Phong Nhã Vân tuổi, Hứa Liên Chi tuổi. Hắn thân là anh họ nữ chủ, tuổi tác so với cô lớn hơn một chút, năm nay vừa chạm ngõ .
Hắn gia nhập Vô Song phái năm bảy tuổi, một đứa trẻ nhỏ từng tuổi ấy chập chững bước chân vào thế giới quyền lực rộng lớn, mang theo dã tâm cao như núi từng bước một xâm chiếm thế giới hắc bạch đạo. Hơn nữa tuy nói hắn giậm chân tại chỗ đã lâu không thăng tiến, nhưng cấp bậc đến giờ vẫn không quá tệ, kỳ sát hạch sắp tới khả năng cao một bước nhảy vọt. Người như thế, không có khả năng tâm tư đơn thuần.
Nhưng Hứa Tử Dật cô gặp đã quen, bên người luôn cúi đầu, lễ phép ngoan ngoãn, thái độ với cô một là cung kính, hai là sợ hãi. Người như vậy nếu tồn tại trong phái, phỏng chừng là một câu chuyện hài không hồi kết, sớm đã bị loại bỏ.
Thỉnh thoảng Phong Nhã Vân thử vô ý nhắc về chuyện cũ, thấy mặt hắn nhất thời đỏ lên, nói giọng ấp úng, một bên cô quan sát không thể ngừng cười. Nhưng nhớ lại thước phim cô đã từng được Giang Vỹ Đình cho xem, người có dung mạo tựa như hắn, ánh mắt cao ngạo rực cháy như lửa, sát khí toả ra khiến cô cách màn hình còn cảm nhận được, tựa như hai người khác nhau.
Hắn có song thân sao?
Làm gì có thể! Tư liệu của hắn cô đã tra rõ ràng. Hắn một mặt đấu tranh với những kẻ nhòm ngó đến ngôi vị thừa kế từ nhỏ, bản thân lại là một đệ tử phái Vô Song, xuất thân hoàn hảo không có chút tì vết, chỉ là đoạn thời gian năm hắn bảy tuổi, từ một tiểu hài tử luôn e sợ tất thảy, nháy mắt biến thành người khác. Hai năm sau đó, gia chủ Hứa gia vô cùng hài lòng, trao cho hắn chiếc nhẫn kim cương xanh hình chim ưng, biểu thị cho ngôi vị thừa kế. Hắn đã chân chính trở thành gia chủ tiếp theo của Hứa gia.
Phong Nhã Vân luôn cảm thấy kì quái. Lúc thì đáng yêu như đứa trẻ, lúc thì sâu thẳm khó lường, hắn là ai, cô hoàn toàn không giải thích được.
Cô từng xem qua bối cảnh của hắn. Hắn là cháu cả, cha hắn chính là gia chủ đời trước của Hứa gia, mẹ hắn Đại phu nhân năm hắn mười tuổi đã được đưa đi xuất ngoại, tư liệu thông thường chỉ nhắc sơ qua, nhưng cái lợi khi là một nhân viên của Cục An ninh, Phong Nhã Vân điều tra ra, Đại phu nhân năm ấy hoá điên, được hắn cùng cha hợp sức đưa ra nước ngoài giam lỏng, cuối cùng dùng quyền lực giấu đi thông tin.
Tốn không ít công phu, Phong Nhã Vân chậm rãi từ lãnh đạm, gần chuyển sang thích thú, cuối cùng là há hốc mồm. Khoảng thời gian từ năm hắn bảy tuổi tới mười tuổi, chỉ với sức lực của một đứa trẻ, hắn ngược lại tích trữ cho mình một vài tâm phúc, bồi dưỡng một tiểu vương quốc cho riêng mình, ra sức thanh tẩy toàn bộ Hứa gia, những người từng phạm lỗi với hắn, kẻ thì bị đày ra đảo, kẻ thì trực tiếp giết chết.
Đại phu nhân thân xuất là cô bé lọ lem, không nghĩ sau một đêm thành danh, bám được vào quần Hứa gia chủ, được hắn rước về làm dâu, cuộc sống tưởng chừng hạnh phúc vô ngần.
Bà từ nhỏ bị bạo hành, tâm lý thường xuyên không ổn định. Khoảng thời gian đầu yên phận làm Đại phu nhân, hai năm sau khi bà được làm dâu nhà họ Hứa, trên tay bồng đứa con trai kháu khỉnh Hứa Tử Dật, không ngờ lại có thể gặp lại kẻ đã gieo nên ác mộng tưởng chừng như đã chấm dứt.
Người đó Hứa Tử Dật nên gọi một tiếng ông ngoại, nhưng chắc chắn là hắn sẽ không muốn mở miệng.
Phu nhân bị lợi dụng, điên cuồng tra tấn hắn. Mỗi ngày thức dậy, hắn luôn phải tìm cách trốn chui trốn nhủi, hắn không thể chường mặt ra ngoài. Còn đâu người phụ nữ hiền dịu từng yêu thương hắn, bà đã bị khống chế, hiện giờ chỉ lăm le đánh đập hắn. Bà sẽ không để hắn chết, để hắn hưởng thụ cảm giác mà bà cho là sung sướng này.
Hắn hận.
Hắn đâm hận người đàn bà điên này.
Tâm lý hắn vặn vẹo, trong thời điểm Hứa Tử Dật mềm yếu không thể chống cự ngước mặt lên trời, hắn đã xuất hiện.
Ngay giây phút nhìn thấy hắn, Hứa Tử Dật cười thê lương, tự mình chui rúc vào kén của bản thân, để lại tất cả mọi thứ cho hắn.
Hắn đem theo cả nỗi hận thù kết tinh trong lòng Hứa Tử Dật, mang theo cả dã tâm thâu tóm thế giới, đem tất cả nhiệt huyết giáng xuống người đàn bà kia, giáng lên đầu Hứa gia, trầy da tróc vảy nhưng không được phép chết.
Hắn chính là cứu tinh cuộc đời Hứa Tử Dật, nhưng lại là ác mộng cho những kẻ ngu xuẩn đối đầu hắn.
Nhân cách thứ hai của Hứa Tử Dật.
Phong Nhã Vân nhìn đến tia sáng loé lên trong mắt của hắn, nở nụ cười tự cô cho là quyến rũ, cũng không có đưa tay ra làm quen, chỉ đơn thuần ngồi tại chỗ: "Xin chào, tôi nên gọi anh là gì nhỉ?"
Hắn không nghĩ sớm như vậy đã bại lộ, nhưng ba hôm trước thấy Tử Dật rụt rè nói với hắn Phong Nhã Vân chuyển lời muốn gặp mặt, trong lòng không khỏi có chút tán thưởng. Nhẹ nhàng vỗ về đứa em trai non nớt, tự trấn an bản thân một chút cho tâm tình bình ổn lại. Hắn giờ đây đang thực sự kích động, hắn chờ lâu như vậy, mới có người làm khơi gợi hứng thú của hắn.
Chỉ tiếc là, người kia không phải ai xa lạ, lại chính là người trong lòng em trai hắn, Hứa Tử Dật.
Đứa em này từ nhỏ đã yếu ớt, gan nó nhỏ, phỏng chừng thỏ đế còn không sánh bằng. Ai có lòng tốt nó nhớ, ai có cường đại nó ngưỡng mộ, trước giờ hắn chỉ thấy đứa em này dùng loại mắt sùng bái nhìn hắn, vậy mà giờ đây trong mắt nó lại chứa chấp thêm kẻ khác.
Đối với sĩ diện mỗi người, thường có cảm giác đối với việc này có chút phẫn nộ, kinh ngạc kèm theo một chút ghen ghét. Hắn cũng không ngoại lệ. Nhìn đứa em mình yêu thương che chở giờ đây lại hướng mắt theo kẻ khác, nội tâm hắn tràn ngập khó chịu. Để hắn điều tra xem thử, là kẻ nào có tâm tư lớn như vậy, cướp đi cả hào quang của hắn.
Hắn hình thành dựa trên những điều Hứa Tử Dật mong muốn, là dựa trên những gì em trai hắn còn thiếu sót mà sinh ra. Người như hắn không gì là không thể, nên đối với đối thủ mà hắn nhắm tới, trong lòng một chút kỳ vọng. Nếu Phong Nhã Vân chỉ là một cô gái bình thường nhàn nhã, quả thật có chút thất vọng.
Ngày đó hắn bất cẩn, bị người hạ dược, trong lúc quẫn bách túm vội lấy cô gái này làm thuốc chữa, lại được Tử Dật bảo rằng cô gái này chính là Phong Đại tiểu thư Phong Nhã Vân, trước đó em trai hắn đã tìm hiểu, biết cô dùng thân phận khác nhau xoay tới xoay lui, đúng thật khổ não một thời gian mới truy ra được.
Nhưng lúc đó tinh trùng lên não, hắn một đêm vận động kịch liệt, lâm vào ngủ say, lúc tỉnh lại thì thấy mình ngây ngốc trong phòng, trên người chăn gối hỗn độn.
Tử Dật kể rằng, nó vừa mới trải qua chuyện nam nữ cùng với nữ nhân kia. Hắn lập tức hiểu rằng, trong lúc hắn mê man ngủ, người em này đã thay thế hắn, chính thức khai phá đời xử nam.
Hứa Liên Chi nhờ hắn tra thân phận của người trong quán cà phê kia, Tử Dật lại muốn tìm hiểu về Phong Đại tiểu thư, tâm phúc của hai người mất hơn bốn tháng trời theo dõi sát sao, mới cùng đưa ra kết luận hai người này là một. Quả thật nghe thông tin này hắn có chút sốc.
Hắn giấu nhẹm đi thông tin này, nói với Hứa Liên Chi một kết quả khác. Hắn có cảm giác, càng ít người biết về cô, trò chơi này lại càng thú vị. Trong cơn hứng phấn, hắn cố ý nói ra trước mặt cô, nhìn đến gương mặt kinh ngạc không nói nên lời, hắn lại tự mình hưởng thụ cảm giác chiến thắng.
Không ngờ ngày trước hắn đi trước một bước, bây giờ đối mặt, cô lại đi trước hắn một đường.
Hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ xem cô gái này như một đối thủ thực thụ. Chỉ là lúc đó hắn bị gợi lên chút hứng thú, nhưng càng lúc trò chơi càng thú vị, ngay từ khoảnh khắc xông vào cửa kia, nhìn thấy cô quằn quại trên giường, hắn thực sự tức giận. Hắn luôn chống chế nói rằng giây phút đó là hắn tức giận thay em trai, nhưng tới bây giờ hắn dường như không thể nói như vậy được nữa.
Lần đầu tiên trong đời hắn phấn khích đến vậy. Mặc kệ cô là người em trai hắn thích, cô phải đối đầu với hắn, khiến hắn thoả mãn cảm giác chiến thắng, hắn mới có thể buông ra được.
Hắn híp mắt cười, bàn tay xoa cái nhẫn chim ưng trên ngón tay cái, tâm tình hưng phấn: "Gọi tôi là Tử Khang."