Thời điểm Minh Hi sắp xếp hành lí thì mới nhận ra rằng chỉ mang quần áo theo cũng chất đầy 5, 6 chiếc vali.
Kết quả là cô phải bỏ lại rất nhiều quần áo không mặc được nữa.
Sau khi xuyên qua Minh Hi lột xác chỉ sau một đêm, không chỉ ăn không mập mà còn siêu cấp xinh đẹp.
Thế là trong ba năm này chỉ có ăn ăn ăn, mua mua mua, chơi chơi chơi.
Sau khi tan học buồn chán thì đi dạo phố, vì lười chọn nhiều lần nên khi đã thích phong cách nào thì cô sẽ mua tất cả quần áo đều tương đồng như vậy.
Khi nói đến son môi thì không cần phải nghiên cứu số lượng màu mà thường là sẽ mua cả bộ.
Sau ba năm dễ chịu thì cốt truyện vẫn sắp phải diễn ra và Minh Hi chỉ có thể chấp nhận.
Đây là số mệnh.
Đó cũng là trách nhiệm của cô với tư cách là một nhân vật phản diện.
Chú hai và dì hai của Minh Hi bị tai nạn giao thông và đều qua đời.
Hai người họ còn có một cô con gái nhỏ hơn Minh Hi một tuổi, thoáng chốc cô bé đã trở thành trẻ mồ côi.
Gia đình Minh Hi đang ở tỉnh khác vội vã chạy đến ngay sau khi biết tin, đám tang của chú hai và dì hai do bố của Minh Hi là ông Minh Phạn lo liệu.
Khi đối mặt với những điều này, cả người ông đều toát lên sự bi thương.
Quan hệ của hai anh em ông từ xưa đến nay vô cùng tốt đẹp, cùng nhau trưởng thành, gắn bó thân thiết, ra trường mỗi người làm việc một nơi nhưng Tết đến vẫn luôn tụ họp với nhau.
Đột nhiên xảy ra sự việc ngoài ý muốn như vậy, ông Minh chắc chắn là người đau khổ nhất.
Vào ngày tang lễ, ông Minh bất ngờ đến gặp Minh Hi và thông báo với cô: “Từ giờ gia đình chúng ta sẽ nhận nuôi Minh Nguyệt, để chăm sóc con bé nhà ta phải chuyển đến đây sống để Minh Nguyệt cảm thấy dễ chịu hơn."
Đó là một thông báo, không phải là một cuộc thương lượng.
Ông Minh Phạn trọng tình trọng nghĩa, sẵn sàng hy sinh bản thân và gia đình, sự nghiệp và gia sản ở quê nhà đều bỏ qua một bên, giờ chỉ tập trung vào Minh Nguyệt.
Ông đã cố gắng hết sức để chiều theo cảm nhận Minh Nguyệt, và ông sẽ không quan tâm việc vợ và con gái có đồng ý hay không.
Theo quan điểm của Minh Phạn, việc mất đi cha mẹ của Minh Nguyệt là vô cùng đau đớn và đáng thương vì vậy nên Minh Nguyệt là người quan trọng hơn.
Nếu Minh Hi phản đối vào lúc này, chắc chắn cô sẽ bị ông cho là "Không hiểu chuyện".
Theo quan điểm của Minh Hi, tình huống này không hợp lý! Họ rất giàu và có thể thuê người chăm sóc Minh Nguyệt nên không cần phải mang cả gia đình qua đây!
Nhưng nội dung trong sách là như thế.
Nếu Minh Hi không trở về thì ai sẽ là nhân vật phản diện?!
“Vâng, được ạ.” Minh Hi đáp, cô đưa tay vỗ nhẹ vào cánh tay của ba để an ủi, “Đừng nói nặng nề như vậy, không sao đâu ba, con hiểu rồi ạ. Ba đừng quá mệt mỏi, có thể chia sẻ gánh nặng với con và mẹ mà, con sẽ cố gắng hết sức để chăm sóc cho em gái."
Thấy Minh Hi hiểu chuyện như vậy, vẻ mặt ông Minh dịu đi một chút, ông đưa tay xoa đầu Minh Hi rồi bỏ đi mà không nói gì.
Trong sách, vì Minh Nguyệt mất cha mẹ nên “Minh Hi” phải chuyển đến sống cùng với cô ấy.
Minh Hi đương nhiên không muốn rời xa nơi cô ta đã lớn lên vì Minh Nguyệt, nơi vẫn còn rất nhiều cảm xúc và những điều không thể buông bỏ, cô ta cũng không muốn quay lại Gia Hoa.
Theo quan điểm của cô ấy, nếu Minh Nguyệt mất cha mẹ và được nhận làm con nuôi thì Minh Nguyệt nên đến nhà của họ thay vì bọn họ phải chuyển đi.
Cứ như vậy mà làm loạn một trận không có kết quả, sau đó cả nhà phải chuyển qua, bởi vì Minh Nguyệt vừa mất đi cha mẹ nên cảm xúc không ổn định, thường xuyên tranh cãi ầm ĩ. Mà tính cách của Minh Hi cũng không tốt nên cả hai trở thành kẻ thù.
Sau đó, Minh Hi phát hiện ra rằng Minh Nguyệt đang thầm mến người hàng xóm Ấn Thiếu Thần, vì thế cô ấy bắt đầu hành trình trả thù của mình.
Là nhân vật phản diện trong sách, tất nhiên là cái kết của nguyên chủ rất bi thảm.
Minh Hi hiện tại rất khác so với nguyên chủ.
Cô không thích mâu thuẫn với người khác, cũng không muốn tranh giành gì cả.
Trước đó cô đã cố gắng thay đổi cốt truyện để tai nạn xe hơi không xảy ra, như vậy cô có thể tiếp tục ở lại thành phố ban đầu và sống một cuộc sống yên ổn.
Tuy nhiên, cô phát hiện rằng mình không thể thay đổi được gì cả.
Cô không thể nói với mọi người xung quanh rằng thế giới này là một cuốn sách.
Cô không thể tiết lộ cốt truyện, những lời nói ấy sẽ tự động bị mất tiếng và cô thậm chí có thể bị đau đầu và ngất xỉu.
Thôi thì cứ thuận theo tự nhiên vậy.
Sao lại phải tranh cãi về những điều không thể thay đổi?
*Tới một thành phố mới, một ngôi nhà mới, Minh Hi không muốn ở nhà cả ngày.
Bởi vì cô biết rằng trong kiếp trước cô sẽ thường xuyên cãi nhau với Minh Nguyệt vào những ngày đầu sống chung, sau đó cô gặp Ấn Thiếu Thần rồi bắt đầu hắc hóa, rắp tâm hãm hại vai chính này.
Minh Hi đến trung tâm thương mại gần đó đi dạo, vì đang vô cùng lo lắng cho tương lai nên cô không có tâm trạng mua sắm.
Ở trung tâm thương mại tầng 4 cô mua một ít đồng xu để chơi trò gắp thú bông, kết quả là dùng tất cả những đồng xu đó cũng chỉ gắp được một con thỏ nhỏ.
Cô ghim con búp bê vào dây của chiếc quần yếm, đi một vòng thì thấy sân trượt patin.
Trước khi xuyên vào cuốn sách này Minh Hi bị bệnh tim bẩm sinh.
Căn bệnh này khiến cô ít có cơ hội vận động, thỉnh thoảng ra ngoài đi dạo được coi là hoạt động thể dục của cô.
Cô đã từng thử chạy bộ, nhưng khi cảm thấy hơi thở nặng nề, nhịp tim tăng nhanh chóng thì lập tức dừng lại.
Cô có chút thương cảm khi nhìn thấy sân trượt patin.
Trước đây cô không thể làm được những điều này vì bệnh tật, bây giờ cô có một cơ thể khỏe mạnh, cô muốn thử xem sao.
Sau khi nộp tiền rồi vào trong, cô cầm các dụng cụ mà vô cùng hoang mang, hoàn toàn không biết cái lưới màu trắng này để làm gì và những cái khác nữa.
Cô ngồi ở chỗ thay giày đợi một lúc, thấy người khác đến thay giày, cô mới đi tất lưới cá giống anh ta, sau đó đi giày patin vào, dây giày đã được cô thắt lại rất chỉnh chu.
Sau khi mang giày trượt patin vào, Minh Hi không thể đi lại được nữa.
Trong suốt quãng đường đi cô phải tìm cái gì đó để chống đỡ, khi vào trong sân rồi, cô cũng nắm lấy lan can chậm rãi tập dần.
Khi đến khu vực ít người, Minh Hi thử nới lỏng tay khỏi lan can và trượt lên hai bước rồi nhanh chóng nắm lấy lan can.
Trượt một chút rồi lại vòng về, cứ thế lặp lại.
“Cần giúp gì không?” Một nam sinh trượt đến hỏi Minh Hi.
Minh Hi ở sân patin rất dễ làm người khác chú ý tới.
Một cô gái có vẻ ngoài tinh xảo giống như một món đồ thủ công, cẩn thận nghiêm túc học tập, đôi chân dài xinh đẹp mang đồ bảo hộ nặng nề nhưng lại giống như đeo một món trang sức vậy.
“Tôi thực sự không biết phải làm thế nào.” Minh Hi mỉm cười đáp.
Khi cô ấy cười, trái tim của chàng trai cũng theo đó mà rung lên.
Không thể nói trên thực tế không có mỹ nữ, nhưng thực sự là rất hiếm khi có thể nhìn thấy được.
Hắn lớn vậy mà đây mới là lần đầu nhìn thấy được một người đẹp như thế, khuôn mặt này nếu thực sự bước vào giới giải trí thì có lẽ chỉ cần một sớm một chiều là sẽ nổi đình nổi đám.
Nam sinh bắt đầu ân cần dạy Minh Hi trượt patin, thừa dịp đó muốn đưa tay dìu cô, lại bị cô né tránh.
Sau đó, anh lấy điện thoại di động ra để Minh Hi cầm điện thoại di động của mình nhằm tránh tiếp xúc thân thể.
Nam sinh đối xử với cô như một quý ông vì sợ người đẹp coi mình như một kẻ lưu manh.
Dạy được một lúc thì sân trượt patin bất ngờ trở nên hỗn loạn.
Rất nhanh, liền nhìn thấy hai nhóm người đang tụ lại một chỗ giằng co với nhau, tất cả đều rất trẻ, bầu không khí giương cung bạt kiếm.
Chàng trai chăm chú nhìn, cậu ta đã nhận ra hai nhóm người này, bị dọa đến mức vội vàng bỏ chạy, trong tích tắc anh ta chuồn đi để thay giày.
Minh Hi được cậu ta khuyến khích đi ra xa lan can, ngay khi nam sinh đó vừa chạy đi, Minh Hi đã không giữ thăng bằng nổi nên đứng im không dám nhúc nhích.
Mọi người thấy sự việc không ổn liền rời khỏi đó rất nhanh, nhường sân lại cho bọn người đó.
Điều này cũng khiến cuộc đối đầu giữa hai nhóm kia không còn xa nơi đây nữa, họ nhìn thấy một cô gái có chút ngu ngốc đứng đó thì có hơi bất ngờ.
Minh Hi cũng không muốn đánh nhau với họ, liền chậm rì rì đi về phía lan can bên kia.
“Chia tay là chuyện bình thường, sao phải đến mức này?” giọng điệu của nam sinh này vô cùng lỗ m ãng, khi đặt câu hỏi vẫn tươi cười, như thể anh ta không quan tâm đ ến tình hình này chút nào.
"Mày là một thằng khốn, mày đang làm chuyện người làm sao?"
"Tại sao không?"
"Thái Thái đau khổ thế nào mày biết không?”
Nam sinh lỗ m ãng giơ tay lên, dùng ngón cái sờ môi một chút, đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía cô gái đang thong thả đi bộ ở một bên.
Sân trượt patin có lắp đèn màu để làm tăng thêm bầu không khí, màu sắc rực rỡ của ngọn đèn chiếu lên người cô gái, một dải cầu vồng rực rỡ được in trên cơ thể cô, vô cùng rực rỡ.
Khi cô gái trượt không tốt và ngã về phía trước, bài nhạc của sân trượt patin vừa lúc phát đến câu: "Em là một chú chim tự do".
Có vẻ như tên này sẽ thương hương tiếc ngọc khi nhìn thấy mỹ nữ nên khi cô suýt ngã, hắn vô thức trượt tới để giúp cô.
Nhưng mà có người còn nhanh hơn hắn.
Ngay lúc Minh Hi suýt ngã, cô đã được ai đó vững vàng đỡ được, cô sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu lên và bắt gặp một đôi mắt đen nhánh.
Nếu đôi mắt của người khác là một vũng nước thì đôi mắt của người này là một đầm lầy.
Nếu bị hãm sâu trong đôi mắt đó thì rất khó để thoát ra yên ổn, không cẩn thận còn có thể mất mạng.
Tóc của thiếu niên có vẻ rất mềm mại và bồng bềnh, đuôi tóc hơi quăn, có màu đen không tự nhiên, giống như mực không thể hòa tan, làm cho làn da càng thêm trắng.
Khi cô nhìn lên thấy được sườn mặt kinh động lòng người của anh.
Sống mũi cao và đường cong quai hàm tuyệt đẹp, do khuôn mặt nhỏ nhắn, không có thịt thừa nên đường nét càng rõ ràng.
Đôi môi mỏng của anh mím chặt, bộc lộ ra là một người ít nói.
Đây là năm thứ ba Minh Hi xuyên sách, người này cũng là thiếu niên đẹp nhất mà cô từng thấy từ trước khi xuyên sách đến giờ.
Anh sinh ra vô cùng ưa nhìn, cho dù là khóe mắt, đuôi lông mày hay d ái tai mỏng thì mỗi một chỗ đều gần như hoàn mỹ.
Điều này đã làm cho Minh Hi nảy ra một suy nghĩ: Người này sẽ là một tai họa.
“Cảm ơn.” Minh Hi cảm ơn anh ngay khi cô đã đứng vững lại, rồi tiếp tục đi về phía lan can.
Thiếu niên nhìn Minh Hi và thấp giọng nói: “Vịn vào tôi này.”
"Không cần đâu......" Minh Hi từ chối theo bản năng.
"Quay đầu lại nhìn đi."
Do hành động vừa rồi của nam sinh lỗ m ãng, cả hai nhóm người đối mặt với nhau đều đang nhìn về phía họ.
Minh Hi biết rằng mình đang làm phiền họ, ngay lập tức nói một câu "Thật xin lỗi."
Rồi không chần chừ nữa, vịn vào tay thiếu niên để cậu ta dắt đi.
Lỡ như bọn họ đột ngột vây đánh cô thì làm sao?
Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.
Khi rời đi, cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của hai nhóm người đó.
Ở hiện trường mọi người định tụ tập đánh nhau, những người khác nên tụ lại xem nhóm này mới đúng, nhưng những người sắp đánh nhau đột nhiên trở nên im lặng, không cãi nhau, cũng không thách thức, họ cứ nhìn theo bóng dáng hai người rời đi.
Mồ hôi lạnh từ lưng Minh Hi túa ra, điều hòa trong trung tâm thương mại cũng không có tác dụng gì.
Cô chỉ nghĩ đơn giản rằng nhóm người này quá sốc vì cô đã làm phiền họ đánh nhau.
Cô vịn thiếu niên đi ra ngoài, chân của người này đột nhiên lảo đảo một cái.
Lúc này, thiếu niên đang là chỗ dựa của Minh Hi, khi cậu ta lảo đảo một cái, cô cũng mất trọng tâm theo, hai người suýt ngã về một phía.
Theo bản năng, Minh Hi lập tức đưa tay ra để bảo vệ cậu ta.
Chàng trai khựng lại một lúc vì hành động của cô, vốn sắp ngã xuống nhưng bất ngờ đứng vững lại được, nhân tiện một tay ôm eo cô rồi xách lên như một con gà con.
Sau khi đứng vững, Minh Hi vội hỏi anh: "Cậu có sao không?"
Anh thì có chuyện gì chứ?
Anh đã cố tình thực hiện một động tác giả.
Sau khi Minh Hi bước vào sân trượt patin, anh đã chú ý đến cô.
Trong lúc hai nhóm đối đầu nhau, anh đến bên cạnh Minh Hi, nhìn thấy thấy cô suýt ngã, theo phản xạ, anh đã đưa tay ra đỡ.
Làm xong lại hối hận, lẽ ra Minh Hi đáng bị ngã nên anh mới diễn bộ dáng sắp ngã như vậy.
Nhưng phản ứng của Minh Hi hoàn toàn khác với những gì anh tưởng tượng.
“Không sao, đi thôi.” Thiếu niên sau khi trả lời dường như càng không vui, môi mím lại thành một đường thẳng, giọng nói nặng nề.
Minh Hi gật đầu, sau đó được thiếu niên đưa đến khu vực thay giày.
Chàng trai cụp mắt nhìn bàn tay đang nắm cổ tay mình của Minh Hi, có chút chán ghét nhưng không hất ra.
“Cảm ơn.” Minh Hi cảm ơn thiếu niên, nam sinh lúc nãy dạy cô trượt patin chạy thật nhanh, như là sau mông có gắn pháo nổ vậy.
Thiếu niên này có vẻ là một người tốt.
Nói xong, cô lấy con thỏ khỏi dây đeo: "Tôi mới gắp được, tặng cậu nè."
Thiếu niên khi nhận được con thỏ nhỏ thì cau mày, chán ghét đến mức muốn ném con thỏ nhỏ lại vào mặt Minh Hi ngay lập tức.
Tuy nhiên, khi anh ngẩng đầu lên đối mặt với Minh Hi, anh thấy cô đang mỉm cười như một thiên thần.
Anh lại do dự, cầm thỏ nhỏ lặng lẽ nhìn cô xoay người đi thay giày.
Khi thiếu niên quay lại sân lần nữa, nam sinh lỗ m ãng đến gần hỏi anh: “Tôi nói này Ấn thiếu, sao cậu lại như vậy chứ? Lúc này rồi mà còn trêu nữ sinh trước mặt mọi người?
Đâu chỉ là trêu chọc, quả thực đã vượt ra khỏi giới hạn.
Một người trượt patin có thể đi lại bình thường lại giả vờ ngã và vòng tay qua vòng eo nhỏ nhắn của cô gái nhỏ.
Xưa nay Ấn Thiếu Thần không gần nữ sắc, đã làm hòa thượng mười bảy năm rồi và đây là lần đầu tiên người này làm một việc như vậy, đó là lý do tại sao hai nhóm người này đều bị sốc.
Người đối đầu với nam sinh lỗ m ãng là một tên béo, tuổi mới lớn mà để râu ria xồm xoàm, trông cậu ta như hơn hai mươi vậy.
Tên béo nhìn qua đây, khinh miệt một câu: “Các người đều khốn nạn như nhau, thấy nữ sinh xinh đẹp liền càn rỡ chọc ghẹo, xong chuyện lại biến thành thằng cặn bã.”
"Không phải vừa rồi mày cũng nhìn chằm chằm cô gái kia sao? Không cho người khác nhìn à?” Nam sinh lỗ m ãng hỏi lại.
Gã béo bị nói vậy thì khựng lại một lúc.
Quả thật là có nhìn,
Xinh đẹp!
Thật xinh đẹp!
Thật muốn hét lên “F*ck” trước vẻ đẹp này!
Nhưng người béo cần phải có phẩm giá.
"Mày nghĩ tao là loại người đứng núi này trông núi nọ như mày à?", Tên béo chất vấn.
Nam sinh lỗ m ãng cười hì hì đáp, "Là tao."
"Sao Thải Thải có thể yêu một tên cặn bã như mày chứ!"
Ấn Thiếu Thần cầm con thỏ nhỏ, muốn ném đi ngay lập tức nhưng do dự một chút rồi cho vào túi.
Anh phải giữ lại cái này để nhắc nhở bản thân tuyệt đối không được giẫm lên vết xe đổ lúc trước.
“Cô ta coi thường mày, chắc là do mày xấu.” Ấn Thiếu Thần lạnh lùng trả lời.
Hiện trường im bặt ngay lập tức.
Nam sinh lỗ m ãng nhanh chóng bị chọc cười.
Tôn nghiêm bị khiêu chiến, cuối cùng hai bên cũng đánh nhau.
*
Cùng lúc đó
Hệ thống của Đường Tử Kì có nhiệm vụ mới:
[Đạt được danh hiệu hoa khôi Gia Hoa vào học kì đầu tiên sau khi khai giảng, phần thưởng là 50 điểm quyến rũ]
[Duy trì vị trí đầu tiên trong học kỳ đầu của năm học, phần thưởng là 50 điểm học bá]
[Mở khóa tấn công chiếm lấy mục tiêu Ấn Thiếu Thần]
Đối với hai nhiệm vụ đầu tiên thì cô ấy đã không còn xa lạ gì nữa, khi mới vào hệ thống, cô ấy là một cô gái xanh xao vàng vọt, học lực trung bình.
Hoàn toàn là dựa vào hệ thống nên mới có thể trở thành như bây giờ.
Nhưng nhiệm vụ thứ ba là lần đầu tiên gặp.
Cô ấy hỏi hệ thống trong đầu: "Tại sao lại tấn công người khác?"
Giọng của hệ thống vẫn lạnh lùng: “Cô cũng đã lớn rồi, đã đến lúc nên yêu đương."
Cô ấy ngay lập tức đỏ mặt.