Chạy đường dài tương đối mệt, lại không dễ sắp xếp khi thời tiết nắng nóng nên hai nội dung thi đầu tiên trong ngày đầu tiên là 800 mét và mét.
Minh Hi rất ít khi tham gia đại hội thể thao, không ngờ hạng mục của mình lain thi trước, chạy nhanh đi tìm ủy viên thể dục lấy bảng số thứ tự.
Minh Hi cầm số thứ tự của mình thiếu chút nữa cười ra tiếng: lớp 11 quốc tế 007.
Hai số 11 rất nhỏ, chữ to là quốc tế 007, làm cho Minh Hi giống như gián điệp lớp quốc tế vậy.
Phùng Mạn Mạn ngồi trong khán phòng hỏi Minh Hi: “Cậu còn cảm cúm mà, có thể chạy sao, đừng cậy mạnh.”
Minh Hi quay đầu lại cười: “Tớ sẽ cố gắng.”
“Cậu đổi sang một bộ đồ thể dục thông thoáng đi, đồng phục trường học không thoải mái đâu.” Phùng Mạn Mạn đề nghị.
“Thôi bỏ đi.” Minh Hi vẫy tay, “Ban đầu cũng không định tham gia thi đấu, tớ cũng chưa chuẩn bị quần áo.”
“Tớ cho cậu mượn!”
“Kiểu dáng thế nào?” Minh Hi vô cùng không rụt rè hỏi.
Phùng Mạn Mạn mở túi, đem đồ thể dục của mình ra cho Minh Hi xem.
Minh Hi thoạt nhìn đã cảm thán: “Đẹp quá! Màu này đẹp thật, phía sau lưng…… Cậu hay lắm.”
Phùng Mạn Mạn cũng không tức giận ngược lại cười theo: “Có phải rất gợi cảm hông.”
Phía sau lưng của bộ đồ thể dục là một tấm lưới màu đen, thật sự rất là thoáng khí, cũng thật sự làm rối loạn không khí.
“Đẹp thì đẹp, nhưng cổ áo quá lớn, không được.” Minh Hi suy sụp mà buông đồ thể dục xuống.
“Yên tâm đi, đường sự nghiệp của cậu sẽ không bị lộ đâu.”
“Không lộ đường sự nghiệp cũng không được, cậu lại đây, tớ cho ngươi xem.” Minh Hi lo lắng kéo Phùng Mạn Mạn sang một bên, kéo quần áo ra cho Phùng Mạn Mạn nhìn chỗ xương quai xanh của mình.
Lúc đầu Phùng Mạn Mạn không thấy rõ, chờ khi thấy rõ liền nhịn không được kinh hô một tiếng: “Đệt, lợi hại nha bạn nhỏ Minh Hi.”
“Đừng nhắc nữa, không biết lúc cấp hai nghĩ thế nào mà làm vậy nữa, bây giờ muốn xóa đi lại nghe nói rất đau.” Minh Hi nói xong liền suy sụp thở dài một hơi.
“Có thể loại bỏ nó bằng tia laser picosecond, nhưng phải làm vài lần. Tớ nghe nói nó sẽ đóng vảy, đóng vảy sẽ rất đau, còn không được bôi thuốc tê thật không?"
“Chỉ có thể như vậy, quốc khánh này tớ sẽ đi xóa nó.”
Thiệu Dư ngồi ở hàng phía trước bọn họ, nghe được đoạn đối thoại của hai nữ sinh thì vô cùng tò mò, quay đầu lại hỏi hai người bọn họ: “Hai người các cậu nói gì đấy? Thần thần bí bí.”
Phùng Mạn Mạn cảm thấy mình cần phải giúp bạn thân giữ bí mật, lập tức vẫy vẫy tay: “Không liên quan đến các người.”
Cùng một nữ sinh khác trở thành bạn thân cần gì đây?
Cùng chung đề tài tám chuyện, cùng thích một idol?
Còn cùng ghét một người, cùng chia sẻ bí mật nhỏ của bản thân.
Minh Hi xem như là đem bí mật của mình nói cho Phùng Mạn Mạn, Phùng Mạn Mạn tự nhiên muốn giúp Minh Hi bảo mật, tình cảm thân thiết cứ như vậy mà hình thành.
Ngay lúc này Ấn Thiếu Thần quay đầu lại nhìn về phía hai người bọn họ, ánh mắt có chút không tốt.
Người khác không biết, nhưng Ấn Thiếu Thần là người trọng sinh lại biết là chuyện gì. @
Trên xương quai xanh của Minh Hi có hình xăm tên Hà Nhiên, nghe nói xăm ở những chỗ càng ít thịt thì càng đau, cũng mất công Minh Hi có thể chịu được.
Trước khi trọng sinh, Minh Hi bởi vì cái hình xăm này mà còn cùng bạn gái cũ của Hà Nhiên tranh cãi, nhưng bạn gái cũ của Hà Nhiên đã bị Minh Hi ngược thành cặn bã, tốn công vô ích.
Bây giờ nghĩ đến điều này, vẻ mặt Ấn Thiếu Thần đột nhiên có chút khó coi.
Nghĩ đến trên người Minh Hi có tên của Hà Nhiên, trong long anh liền không biết là tư vị gì, một trận bực bội.
“Chúng ta đi mua đồ uống.” Ấn Thiếu Thần mở miệng nói.
“Có cần mua gì không, bạn cùng bàn.” Thiệu Dư quay đầu lại hỏi Phùng Mạn Mạn.“Ba ly trà sữa!” Phùng Mạn Mạn giơ ba ngón tay.
“Ok.” Nói xong cả nhóm cùng nhau rời đi.
Phùng Mạn Mạn ở trên chỗ ngồi đang chỉ Minh Hi lúc chạy dài nên thở như thế nào, liền thấy khán phòng loạn lên một hồi.
Các cô không rõ nguyên nhân nên đi qua xem, không hiểu đã xảy ra cái gì.
Minh Hi lại thấy có người cõng Đường Tử Kì chạy về hướng phòng y tế.
“Hình như là Đường Tử Kì, tham gia thi 800 mét, chạy một vòng rưỡi thì té xỉu.” Một người ở hàng ghế đầu quay lại và nói với họ.
“Học sinh giỏi thể trạng cũng không được tốt nha, 800 mét mới chạy hơn một nữa liền té xỉu? Không phải nói bò cũng muốn bò đến vạch đích trước sao?” Phùng Mạn Mạn nhịn không được lẩm bẩm.
Không hổ là bia đỡ đạn não tàn, nói chuyện đúng là chanh chua.
Trường Gia Hoa của bọn họ có sân vận động riêng, đường đua nhựa một vòng là 400 mét, chắc là Đường Tử Kì đã chạy 600 mét sau đó té xỉu.
Minh Hi cũng rất kinh ngạc, trong sách không hề có chuyện này.
Ồ...Cô đã thay đổi cốt truyện, nhiệm vụ hệ thống bên kia của Đường Tử Kì cũng sẽ thay đổi phải không?
“Chắc là áp lực quá lớn, bọn họ đều phải vô cùng nghiêm túc học tập, lớp hỏa tiễn không phải ngay từ đầu đã phải học tập theo kiểu của lớp 12 sao?” Minh Hi hỏi.
“Cậu cũng học rất tốt, sao cậu không có áp lực?” Phùng Mạn Mạn hỏi cô.
“Không giống nhau, tư tưởng của tớ thoải mái.”
“Đúng vậy, tính tình của cậu tốt quá, dễ dàng bị người khác bắt nạt.”
“Đúng vậy, lúc khai giảng xíu nữa bị cậu bắt nạt.”
“Lôi chuyện cũ ra phải không? Bây giờ tớ sẽ qua lớp hỏa tiễn kêu Hà Nhiên đến đây xem chỗ thịt đáng xấu hổ kia mới được.”
Hai người vui vẻ đi qua, hoàn toàn không chú ý có không ít người lớp hỏa tiễn đều đang nhìn về hướng các cô.
Đường Tử Kì té xỉu, theo suy nghĩ của bọn họ chính là vì bị học sinh lớp quốc tế bắt nạt, theo bản năng mà đồng cảm với kẻ yếu.
Tất cả đều là do nhóm người này gây ra, nhóm người này lại còn cười nhạo, đúng là tâm địa xấu xa đen tối.
Chờ chạy 800 mét kết thúc, thời tiết cũng dần dần nóng lên.
Minh Hi mặc đồ thể dục của trường, áo màu trắng, trên tay áo có một đường thêu màu tím, thêu một loạt tên tiếng Anh của trường.
Quần đùi dứt khoát là màu tím, Minh Hi sau khi mặt vào liền có cảm giác như chân rất dài.
Làn da Minh Hi trắng, chân lại dài, đứng từ xa nhìn cũng có thể thấy đôi chân dài nổi bật ở đó.
Ban đầu cô còn cười hì hì, tỏ vẻ với Phùng Mạn Mạn rằng mình không có vấn đề gì cả, ít nhất cũng có thể kiên trì đến cuối cùng.
Phùng Mạn Mạn nhìn cô, tỏ vẻ vô cùng lo lắng.
Lưu Tuyết lắc lắc cốc nước trên tay: “Đồ uống thể thao đã chuẩn bị xong rồi.”
“Chờ tớ chiến thắng trở về nha!” Minh Hi nói rồi quơ quơ nắm tay.
Không bao lâu sau, quốc tế 007 liền vào sân.
Ở vòng đầu, Minh Hi còn có thể đuổi kịp đội hình chạy.
Một vòng sau, Minh Hi dần dần tách khỏi đám đông.
Vòng thứ ba, Minh Hi liền bắt đầu chạy một chút rồi đi bộ một chút.
Hai má ửng hồng, trán lấm tấm mồ hôi, thể lực không đủ.
Cũng may cô kiểm soát cũng khá tốt, ít nhất là không bị đau sốc hông.
Ấn Thiếu Thần và Thiệu Dư đi mua nước, có rất nhiều người xếp hàng chờ, lúc họ họ quay lại thì gặp Phùng Mạn Mạn và Lưu Tuyết vẫn luôn đợi sẵn ở đường băng.
Ấn Thiếu Thần đứng bên cạnh đường chạy nhìn Minh Hi chạy bộ, nhíu chặt mày.
“Người này có thể làm được không đây, rõ ràng là chạy không nổi, nhìn gầy yếu mong manh như thế sao có thể chạy được chứ?” Phùng Mạn Mạn nhìn bộ dạng của Minh Hi nhịn không được lẩm bẩm.
“Xem ra không chạy được nữa, thật ra cũng không cần kiên trì đến cùng, có thể xuống, bộ dạng hiện tại của cô ấy cũng không chiếm được hạng nào, không lọt được vào top 8 thì cũng vô ích.” Thiệu Dư cũng nói.
“Thuyết phục cô ấy rồi nhưng cô ấy không xuống.” Phùng Mạn Mạn tức giận liếc Ấn Thiếu Thần một cái, “Còn bị người nào đó lây cảm, mũi không thông khí được. Phương pháp thở dạy cho cô ấy cũng không thể sử dụng được, chắc bây giờ cổ họng của cô ấy khó chịu lắm.”
Thiệu Dư lén lút giơ ngón tay cái với Phùng Mạn Mạn, anh ta phát hiện gần đây ham muốn sống của Phùng Mạn Mạn ngày càng ít.
“Đúng vậy, vừa rồi Đường Tử Kỳ chạy 800 mét chưa về đích đã té xỉu.” Lưu Tuyết cũng nói.
“Té xỉu? Khoa trương như vậy sao?” Thiệu Dư cũng không quan tâm đến Đường Tử Kì lắm, đưa trà sữa cho hai người.
“Đúng vậy, Minh Hi đừng té xỉu, trời nóng thế này, thể dục vốn đã không tốt còn cậy mạnh.”
Rốt cuộc Ấn Thiếu Thần cũng không kiềm chế được nữa, khi Minh Hi chạy qua chỗ bọn họ, anh đi đến cách đó không xa hét lên với Minh Hi: "Mẹ nó cậu xuống đây cho tôi!"
Tiếng rống này của anh làm chấn động không ít người xung quanh, sợ tới mức đều trốn ra xa.
Minh Hi hiện tại mệt đến nỗi phản ứng không được nhanh nhạy lắm, chỉ nhìn về phía Ấn Thiếu Thần sau đó vẫy vẫy tay: “Không có gì đâu…… Tôi có thể……”
“Ngậm miệng lại!” Lúc này còn nói chuyện, không sợ bị đau sốc hông sao?
Minh Hi nhìn Ấn Thiếu Thần, sau đó nhìn sang người bên cạnh, cuối cùng kiên định nói: "Không."
Rồi tiếp tục chạy.
Ấn Thiếu Thần nhìn Minh Hi chạy đi xa tức giận đến mức muốn đến kéo cô xuống, lại sợ Minh Hi sau khi qua đây sẽ tức giận, dù sao thì cũng đã kiên trì hơn một nghìn mét rồi.
500 mét cuối cùng, Minh Hi có cảm giác như bị bao cát buộc chặt vào chân, bước đi của cô cực kì nặng nề.
Cô sợ cuối cùng cả trường phải chờ người về cuối là mình, khẽ cắn môi, vẫn là kiên trì chạy thêm một chút, lúc sau thậm chí còn vượt qua một vài nữ sinh khác.
Thành tích cuối cùng của Minh Hi thực đáng kinh ngạc, vị trí thứ tám, còn giành về một điểm cho lớp quốc tế.
Chủ yếu là do nữ sinh chạy phía trước cô không biết mình được hạng mấy, lúc sau không chạy nữa, để Minh Hi vượt qua.
Minh Hi chạy xong, bị Phùng Mạn Mạn đến dìu đi.
Tuy rằng nói chuyện không ra hơi, Minh Hi vẫn là quật cường mà dùng tay ra dấu “Tám”.
Hành động này làm cho Phùng Mạn Mạn đang tức giận bật cười.
“Đợi lát nữa cậu nhớ cổ vũ cho tớ nha, xem tớ lợi hại thế nào.” Phùng Mạn Mạn nói.
Những hạng mục mà Phùng Mạn Mạn báo danh đều là những môn cần sức bật lớn như chạy nước rút, còn có chạy tiếp sức.
Minh Hi lại ra hiệu “OK”.
“Lại đây, tôi đến phòng y tế lấy đường glucose cho cậu.” Ấn Thiếu Thần đi đến bên cạnh Minh Hi nói.
Minh Hi lắc đầu cự tuyệt.
Mọi người đều chạy 1500 mét, cô không thể ra vẻ đến mức vậy.
“Lại đây!” Ấn Thiếu Thần hung dữ nói lại lần nữa.
“Ấn thiếu, dưa cố hái thì……” Phùng Mạn Mạn mới nói được một nửa đã bị Thiệu Dư che miệng kéo đi.
Thiệu Dư: “Bây giờ chúng tôi quay trở về, hai người đi đi.”
“Đúng đúng đúng, chúng tôi không muốn đến phòng y tế.” Hàn Mạt cũng hùa theo, nhìn thấy Phùng Mạn Mạn còn đang giãy dụa bị mang đi, Lưu Tuyết chỉ có thể đi theo bọn họ.
Minh Hi bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Ấn Thiếu Thần một cái, sau đó thở dài một hơi.
“Ở bên cạnh tôi khó chịu đến vậy à?” Ấn Thiếu Thần hỏi cô.
“Nói như thế nào nhỉ……” Minh Hi đi bên cạnh Ấn Thiếu Thần, vừa mở miệng liền cảm thấy cổ họng khí chịu nên uống thêm mấy ngụm nước.
Ấn Thiếu Thần thực sự đang đợi câu trả lời, kết quả là đến cuối cùng Minh Hi cũng chưa nói ra.
Đi tới gần khu dạy học, người ở đây rất ít, Ấn Thiếu Thần nhìn Minh Hi hỏi: “Sao lúc chạy cậu không mặc quần?”
“Tôi có mặc mà, quần đồng phục.”
Quần đùi thể dục mặt trên người Minh Hi không hiểu sao lại trông rất ngắn.
Chắc là do chân dài quá?
Lúc chạy, ống quần còn hơi cuốn lên một chút, càng thêm khoa trương.
Ấn Thiếu Thần vừa nhìn liền cảm thấy cực kì chướng mắt.
“Có phải số đo quần cậu nhỏ quá không?” Ấn Thiếu Thần tiếp tục hỏi.
“Không nhỏ, vừa phải, cậu nhìn xem.” Minh Hi trả lời xong còn xoay một vòng cho Ấn Thiếu Thần xem.
“Quay về tủ đồ trong phòng học lấy quần khác mặc vào, mặc thành thế này thật là kỳ cục.”
Minh Hi cảm thấy không hiểu được, sao Ấn Thiếu Thần giống bố cô thế nhỉ.
Cô gật đầu, trả lời: “Được.”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi lên lầu, vừa đi được hai bước Minh Hi đã cảm thấy chân lảo đảo, thân thể liêu xiêu xuýt nữa thì ngã.
Ấn Thiếu Thần ở bên cạnh nhìn thấy, lại quay đầu quan sát xung quanh, sau khi xác định không có ai khác mới cuối người xuống, ôm ngang người Minh Hi lên.
Đột nhiên bị bế kiểu công chúa, Minh Hi còn có hơi không được tự nhiên, mắt trợn trừng, tay cũng không biết nên để đâu.
“Không, không cần!” âm lượng của Minh Hi cũng không khống chế được, kinh hô một tiếng.
“Cậu……” Ấn Thiếu Thần chần chờ một chút, ôm Minh Hi tiếp tục đi, cuối cùng cũng không nói ra.
Cân nặng của Minh Hi chắc chắn hơn 100 cân (1 cân= 0,5968 kg), nhìn khá gầy, nhưng sao lại nặng như vậy?
Nhưng nghĩ đến chiều cao và dáng người của Minh Hi, chắc là cân nặng này cũng bình thường.
Ấn Thiếu Thần ôm Minh Hi tới cửa lớp, nói: “Đi lấy quần mặc vào, tôi đến phòng y tế.”
“Ồ……” Minh Hi đau khổ bước vào lớp tìm quần, cô thấy chiếc quần đùi thể thao của mình rất bình thường mà.
Ấn Thiếu Thần đi lên lầu, đến phòng y tế tìm đường glucose.
Giáo viên không có ở đây nhưng có giường được kéo màn lại.
Lúc Ấn Thiếu Thần đứng trước ngăn tủ tìm đường glucose, có người từ cái giường bên kia đi qua, giống như cũng muốn qua đây lấy thuốc.
Tuy nhiên, bước chân của cô ấy nhẹ nhàng, chậm chạp, khi cô ấy đến bên cạnh Ấn Thiếu Thần thì liền ngã xuống một cách yếu ớt.
Ấn Thiếu Thần theo bản năng mà duỗi tay muốn đỡ người, nhưng khi nhìn thấy người sắp ngã là Đường Tử Kỳ thì nhanh chóng thu tay lại.
Cuối cùng Đường Tử Kì ngã trên tủ.
Ấn Thiếu Thần nghiêng đầu nhìn cô, còn lui về sau một bước.
Âm thanh nhắc nhở hệ thống của Đường Tử Kì lại lần nữa vang lên.
[Nhiệm vụ hằng ngày: tiếp xúc thân thể với Ấn Thiếu Thần, khen thưởng điểm quyến rũ +3.]
Nhiệm vụ lúc trước là đạt được sự đồng cảm, cô ấy chỉ được xem như là hoàn thành một nửa, không có khen thưởng, cũng không bị trừng phạt. Ngôn Tình Hài
Nhiệm vụ lần này không thể lại bỏ lỡ, thần sắc hiện tại của cô ấy đã có chút không tốt rồi.
Cô ấy quay đầu lại nhìn về phía Ấn Thiếu Thần, Ấn Thiếu Thần cũng đang nhìn cô ấy, chỉ là ánh mắt không thân thiện lắm.