Trương Đông Vũ đưa cô đi dạo vòng quanh bệnh viện, bàn tay hắn nắm lấy tay cô, mười ngón xen lẫn vào nhau.
"Bảo Bảo, em nhớ được những gì rồi?" Hắn mông lung hỏi.
"Không phải nhớ được anh chính là Đông Đông rồi sao?" Phong Nhã Vân nỗ lực diễn, đáy lòng không khỏi lộp bộp hai tiếng.
Có nhớ vẹo gì đâu mà nói!
"Vậy em có nhận ra, đây là bệnh viện nơi hai người chúng ta gặp nhau?" Hắn thâm tình.
Cô đưa mắt đảo quanh, trong đầu không một chút ký ức. Chẳng lẽ đây là bệnh viện đã từng xuất hiện trong giấc mơ kia?
"Bệnh viện này vốn là một bệnh viện nhỏ, nhưng được sửa sang lại từ biệt thự của một vị mạnh thường quân quyên tặng. Kiến trúc của bệnh viện, cùng địa thế khá hẻo lánh, nhưng lại gần biển, khiến cho bệnh viện trở thành nơi được người trong giới quý tộc săn đón, từ đó một số lượng lớn bác sỹ y tá đổ dồn về đây, đem danh tiếng bệnh viện lan xa."
"Người khi nãy khám cho em là Tống Thành, ngày trước từng là đồng học của anh. Năm đó cậu ta giỏi nhất là thần kinh học, lâu dần trở thành vị bác sỹ có tiếng trong giới này. Cậu ấy xem như bác sỹ thần kinh giỏi nhất anh từng biết, nhưng tính tình quái đản, chỉ hứng thú với y học, nên một mình chuyển dời ra đây, âm thầm nghiên cứu đủ loại bệnh. Tống Thành ở nơi này đã năm năm, là anh khiến cậu ta tới đây, bởi vì hy vọng một ngày em có dấu hiệu nhớ lại, sẽ có cậu ta cùng anh chăm sóc, đem bệnh tình em trị khỏi hoàn toàn."
Phong Nhã Vân mờ mịt: "Em quên mất thứ gì quan trọng sao?"
Hắn im lặng. Một lúc sau, hắn đem người ôm lấy, đem mặt vùi vào cổ cô.
"Em quên đi rất nhiều, quên đi anh, quên đi cả..." Hắn ngập ngừng.
Cô đúng lúc đối diện hắn, bắt được tia do dự trong mắt, hỏi lại: "Quên gì cơ?"
Hắn mỉm cười: "Không có gì. Anh sẽ khiến em nhớ lại tất cả."
Hắn kéo tay cô rời đi.
"Vừa nãy anh với bác sỹ Tống trao đổi gì thế?" Phong Nhã Vân dò hỏi, cô cảm giác được hắn có điều gì giấu giếm mình. "Với tư cách là bệnh nhân, em cũng nên biết chứ nhỉ?"
"Bảo Bảo, có phải, em không có bất kỳ ký ức nào về những năm trước khi em tuổi?"
Cô gật đầu một cái. Năm đó là cô xuyên qua thân thể này, vốn dĩ linh hồn khác nhau, cô liền cho rằng mình không nhớ được là chuyện đương nhiên.
"Cho nên lúc ấy là anh manh động, thực là doạ đến em?" Hắn cúi người để cô ngang tầm mắt với hắn, hai tay ghì lấy vai, sức ép từ trên xuống không hề nhỏ.
"Có ai tự dưng nửa đêm nửa hôm xông vào phòng bệnh nhân, thấy bệnh nhân không tiện tiếp đãi còn được đà lấn tới. Cái gì mà, cô quyến rũ tôi bla bla. Anh có tin lúc đó em chỉ muốn đấm anh chết không hả?" Cô bực bội, nghĩ tới năm đó hắn như kẻ điên suýt nữa doạ cô chết khiếp, lại nhìn tới bây giờ dịu dàng đứng ngay trước mặt, trông như hai người cách biệt.
"Trước đó tầm một tháng, anh đã tình cờ gặp em ở một quán karaoke. Lúc đó em say rồi nên chắc không nhớ, là em đè anh ra hôn. Anh chả biết gì sất! Cuối cùng nhận ra là em, em chính là Bảo Bảo, sau đó bận bịu, lại vô tình thấy em trong bệnh viện, liền không kiềm chế được cảm xúc."
Phong Nhã Vân đầu đầy vạch. Cô đè hắn ra hôn? Nguyên chủ ơi là nguyên chủ. Sao cô lại có thể làm chuyện mất phong độ thế hả?
Cô nỗ lực vỗ trán, bày bộ như rất cố gắng nhưng vẫn không thể nhớ, cuối cùng chất vấn: "Chờ đã! Em nhớ không nhầm thì lúc đó lão phụ thân đưa em vào bệnh viện, dùng cửa sau quen biết nhờ anh đích thân làm bác sỹ chữa trị. Vì đâu anh cùng ba em có quen biết?"
Hắn câm nín. Mồ hôi trên trán chảy ra một chút.
"Chuyện đó kể ra rất dài. Để anh từ từ kể. Em nhận ra nơi này không?" Hắn vội vàng lảng tránh.
Phong Nhã Vân đảo mắt. Đi được một lúc, họ bây giờ đang đứng ở bồn nước trung tâm, tia nước phun lên nhẹ nhàng, tạo hình vòng tròn chốc chốc lại thay đổi, lúc thì xoay vòng hình cách hoa, lúc thì như hình chong chóng.
Cô nhận ra nơi này. Bồn nước này đã từng xuất hiện, là nơi cô bé bánh bao tựa mình ngồi vẽ. Xung quanh tản mát màu xanh dễ chịu, cô đi vòng quanh, tận hưởng chút không khí trong không gian ngập tràn cây cối này. Dường như trong tiềm thức nhớ lại giấc mơ đó, cô cảm giác được rằng, hắn đúng thật là người tên Đông Đông, mà bản thân mình chính là Bảo Bảo.
Trương Đông Vũ ngắm nhìn một bên sườn mặt. Mái tóc được búi gọn gàng, vài sợi buông xuống bên tai ôm lấy hai má bầu bĩnh. Hắn vươn tay, tưởng chừng như có thể sờ tới được khuôn mặt nhỏ xinh trong tiềm thức.
"A đau!"
Hắn giật mình, nhìn đến hai má xinh xắn bị véo tới đỏ ửng lên, tâm tình tốt lên không ít, vui vẻ nói: "Hồi bé em béo lắm, biết không hả? Hai má em to như hai cục bánh bao ấy, nhìn chỉ muốn cắn thôi!"
Phong Nhã Vân gạt tay hắn, vô thức chu môi phụng phịu. Cô xoa lấy xoa để hai má, đau chết đi được.
Hắn nhìn tới môi anh đào nhỏ nhắn hướng lên, bờ môi căng bóng mê người, lấp lánh vết son quyến rũ trông như quả táo, trong lòng trào ra một cảm giác.
Muốn cắn.
Hắn cúi người, đem Phong Nhã Vân đẩy xuống đè lên thành bồn nước, vây hãm trong lồng ngực. Tranh thủ lúc cô còn đang lơ mơ hốt hoảng, đem quả táo đến bên miệng nhấm nháp.
Nụ hôn hắn mang theo ôn nhu dịu dàng. Phong Nhã Vân ban đầu giãy dụa, về sau cảm thấy hắn không đem lại nguy hiểm, cũng thoáng thả lỏng. Hắn nâng tay ôm lấy mặt cô, hôn xuống nhẹ nhàng âu yếm như đối trân bảo, từng tấc từng tấc nâng niu lướt qua, khiến cõi lòng cô mềm nhũn.
Nhưng mà...
Hắn cắn.
Lại cắn.
Cô chán ghét đẩy hắn, phát hiện hắn lúc này tựa như tảng đá, không sao lay chuyển mới ngước mặt lên. Hắn vuốt mặt cô: "Bảo Bảo, ở lại đây đi! Chỉ vài ngày thôi. Anh sẽ kể em nghe toàn bộ. Em chỉ cần ở đây với anh một tuần. Chỉ một tuần thôi!"
Phong Nhã Vân khó xử. Hai ngày sau là đại lễ bái sư của Vô Song phái. Cô không thể bỏ lỡ chuyến này được.
"Chuyện đó..." Cô ngập ngừng, "Em có việc quan trọng trong hai ngày nữa. Chúng ta có thể dời lại một chút, được chứ?"
"Là việc gì?"
Nhìn thấy ánh mắt hắn trầm xuống, bên người như có như không xuất hiện khí lạnh, Phong Nhã Vân luống cuống: "Không có việc gì quan trọng lắm, chỉ là em nhất định phải đi. Hay là em ở lại đây với anh hai ngày, sau đó đi một chút, tối ngày thứ ba trở về?"
Hết cách rồi! Tên gia hoả này mà giận lên không chừng nhốt cô ở đây luôn quá!
Trương Đông Vũ nhìn cô bị hắn kéo đi vốn không đem theo vật tùy thân gì, suy nghĩ một chút.
"Lúc trước em tìm anh muốn thương lượng về giao dịch, vì sao lại cần nhưng kiến thức y học đó?"
Cô đợi hắn hồi lâu không lên tiếng, còn tưởng hắn tức giận rồi, không ngờ hắn hỏi ngược lại: "Hả? À, việc đó em không thể nói được. Anh chỉ cần biết, kiến thức đó đối với em là có lợi, em dùng nó để cứu sống bản thân. Sao thế? Phần hệ thần kinh và mạch máu anh không giảng nữa à?"
Hắn gật đầu, mặt đỏ lên: "Phần đó anh không tốt lắm. Tống Thành sẽ giúp đỡ em, bù lại mỗi tuần một lần em hãy tới khám chỗ cậu ấy. Hình như cậu ta hứng thú với thứ gì đó trong não bộ của em."
Hắn cẩn thận quan sát, bắt được vẻ hoảng sợ trong mắt người đối diện, trong lòng trầm xuống. Xem ra hắn không nên đề cập vấn đề kia vội, từ từ quan sát, tránh làm cô kích động.
"Đi! Anh đưa em tới chỗ này!" Hắn ra vẻ bình thường, lại nắm tay cô kéo đi.
Sau đó, Phong Nhã Vân từ trong lời hắn kể mà biết rằng, bản thân hắn lúc nhỏ mắc bệnh thâm niên, thân thể thiếu niên yếu ớt, sắc mặt lúc nào cũng trắng bệch. Một ngày nọ bị một bánh bao nhỏ trêu chọc, thế là ngày ngày quấn lấy, hai người vui vẻ biết bao nhiêu.
Đáng tiếc là hắn kể lể thế nào, cô vẫn một mực hờ hững.
Cô chộp lấy lúc hắn đang cao hứng, nhỏ giọng hỏi: "Biểu ca của em là ai? Anh có biết không?"
Bàn tay gọt táo của hắn khựng lại, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường: "Em có biểu ca sao? Là ai vậy? Có thể giới thiệu cho anh không?"
Cô nghi ngờ, nhưng vẫn nhẹ nhàng trả lời: "Không biết, nhưng trong ký ức của em có xuất hiện người này. Anh thực sự không nhớ sao?"
Hắn tránh đi ánh mắt cô nhìn chằm chằm: "Anh không nhớ có ai em gọi là biểu ca đâu. Bên nhà ngoại em thế nào? Có thông tin gì chăng?"
Nhà ngoại cô đến giờ vẫn còn là một dấu hỏi lớn. Phong Nhã Vân hoàn toàn không có bất kỳ thông tin gì, trước đây trong tiểu thuyết không có đề cập, mà nếu đi hỏi lão phụ thân thì cũng thật bất hiếu quá. Cả tên mẹ mình cũng không nhớ ra.
Đáy lòng cô khóc huhu, cô cũng muốn nhớ lắm, nhưng mà nhớ không được.
Thấy Phong Nhã Vân im lặng, hắn cười: "Ăn táo đi! Từ từ nhớ lại, không có vấn đề!"
Nếu Phong Nhã Vân chịu ngẩng đầu, e rằng có thể thu hết được vẻ gian manh tính toán của hắn. Chỉ tiếc cô vẫn đang mơ hồ, không khách khí nhận táo cắn rụp một cái.
Tốt rồi! Vĩnh viễn đừng bao giờ nhớ lại là tốt nhất! Quên tên biểu ca đó đi. Cô chỉ cần nhớ lấy hắn là đủ.
Nhìn cô ngoan ngoãn ăn táo, Trương Đông Vũ cười ngày càng sâu, cuối cùng như cũ lại đè người nọ ra mà hôn lấy hôn để.
Phong Nhã Vân bị hắn đè nhiều tới mức sinh quen, từ trong mơ màng luôn cảm thấy hắn kỳ quái, nhưng không biết rốt cuộc là kỳ quái chỗ nào.
Vì sao lại nói không quen biết biểu ca? Rõ ràng trong mơ hai người đó còn đấu đá lẫn nhau cơ mà.
Cô thầm hạ quyết tâm, khi về nhà sẽ hỏi lão phụ thân cho ra lẽ.