Ba cặp đôi làm lễ đám cưới chung một ngày. Ngày hôm đó, ba nàng công chúa xinh lung linh phải biết. Sau tiệc cưới, Tĩnh Phong đưa Thiên Giai về nhà mình. Anh dìu cô lên phòng, lấy cho cô một bộ đồ rồi nói: - Em tắm rồi đi nghỉ đi. Hai ngày sau chúng ta còn đi Pháp. Thiên Giai nhận đồ từ tay Tĩnh Phong, nhẹ gật đầu. Anh lại xoa xoa đỉnh đầu cô như xoa đầu con mèo nhỏ. Thiên Giai bước vào phòng tắm. Ngâm mình trong bồn nước, cảm giác mệt mỏi được gỡ bỏ. p sau, cô bước ra ngoài. Cơn buồn ngủ ập đến. Cô cố gắng kháng cự lại nó để tìm Tĩnh Phong. Thật may, anh ở ngay ngoài ban công kia. Thiên Giai nhẹ nhàng bước đến, nắm lấy tay áo anh nói: - Anh vào tắm rồi đi nghỉ đi. Chắc anh cũng mệt rồi. - Ừ, đi vào thôi. – Tĩnh Phong bế bổng Thiên Giai lên, cô rúc đầu vào ngực anh, tham lam hít lấy hít để mùi bạc hà dịu mát. Tới giường, Tĩnh Phong nhẹ đặt Thiên Giai xuống. Anh cúi đầu hôn lên trán cô rồi nói: - Ngủ ngon, bà xã. Lúc này Thiên Giai cảm thấy đỏ mặt. Cô chưa quen với việc anh đổi cách xưng hô như thế này. Suy nghĩ thế nào, cô chìm vào giấc ngủ mà bản thân cũng không hay biết. Tĩnh Phong tắm ra đã thấy Thiên Giai ngủ ngon lành, anh chỉnh điều hòa xuống mức thấp hơn một chút để cô đỡ nóng. Anh tiến lại bên cạnh cô, ngắm nhìn gương mặt khi ngủ của cô. Cô không biết rằng Tĩnh Phong yêu thương cô, nâng niu cô như của quý đến mức nào. Anh coi cô là sinh mệnh, là tất cả của cuộc đời anh. Tĩnh Phong cúi xuống, khẽ hôn vào môi cô, thì thầm: - Nếu có kiếp sau, anh sẽ lại yêu em. Sau đó, anh đi qua bên kia giường, ngả lưng xuống rồi cũng chìm vào giấc ngủ. _____________________________________________________________________________________ ngày sau… Tĩnh Phong kéo hành lí vào khu vực, tay anh vẫn nắm rất chặt tay Thiên Giai. Lên máy bay, Thiên Giai chỉ đủ mọi thứ: nào là mây, chim chóc, nhà cửa thì bé tẹo,… không để cho Tĩnh Phong yên. Nhưng Tĩnh Phong rất cưng chiều vợ, những gì cô chỉ anh đều nhìn hết, đôi khi còn thêm vào mấy lời khen để cô vui. Nói chán chê, Thiên Giai lại buồn ngủ, cô nhắm mắt lại. Tĩnh Phong lúc này đang đọc báo nên không để ý, tự nhiên anh thấy bên mắt trái mình cô làm gì mà cứ gật lên gật xuống, quay sang thì thấy cô đang ngủ. Anh liền ngồi gần lại, để đầu cô dựa vào vai mình, chỉnh tư thế cho cô để cô ngủ ngon giấc. Biết là còn hơn tiếng nữa nên anh cũng nhắm mắt lại. Đến sân bay ở Pháp, anh nhẹ vỗ vào má cô rồi nói: - Bà xã, tới Pháp rồi. Em không dậy là anh để em ở đây đó. -……… - Này, em có muốn đi chèo thuyền ở sông Seine thì dậy đi. - Anh để yên cho em ngủ một chút nữa đi – Thiên Giai nhõng nhẽo - Không đời nào vợ à. Tới Pháp rồi. - Hả? Tới rồi ư? Sao không gọi em sớm hơn ? – Thiên Giai hoàn toàn tỉnh ngủ - Thì anh gọi rồi, mà em có chịu dậy đâu. Đi xuống thôi. Hai người bước xuống sân bay, bắt một chiếc taxi đi đến khách sạn đã đặt trước. Tĩnh Phong kéo vali lên phòng, Thiên Giai lại giành để cô móc quần áo lên. Vừa làm cô vừa hát, sau đó lại thi thoảng cắn môi như đang nghĩ về việc gì đó. Tĩnh Phong quan sát cô, bây giờ mới lên tiếng: - Vợ à, em đừng có cắn môi như thế, anh sẽ hôn em đấy. - Hở? – Thiên Giai ngạc nhiên. Tĩnh Phong đi đến gần cô, kéo tay cô ra ngoài, anh nhắc lại: - Anh nói em đừng có cắn môi. Em làm vậy người khác sẽ muốn hôn em đấy. - Ai da, biết rồi. Em muốn đi sông Seineeee – Thiên Giai kéo dài chữ cuối. - Ừ. – Tĩnh Phong đưa cô đến sông Seine, chỉ cho cô từng chỗ một. Hai người vừa chèo thuyền, vừa nói chuyện. Tĩnh Phong nhìn đồng hồ, cũng đã đến giờ ăn tối, anh đưa cô vào một nhà hàng Pháp chính hãng. Kéo ghế cho cô, anh nói: - Trước đây anh từng hứa là sẽ đưa em đến nhà hàng Pháp, bây giờ thì đã đúng như lời hứa rồi nhé. - Oa, chồng của em à, anh là tuyệt nhất – Thiên Giai nịnh Tĩnh Phong. - Chồng em?? Ai là chồng em? – Tĩnh Phong hỏi lại, anh nhìn cô khó hiểu. - Ơ, chứ là gì? – Thiên Giai ngơ ngác. - Chồng yêu. – Tĩnh Phong cười. - Này, anh học cái thói đó ở đâu vậy hả? Khi không nói chuyện sến sẩm, làm em nổi da gà này. - Chứ không phải em chê anh lạnh lùng à? - Em chê hồi nào? Anh lạnh lùng còn được hơn kiểu sến này đấy. - Vậy thì thôi. Em chọn món đi. - Anh chọn đi, em không biết chọn đâu. Mà chồng yêu này, anh lạnh lùng lại như xưa đi nhé. – Thiên Giai nghiêng đầu nhìn anh. Nhìn điệu bộ đó, Tĩnh Phong không khỏi bật cười. Thuận tiện, anh đưa tay nhéo má cô một cái rồi nói: - Anh biết rồi - Nhưng thi thoảng đừng lạnh lùng quá. - Vâng. - Và..- Chưa đợi Thiên Giai nói hết câu, Tĩnh Phong đã cướp lời: - Yên tâm đi, anh sẽ luôn nghe lời em mà vợ yêuu – Tĩnh Phong kéo nhẹ chữ cuối, nghe đáng yêu chết được. Thiên Giai bật cười, Tĩnh Phong không giống khi xưa tí nào, anh nói nhiều hơn, cười nhiều hơn, lại còn biết làm người khác vui. Cô cứ ngỡ anh đang quay lại tuổi học sinh, với những suy nghĩ chưa người lớn lắm. Nhưng Thiên Giai yêu anh, nghĩa là yêu mọi thay đổi của anh. Hơn nữa, anh thay đổi cũng là vì cô. Ăn xong, hai người thả bộ đi về khách sạn. Bỗng Thiên Giai cảm thấy người gai gai khó chịu, cô nhìn xung quanh thì có rất nhiều người, đương nhiên là con gái, đang nhìn Tĩnh Phong, tay chỉ chỏ rồi khen không ngớt. Thấy vậy, Thiên Giai liền níu tay áo Tĩnh Phong nói: - Người ta nhìn anh kìa. - Kệ họ đi. - Nhưng… - Em đừng ghen, có trách thì trách ông trời phú cho chồng em đẹp trai quá. – Tĩnh Phong tự sướng - Gì chứ? – Thiên Giai bỗng đứng lại. Tĩnh Phong thấy thế liền đi đến chỗ cô, ngồi xuống nói: - Lên đây anh cõng về. -…. - Em có lên không vợ? Anh đứng lên đấy. Thiên Giai đi đến, ngoan ngoãn trèo lên lưng Tĩnh Phong, quàng tay qua cổ anh, đầu dịu vào vai anh nói nhỏ: - Đừng chiều em quá, sinh hư đấy. - Thôi, đừng nói tới chuyện này nữa. Đang vui mà. – Vậy là Tĩnh Phong lại chọc cho Thiên Giai cười. Bên đường, quán cà phê nào đó còn ngân nga giai điệu của bài hát: C’EST MIEUX COMME ÇA do ca sĩ người Pháp Dalida thể hiện: ” Có anh một ngày đời em mùa đông không giá lạnh Gió anh tuôn về, lửa em bùng cháy không ngừng
Cõi lòng băng giá thành lửa thiêu ngút ngàn
Có anh kề gần nên ấm cả đời em.”