau lưng, bàn tay chìa ra phía trước.
"Về nhà... Về nhà?" Phong Nhã Vân lẩm bẩm, bước chân vô thức hướng về bên kia.
"Đúng rồi! Chúng ta về nhà!" Ray kiên trì lặp đi lặp lại, nhìn vào trông có vẻ quái dị, đến cả Ray cũng cảm thấy vậy, nhưng mà chỉ có cô cùng Phong Nhã Vân biết, cách này luôn luôn hữu hiệu trong tình huống này.
Đây không phải lần đầu tiên thuốc phát tác, cũng không phải lần đầu tiên Phong Nhã Vân mất đi ý thức, nhưng chỉ cần cô vỗ về nhỏ nhẹ, chỉ cần nhắc đến một chữ nhà, hai chữ gia đình, cô gái nhỏ giây trước còn đẫm trong tay mình máu tươi, giây sau liền ngoan ngoãn theo bước chân cô quay về.
Ray chỉ có thể suy đoán, gia đình là một góc vô cùng quý giá mà Phong Nhã Vân nâng niu, vì thế trong tiềm thức cô luôn mơ hồ tồn tại khái niệm này, lúc cô cẩn thận dẫn dắt, thiếu nữ liền mềm nhẹ tựa như mèo nhỏ, cô chỉ thuận tiện dắt về nhà.
Thiếu nữ còn lại cùng nam nhân thở phào một hơi nhẹ nhõm, đem vũ khí nhanh chóng thu lại, bày ra một con đường để cô có thể leo lên.
Nhưng bên này Vương Tử Thao tuyệt nhiên không chấp nhận sự sắp đặt này.
Hắn cách xa cô lâu đến như vậy, khó khăn lắm mới có thể cùng cô ở bên nhau, còn chưa có bồi dưỡng tình cảm đủ, hài tử cũng chưa xuất hiện. Hắn không đồng ý cho cô rời khỏi hắn.
Giang Vỹ Đình nhanh mắt, nhìn thấy hắn cố chấp manh động, liền hướng hắn nâng tay, phóng xuất ra dao găm nhỏ ghim cuống mặt đất cách tay hắn ba phân.
"Tiên sinh, tôi khuyên anh chớ dụng tâm tính kế gì. Cô bạn nhỏ của tôi còn chưa thoát khỏi trạng thái khát máu đâu, nếu anh không ngại thử so chiêu với cô ấy, tôi tin rằng anh sẽ sớm được đặc cách đi xuống hoàng tuyền đó." Giang Vỹ Đình nháy mắt nghiêm giọng.
Phong Nhã Vân còn cách bàn tay Ray chừng bốn bước chân, từ trong bóng tối có tiếng hét cất lên, mọi người theo phản xạ nhìn sang, thấy trong ngõ nhỏ dần dần xuất hiện hai đạo bóng dáng, một trong số đó vô cùng quen thuộc.
"Bỏ vũ khí xuống!"
Hai đạo bóng dáng kia một bên là Hứa Liên Chi, một bên là thuộc hạ bên đối thủ còn sót lại. Hắn vừa rồi xem như nhìn rõ thực lực cô gái kia tàn sát đồng đội hắn thê thảm tới mức nào, hiện giờ vớ được một kẻ vô tội làm con tin, không ngần ngại đẩy cô ta chết thay hắn.
Hứa Liên Chi không ngờ rằng bản thân mình lén lút theo dõi Vương Tử Thao cùng Phong Nhã Vân, trong lòng ghen ghét nữ nhân kia vì sao đã có được nam nhân cô ta mong muốn, lại có thể trơ trẽn lừa gạt anh mà dây dưa cùng kẻ khác, sớm tối hoạt động hăng say trong bệnh viện. Nhưng người kia bảo hộ nữ nhân này quá mức chặt chẽ, cô ta cố thử mấy lần đều không chạm được tới cửa phòng liền ngậm ngùi quay đi.
Vì sao nữ nhân kia tiện như vậy, giờ phút sinh tử như thế này mà hắn vẫn có mặt ở bên che chở?
Hứa Liên Chi căm ghét nhìn Phong Nhã Vân, đối với Albaric nam nhân cô ta vừa ý không có mấy người, hắn lại phi thường hoàn hảo, lại bị tiện nhân kia lừa gạt đi mất. Cô nghiến răng.
Nhưng mà cô ta chưa muốn chết. Con dao kề trên cổ đã cứa lên hai đường mỏng, doạ tới tim cô ta đập binh bang không ngừng, dùng nước mắt nhìn về phía Vương Tử Thao cầu cứu.
Cô ta biết, Albaric sẽ không cứu cô.
Nhưng Vương Tử Thao thì khác. Hắn nợ cô một ân tình, cũng đã đến lúc phải trả rồi.
"Tử Thao... Tử Thao, cứu em!" Hứa Liên Chi nấc lên, ánh mắt lệ tràn nhìn hắn.
Vương Tử Thao chỉ cảm thấy một trận rùng mình.
-----------------------------------------------------------
Định bão nhiều nhiều cơ, khoảng chap mà cảm thấy hơi đuối rồi, thôi để vài hôm nữa đăng tiếp mấy chap liên tục bù lại cho mọi người :))))
Nhắc nhở nho nhỏ: giữ sức khoẻ nhé! Có sức khoẻ mới hóng được truyện của tui chớ :)))))))