Nhìn bóng dáng mảnh khảnh dần dần đi xa, mũi của ta hơi hơi choáng ngợp.
“Ngươi bị sao vậy?” Vệ Giới ôm ngực đi đến bên người ta hỏi.
“Ta ngửi thấy trên người Niệm Lâm.... Có mùi máu tanh của mèo"
----------------
“Cho nên ngươi nghĩ rằng tiểu tử Niệm Lâm đó có vấn đề?” Vệ Giới ngồi xếp bằng ở trên giường, híp mắt nhìn ta hỏi.
“Ta không xác định, bất quá trên người hắn thật sự có mùi máu mèo, tuy rằng mùi thực nhạt nhưng cái mũi của ta rất thính ” Ta nói, chẳng lẽ toàn bộ số mèo đen ngày hôm qua thật sự là do cậu ta giết?
Nhưng hắn là một người sống thì lấy máu mèo đen làm cái gì? Dưỡng nhan trẻ mãi không già ư? Một thiếu niên tuổi còn trẻ trắng nộn gầy gò thì có dung nhan gì để dưỡng đây???
Trong lòng tràn đầy nghi vấn không tìm ra được lời giải đáp, thật đúng là nghẹn khuất đến mức sắp bị khủng hoảng.
“Ai, ta cảm thấy tiểu tử kia âm dương quái khí, ngươi cảm thấy cậu ta có khi nào bị quỷ nhập không?” Vệ Giới đưa ra giả thiết.
“Vậy ngươi có ngửi thấy mùi quỷ trên người hắn không?” Ta cười tủm tỉm mà nhìn về phía Vệ Giới, quả nhiên Vệ Giới bị hỏi đến nghẹn họng.
Đó cũng là chỗ ta thấy kỳ quái nhất, theo lý thuyết thì cả người Niệm Lâm cũng không có dấu hiệu khi bị quỷ bám vào người, nhưng trên người cậu ta lại có máu mèo đen khó có thể giải thích.
“Ta nghĩ tiểu tử kia vốn có sẵn tâm lý biến thái gì đó, nên mới tìm khoái cảm bằng cách hành hạ động vật đến chết?” Vệ Giới đột nhiên mở to hai mắt, nhỏ giọng.
Ta không chịu nổi trợn trắng mắt, logic của tên Vệ Giới này thật quỷ dị a.
“Đại ca, người có cái loại tâm lý biến thái thường hành hạ động vật đến chết thường sẽ làm gì hả? Nếu tìm khoái cảm thì tại sao cậu ta không trực tiếp đâm mấy đao cho thỏa mãn? Huống hồ ngươi ngẫm lại xem, những con mèo đen đó đều bị vắt máu tới chết mà!!” Ta phản bác.
“Cũng đúng nga…… Ai nha, thôi hay ngươi trực tiếp đi theo dõi cậu ta là được rồi. Ở đây vò đầu bức óc có tác dụng gì hả??” Vệ Giới lăn đùng trên giường nằm dài ườn ra, bực bội mà nói.
Theo dõi…… Không tồi, là một ý kiến hay.
-------------
Thật vất vả mới đợi được tới buổi tối, đêm khuya tĩnh lặng, ta vô thanh vô tức không tiếng động mà đi đến ngoài cửa phòng Niệm Lâm, rồi thâm nhập vào trong phòng.
Nhìn nhìn chung quanh một lượt, trên giường quả nhiên không thấy bóng dáng của cậu ta đâu!
Ta đi đến cái tủ đầu giường của cậu ta, cầm lên một cái cái chai, vừa mở ra, một cổ mùi máu tanh dày đặc xông vào mũi, mùi gay mũi đến mức làm ta phải nhăn chặt mày.
Mèo đen quả nhiên là do cậu ta giết, nhưng vì sao lại làm như thế?
Nghĩ xong, ta đột nhiên phát hiện cửa sổ trong phòng cậu ta mở rộng tang hoang, ta chạy đến khung cửa sổ trước thăm dò nhìn ra ngoài.
Không có một bóng người trên đường phố, đột nhiên vang lên tiếng mèo kêu, ở trong đêm đen yên tĩnh có vẻ đặc biệt chói tai.
Không xong! Lòng ta cả kinh, nhanh chóng từ cửa sổ nhảy xuống đường, chạy về hướng phát ra tiếng mèo kêu.
Dưới ánh trăng trắng bệch, chỉ thấy trăm mét phía trước có một thân ảnh màu đen đang ngồi xổm, xung quanh có rất nhiều thi thể mèo đen, có vẻ phá lệ khủng bố quỷ dị.
Ta từ từ tới gần, đột nhiên cái thân ảnh ấy bỗng chốc đứng lên, ta liền dừng lại bước chân.
Hắn chậm rãi xoay người nhìn về phía ta, vành nón của áo choàng to rộng che khuất gương mặt hắn.
Chỉ có mỗi hai bàn tay trắng thon gầy tới tận xương là lộ ra rõ ràng nhất.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Ta dùng sức nhéo nhéo cánh mũi, vẫn không ngửi được mùi ma quỷ nào từ người của kẻ trước mắt.
“Ta là ai thì liên quan gì đến ngươi!?” Nghẹn ngào khó nghe mộc mạc thanh âm từ trong lớp áo choàng truyền ra.
Ta lạnh lùng hừ lạnh, vươn ngón tay ra chỉa về phía hắn: “Ngươi giết hại nhiều mèo đen rốt cuộc là có mục đích gì?”
Hắn cười khúc khích, ở trong ban đêm không tiếng động có vẻ đột ngột chói tai: “Ha ha, ta khuyên ngươi vẫn không nên xen vào việc của người khác, bằng không ngươi sẽ chết như thế nào cũng không biết.”
“Ta sợ quá đi!” Ta đường đường là sứ giả bắt quỷ của Minh Giới, bắt qua vô số lệ quỷ.
Ta bày ra chiêu thức, chờ hắn ra chiêu.
Vừa dứt lời, hắn đột nhiên hướng về phía ta vọt tới, ta phản ứng lại định tiếp một chưởng.
Ai ngờ khi hắn vừa đến sát bên gang tấc thì đột nhiên lảo đảo ngã xuống đè lên người ta, một cây dao nhỏ đột nhiên nhét vào trong lòng bàn tay ta.
“Uy? Ngươi……” Ta cả người cứng đơ không kịp phản ứng trước tình huống bất thình lình này, thì đột nhiên bị một đám người cầm đèn đuốc sáng rọi mạnh mẽ bao vây.
“Ngươi giết người?!” Người đàn ông trung niên cầm đầu bọn họ khiếp sợ mà nhìn ta.
Ta cuống quít xua tay, buông con dao xuống đất: “Không không, tự nhiên người này đột nhiên ngã xuống, chắc không có chết đâu.”