Ánh mắt nàng như băng sương nhìn về phía Quách Hi, trong mắt tràn ngập sát khí hận thù như muốn đem hắn đi chia năm xẻ bảy.
“Oản Nguyệt cho dù thực sự có lỗi với ngươi, nhưng chỗ sai của ngươi chính là đã hành hạ nàng thống khổ tột cùng tới chết, vì sao không thể tha cho nàng một con đường sống? Ngươi có biết nàng là bảo bối của cả cuộc đời này mà ta quý trọng nhất. Nàng thích làm đẹp lại sợ đau đớn. Thế nhưng ngươi lại tàn nhẫn chặt đứt hết tay chân nàng, để nàng chết thê thảm trong lãnh cung. Ngươi thân là vợ của Tiên Đế nhưng khi Tiên Đế chết ngươi lại tiếp tục đi câu dẫn Tân đế, Tân Đế sủng ngươi mà bỏ mặc Oản Nguyệt bơ vơ, ngươi xem nàng làm sao mà không hận được!” Quách Hi kích động mà kêu lên, mà Tiêu Oản Nguyệt cũng như bị gợi lên oán hận trong lòng, dần dần chung quanh độ ấm cũng trở nên thê lương lạnh lẽo.
(Tiên Đế: Hoàng Đế đã mất.)
(Tân Đế: Con trai của Tiên Đế, người đăng cơ làm vua sau khi Tiên Đế chết.)
Võ Mị Nương nghe cả câu chuyện, rất ức chế mà cười trào phúng, cười xong sau, nói: “Quách Hi, ngươi vì Tiêu Oản Nguyệt mà bất bình như vậy, cũng tại ngươi là kẻ nhu nhược thích nàng ta lại không dám nói, để khi nàng ta nhập Cung rồi chết, ngươi cũng chỉ có thể tìm cho nàng ta thân thể khác để nàng ta nhập vào mà sống tiếp. Cho dù sau này nàng ta trở thành ta thì hai ngươi cũng không thể ở bên nhau. Ngươi chỉ có thể ở xa xa nhìn nàng cười với người khác, hạnh phúc trong vòng tay kẻ khác. Quách Hi, ngươi dù sao cũng chỉ là một nô tài thấp kém!”
“Đủ rồi! Ta thích Oản Nguyệt, chỉ cần có thể nhìn thấy nàng, ta sẽ thấy mỹ mãn!” Quách Hi căm hận đánh gãy lời Võ Mị Nương.
Võ Mị Nương nhướng mày, khóe miệng gợi lên trào phúng: “Thích? Ngay cả tư cách thích ngươi cũng không có!”
“Võ Mị Nương ngươi đừng nói nhiều nữa. Từ nay toàn bộ mưu mô dã tâm của ngươi sẽ cùng ngươi xuống hoàng tuyền!” Quách Hi tới gần sườn mặt Võ Mị Nương chậm rãi nhấn mạnh từng chữ.
Ngón tay lạnh băng xẹt qua mũi cao của Võ Mị Nương: “Toàn bộ nỗ lực đời này của ngươi Oản Nguyệt sẽ thay ngươi giữ gìn.”
“Sống dưới lớp da của người khác, ngươi không cảm thấy thật đáng thương sao?!” Ta- Cơ Tiểu Thiên la lớn lên, mạnh mẽ đột phá kết giới của Quách Hi, mắt lạnh như dao ngước về phía Quách Hi cùng Tiêu Oản Nguyệt.
Tên Quách Hi này đúng là không thể coi thường, ngay cả Thuật Gọi Hồn và Kết Giới đã thất truyền từ thời thượng cổ nhưng hắn lại nắm rõ ràng như vậy.
Quách Hi nhìn đến thấy ta, không khỏi ngẩn ra, trầm giọng thốt lên: “Lại là ngươi?”
"Chính là ta thì sao? ngươi tưởng rằng thứ đồ chơi cỏn con như thiên lao mà có thể nhốt được ta?!” Ta rất đắc ý mà nhìn về phía hắn, rồi mới quét đến Tiêu Oản Nguyệt sau lưng hắn, không khỏi cười nói:
“Thì ra ngươi trốn ở chỗ này, làm ta dù lục soát toàn bộ thành Trường An cũng không tìm thấy ngươi!”
Tiêu Oản Nguyệt nhìn thấy ta, trên mặt liền lộ ra biểu tình kinh sợ, rồi đột nhiên hóa thành một sợi khói nhẹ chui vào Con Rối Gỗ.
“Hừ, mặc kệ ngươi là ai, hôm nay nếu ngươi ngăn cản ta, vậy đừng trách ta không khách khí!” Quách Hi từ phía sau móc ra một thanh trường kiếm, lao về phía ta đâm tới.
Thật là không biết lượng sức, ta bình tĩnh mà nhìn chuôi kiếm này đâm xuyên qua bụng nhỏ của mình.
Quách Hi nhìn thấy ta vẫn tươi cười không hề hấn gì, hắn như gặp quỷ, thu thanh kiếm về, ánh mắt kinh sợ:
“Ngươi…… Ngươi là yêu quái?"
"Ngươi nói gì đó? Ngươi là yêu quái thì có! Bổn cô nương đây chính là Quỷ Sai của Minh Hà- Cơ Tiểu Thiên. Mà ngươi lại cất chứa quỷ hồn không cho đầu thai, ngươi đã là phạm vào đại tội của Địa Phủ!” Ta hung tợn mà nhìn Quách Hi, kêu lên.
Quách Hi chỉ vào Võ Hoàng Hậu như vô thức ngồi trên đất, cười lạnh: “Nữ nhân này ngoan độc đến cực điểm, ngươi vì sao không bắt nàng?”
“Võ Hoàng Hậu dương thọ chưa tận. Mà Tiêu Oản Nguyệt dương thọ đã hết nên cần đầu thai chuyển thế, nhưng ngươi lại không cho, ngươi đang chống lại ý Trời, ngươi hiểu không?” Ta nhìn Quách Hi, nghiêm túc mà nói, tên này thật là một kẻ điên!
“Ha ha, chống lại ý Trời? Vì Oản Nguyệt ta nguyện chống lại ý Trời!” Quách Hi trên mặt lộ ra điên cuồng tươi cười, bờ môi điên cuồng cùng quyết tuyệt, là nụ cười rung động nhân tâm.
Nói xong, hắn đột nhiên nhìn về phía Võ Hoàng Hậu, giơ lên thanh kiếm trong tay, ngoan độc phóng tới bổ xuống.
Ta nhanh phi thân một phác, rồi nhào lộn vào phần lưng Võ Hoàng Hậu, chen chân vào một phát đá bay thanh kiếm trong tay Quách Hi, rồi vung tay vừa chuyển ta liền đem thanh kiếm gác lên cổ Quách Hi.
“Ngươi quậy đủ chưa! Ngươi cho rằng giết Võ Hoàng Hậu, xong để Tiêu Oản Nguyệt nhập vào thay thế nàng là ổn hết rồi sao? Nhưng ngươi có nghĩ tới bộ dáng đó so với cương thi có gì khác nhau?"