Tính khí sau khi thức dậy của Ấn Tiếu Thần rất xấu, tính tình cũng tệ, trong lớp không ai dám đụng đến anh.
Nên cho dù tan học ngủ quên cũng không có ai đánh thức anh.
Minh Hi cần phải làm bài tập cho hai người, lại muốn luyện tập kiểu chữ của Ấn Thiếu Thần nên tiết tự học buổi tối cũng chưa viết xong, làm muộn mất một ít thời gian, cũng không hề sốt ruột mà rời khỏi phòng học.
Ấn Thiếu Thần vẫn cón đang nằm úp mặt trên bàn ngủ.
Khi không có người nào khác trong lớp, Minh Hi ngừng viết và nhìn Ấn Thiếu Thần.
Vẻ ngoài của một thiếu niên 17 tuổi chuẩn mực, vẫn còn mang theo một chút non nớt, mặt mũi tinh xảo đạt đến trình độ của một món hàng thủ công mỹ nghệ.
Cô đã đọc sách nên biết rằng Ấn Thiếu Thần chính là kiểu miệng dao găm nhưng trái tim đậu hũ điển hình, là người vừa hung dữ vừa đáng yêu trong truyền thuyết, một khi đã thích ai thì sẽ vô cùng nghiêm túc.
Toàn bộ trái tim thuộc về cô ấy.
Sinh mệnh đều là của cô ấy.
Nhìn thấy nam chính trong sách nằm bên cạnh, cô cảm thấy hết sức thần kỳ.
Lông mi của Ấn Thiếu Thần rất dài, dưới ánh đèn, lông mi dài tỏa ra một mảng màu đối lập dưới ánh mắt, giống như rừng cây rậm rậm rạp.
Cô lại nhìn Ấn Thiếu Thần rồi lắc đầu thở dài: Haiz, anh ta là Ấn Thiếu Thần, người sẽ giết cô trong tương lai.
Ít nhất, nguyên chủ còn có sức chiến đấu đáng kinh ngạc, có thể đấu với Ấn Thiếu Thần cho đến đại kết cục mới ngã xuống.
Minh Hi chỉ có khát vọng được sống, thật sự không biết nếu cô đấu với nam chính thì có thể sống sót qua được mấy câu thoại trong sách.
Sau khi hoàn thành bài tập, Minh Hi sắp xếp lại mấy cuốn vở, bài tập của Ấn Thiếu Thần được đặt bên cạnh anh, anh có thể nhìn thấy nó khi ngủ dậy.
Sau đó cô đứng dậy, định leo lên bàn để ra ngoài.
Vừa định duỗi chân, Ấn Thiếu Thần đột nhiên tỉnh lại, hỏi: "Đang làm gì vậy?
Minh Hi hoảng sợ.
Lớp học im lặng, không có một âm thanh nào.
Sau giờ học, toàn bộ khuôn viên trường đều yên lặng, giống như một con gấu đã ngủ đông từ lâu.
Vốn dĩ cô rất sợ Ấn Thiếu Thần, lại còn không có chuẩn bị mà nghe thấy giọng nói của Ấn Thiếu Thần, thoáng cái đã ngã xuống phía dưới.
Chiếc ghế ở bàn trước không được xếp trên mặt bàn mà còn nguyên ở vị trí cũ, khi cô ngã nhào xuống cơ thể liền đập vào cái ghế dựa, cái bàn ở hàng trước cũng bị liên lụy và đổ sập xuống.
Minh Hi hét lên một tiếng cực kì thảm thiết, ngã không hề nhẹ, thậm chí có không ít đồ đạc cũng bị rớt xuống theo.
Trong số đó có một lọ sơn móng tay của Phùng Mạn Mạn.
Chai sơn móng tay thật ra khá là bền nhưng vị trí miệng lọ sơn móng tay bị vỡ, thân lọ và nắp bị "chia cắt", nước sơn móng tay cũng chảy ra ngoài lem một chút vào người Minh Hi.
Minh Hi bị đau không nhúc nhích hồi lâu.
Ấn Thiếu Thần cũng sửng sốt, không ngờ chỉ hỏi một câu cũng có thể khiến Minh Hi sợ hãi.
Anh lập tức đứng dậy xem Minh Hi có chuyện gì không, thấy Minh Hi đang cuộn tròn nằm giữa hai chiếc ghế với sơn móng tay trên người, trông rất chật vật.
“Cậu không sao chứ?” Ấn Thiếu Thần đưa tay đỡ cô dậy.
"Đau quá..." Minh Hi nghẹn ngào nói.
Cô thực sự không hề muốn khóc.
Tuy nhiên, nỗi đau thể xác là điều cô không thể nhịn là được, những giọt nước mắt rơi không kiểm soát, hoàn toàn chỉ là phản ứng s1nh lý.Cô miễn cưỡng đứng dậy, nhìn cùi chỏ của mình, nó đã bị xanh tím một mảng rồi.
Hông và đùi cũng rất đau, trên lưng dường như còn có vết xước, tình hình không còn tệ hơn được nữa.
Ấn Thiếu Thần đỡ Minh Hi dậy, sau đó anh lại một lần nữa nhớ ra Minh Hi là ai.
Sao có thể mất trí nhớ như vậy, kiếp trước bị cô ta hại thê thảm, tại sao lại giúp chứ?
“Đáng đời.” Ấn Thiếu Thần khịt mũi lạnh lùng, thậm chí còn cho rằng điều này thật buồn cười, nhìn thấy bộ dạng chật vật này của Minh Hi anh lại cảm thấy rất vui vẻ.
Minh Hi quay đầu lại nhìn Ấn Thiếu Thần.
Khoảnh khắc khi hai người nhìn nhau nụ cười của Ấn Thiếu Thần liền lặn mất.
Có những giọt nước mắt trong mắt Minh Hi.
Đôi mắt xinh đẹp vì cơ thể vô cùng đau đớn mà lộ ra vẻ tủi thân cực kì, nước mắt long lanh, trên mi còn đọng lại vài giọt lệ.
Cô chỉ liếc anh một cái, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt, không phản bác mà xoa xoa thân thể.
Ấn Thiếu Thần cảm thấy bực dọc một hồi, muốn rời đi thì lại thấy bài tập đã được Minh Hi xếp chồng lên bàn của mình một cách gọn gàng.
Anh dừng bước một chúc, cuối cùng cũng vẫn rời khỏi phòng học.
*
Đường Tử Kì đã đợi Ấn Thiếu Thần tan học.
Hôm nay nhiệm vụ của cô ấy vẫn chưa hoàn thành, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ này trước ngày hôm nay, nếu không sẽ bị trừ điểm quyến rũ.
Cô ấy cố ý đợi ở nơi mà lớp học quốc tế phải đi qua, vào cuối ngày, cô giả vờ đi lạc và hỏi Ấn Thiếu Thần chỉ đường, miễn là Ấn Thiếu Thần để ý đến cô ấy.
Sau khi tan học, cô ấy đợi cả hai mươi phút vẫn không thấy Ấn Thiếu Thần ra ngoài, thậm chí cô ấy còn nghi ngờ Ấn Thiếu Thần đã trốn khỏi lớp tự học buổi tối.
Ngay khi cô ấy định bỏ cuộc, cuối cùng cũng nhìn thấy Ấn Thiếu Thần bước ra.
Cô ấy vui mừng khôn xiết và định đi qua đó.
Thế nhưng Ấn Thiếu Thần lại dừng lại, đứng yên suy nghĩ một lúc rồi quay trở về phía lớp học quốc tế.
Đường Tử Kì do dự một chút, theo bản năng mà đi theo Ấn Thiếu Thần.
Khi Ấn Thiếu Thần quay trở lại lớp học, anh thấy Minh Hi đi cà nhắc, tìm một chiếc giẻ lau trong lớp rồi khập khiễng về chỗ ngồi.
Sau cú ngã, cô đau đến mức không thể cử động, bây giờ cảm thấy dễ chịu hơn nên Minh Hi mang dụng cụ đến để dọn dẹp hiện trường.
Sơn móng tay có hơi khó giải quyết.
Cô đến hơi muộn nên sơn móng tay ở một số chỗ đã khô, giẻ lau không sạch được, cô liền ngồi xổm trên sàn, dùng móng tay cậy từng chút một.
Sau khi Ấn Thiếu Thần bước vào, liền nhận thấy Minh Hi đang nhìn mình.
Tuy nhiên, Ấn Thiếu Thần không đáp lại, ngồi đối diện Minh Hi, bắt chéo chân xem cô dọn dẹp.
Minh Hi đã cởi áo khoác đồng phục và chỉ mặc bộ quần áo hàng ngày ngắn tay màu trắng, ngồi xổm trên mặt đất để dọn dẹp.
Khi Ấn Thiếu Thần nhìn tới, liền thấy vị trí sau lưng của Minh Hi áo bị đỏ một mảng, ước chừng phần da bên trong đã bị trầy xướt, vết máu loang lổ trên quần áo.
“Cậu có biết phòng y tế ở đâu không?” Ấn Thiếu Thần hỏi.
Hỏi xong mới thấy hối hận, trước đây Minh Hi cũng học trường quốc tế Gia Hoa.
“À, hình như ở trên tầng hai.” khi Minh Hi trả lời còn mang theo một ít giọng mũi.
“Cậu đến phòng y tế bôi thuốc đi.”
“Ừ, thu dọn xong tôi sẽ đi.”
Bản thân Ấn Thiếu Thần cũng không biết tại sao mình lại muốn quay lại.
Cũng không biết tại sao bây giờ lại ngồi đây nhìn Minh Hi dọn dẹp sàn lớp học.
Chờ Minh Hi dọn dẹp xong, khập khiễng kê bàn lại, Ấn Thiếu Thần mới đứng dậy và bước ra ngoài.
Bước ra cửa ngồi đợi một lúc thì thấy Minh Hi xách cặp đi ra, tắt điều hòa và đèn của lớp.
Đèn phòng học tắt, hành lang cũng không có bật đèn.
Ánh trăng trải một tấm thảm bạc trên hành lang trường học, trải dài vô tận.
Trong bóng tối, Ấn Thiếu Thần thậm chí còn không nhận ra rằng có một người khác đang đứng ở ngã rẽ.
Sau khi Minh Hi bước ra ngoài, Ấn Thiếu Thần nhìn cô bước đi, nhỏ giọng nhắc nhở: "Phòng y tế ở hướng khác."
Minh Hi hơi bối rối.
Trường học lớn như vậy, ban ngày cô đã có chút chóng mặt, hiện tại trường tối đen, cô hoàn toàn không biết nên tìm như thế nào, vì thế thấp giọng hỏi: “Có giáo viên nào ở đó không?”
"Cố gắng đến ngay cả khi không có ai ở đó, cậu không có đầu óc à?"
"........"
Ấn Thiếu Thần nhìn cô gái dưới ánh trăng tủi thân quay người lại rồi khập khiễng đi về phía phòng y tế,khi cần rẽ cũng không rẽ.
Anh thở dài, rồi chạy theo nói: "Đi theo tôi."
“Ừ” Minh Hi lên tiếng.
Hai người một trước một sau đi đến phòng y tế, cách nhau chừng ba bước chân, dọc đường không ai nói thêm lời nào.
Đến cửa phòng y tế, Ấn Thiếu Thần lấy thẻ ăn trong túi ra và nhét vào khe cửa.
Không ngờ vẫn là loại khóa cửa này.
Ấn Thiếu Thần đến đây thường xuyên nên ngựa quen đường cũ, một lúc sau mở được cửa phòng y tế, bước vào bật đèn lên.
Minh Hi theo vào trong.
Ấn Thiếu Thần đến trước tủ, lấy cồn y tế trong đó ra.
Dường như cảm thấy vật này không tệ, ngay lập tức quay sang nói với Minh Hi "Xịt cái này lên miệng vết thương."
“Hả?” Minh Hi nhận lấy, không khỏi nhíu mày, “Không có thuốc khử trùng nào khác sao?
"Tôi không biết."
Minh Hi muốn tự mình tìm kiếm nhưng bị Ấn Thiếu Thần ngăn lại.
Cô không còn cách nào khác đành phải xách cồn y tế sang một bên.
Vết thương ở sau lưng, một hồi lâu cô cũng không ngắm chuẩn.
Ấn Thiếu Thần đi tới, cầm lấy bình xịt trên tay cô, nói với cô: "Kéo áo lên một chút."
Minh Hi quay lưng lại, kéo áo lên một chút, miệng vết thương vẫn chưa xuất hiện.
“Chậc chậc.” Ấn Thiếu Thần nhịn không được ghét bỏ.
Minh Hi hiểu ý Ấn Thiếu Thần, kéo áo lên thêm một chút nữa, ít nhất cô có thể cảm nhận được đau ở đâu.
Ấn Thiếu Thần nhìn vòng eo của Minh Hi, làn da mịn màng, vòng eo thon gọn không chút mỡ thừa, thậm chí còn có cả cơ áo may ô xinh đẹp.
Phía sau lưng cô có hai cái lúm đồng tiền Venus vô cùng rõ ràng.
Tuy nhiên, sau lưng lại xuất hiện một vết thương không sâu, dài bằng ngón tay ảnh hưởng đến sự thưởng thức cái đẹp đối với vòng eo này.
Ấn Thiếu Thần xịt lên một chút, Minh Hi bị đau kêu lên mộng tiếng: “A!”
Vì tiếng “á” này mà ngực Ấn Thiếu Thần đột nhiên nảy lên một cái, đồ đạc trong tay anh thiếu chút nữa rơi ra ngoài.
Sau khi sử dụng bình xịt, Ấn Thiếu Thần đi tìm thuốc tím, dùng một chiếc tăm bông nhúng vào rồi bôi lên vết thương.
Cuối cùng, anh tìm thấy một chiếc băng gạc có hình dạng kì lạ trong ngăn kéo của phòng y tế, xé một miếng và giúp cô băng bó vết thương.
Toàn bộ quá trình cả hai người đều không nói với nhau câu nào.
Sau khi hoàn thành mọi việc, Minh Hi thận trọng nói với Ấn Thiếu Thần: "Cảm ơn cậu."
“Hừ.” Ấn Thiếu Thần khịt mũi lạnh lùng, “Chỉ là tôi cảm thấy cậu ngã cũng là do một phần trách nhiệm của tôi thôi. Đừng có đến lúc có chuyện lại đổ lên người tôi.”
“Sẽ không đâu, tôi chỉ mong sao không có một chút dính líu gì đến cậu thôi.” Minh Hi nói thật.
Ấn Thiếu Thần nghe thế liền gật đầu: “Tốt nhất là như vậy”
Minh Hi không nói gì nữa, thu dọn đồ đạc, xách quần áo mở cửa bước ra ngoài.
Minh Hi mở cửa, nhìn thấy Đường Tử Kì đứng ở cửa, tư thế như chuẩn bị mở cửa.
Cô dừng lại, mỉm cười nói với Đường Tử Kì: "Cậu cũng đến đây sao, đúng lúc bụng tôi cũng hơi đau nên đến phòng y tế lấy thuốc."
"Ồ... Tôi cũng không quen thuộc chỗ này lắm, cậu có thể hỏi cậu ấy..." Minh Hi muốn lấy tay ra hiệu cho Ấn Thiếu Thần.
Ấn Thiếu Thần đen mặt, sải bước rời khỏi chỗ hai người.
Không quay đầu lại bỏ đi như trước, thậm chí không thèm liếc mắt nhìn Đường Tử Kì.
“A… Làm phiền đến các cậu rồi sao?” Ánh mắt Đường Tử Kì dán chặt vào Ấn Thiếu Thần, hỏi thăm Minh Hi.
“Không có đâu!” Minh Hi phủ nhận ngay lập tức, cô không định cướp bạn trai của nữ chính, loại người như vậy nhìn chung không có kết cục tốt đẹp.
Hơn nữa, cô thực sự không muốn liên quan gì đến Ấn Thiếu Thần.
“Ồ, vậy tốt quá.” Đường Tử Kỳ cười nói, nhìn thấy sự ngạc nhiên của Minh Hi, lập tức nói thêm, “Tôi cứ tưởng đã làm phiền hai người chứ, ngại quá.”
Nói xong, cô ấy bước vào phòng y tế.
Cùng lúc đó, hệ thống trong đầu Đường Tử Kì lên tiếng.
[Thất bại nhiệm vụ hàng ngày, điểm quyến rũ -1]
Minh Hi không chú ý tới, Đường Tử Kì âm thầm nắm chặt tay, khóe miệng giấu đầu hở đuôi bộc lộ sự không cam lòng.