Bác sĩ Triệu tháo ống nghe xuống: “Vấn đề không lớn lắm, gặp kích thích tim đập quá nhanh cộng thêm không đủ oxy dẫn đến hôn mê thôi.”
“Thời gian này sức khỏe cậu ấy không tệ, bây giờ lên cơn sốt, tốt nhất là dựa vào sức đề kháng để vượt qua thôi.” Bác sĩ Triệu nhìn Trì Trĩ Hàm: “Tôi không truyền nước cho cậu ấy, cô dùng khăn ẩm giúp cậu ấy hạ nhiệt, ăn uống thanh đạm vài ngày, cứ năm tiếng đo thân nhiệt một lần, nếu như sốt trên ba mươi chín độ thì gọi điện thoại cho tôi ngay, thuốc giảm sốt và nước để truyền tôi đều để bên đối diện, bên kia có y tá thay ca trực liên tục suốt hai mươi tư giờ.”
Trì Trĩ Hàm vẫn giữ im lặng gật gật đầu, không nói thêm câu nào.
“Cô đi ra đây với tôi một chuyến.” Bác sĩ Triệu thở dài, chỉ chỉ ra cửa bên đối diện.
Tề Trình vẫn đang hôn mê, trên trán dán miếng dán giảm sốt, sắc mặt tái nhợt chẳng có chút huyết sắc.
“Nhịp tim cậu ấy vừa mới khôi phục, tạm thời chưa tỉnh nhanh như thế đâu, cô đi ra đây với tôi trước đã.” Bác sĩ Triệu nhìn Trì Trĩ Hàm, lại nói thêm một lần, lần này cao giọng hơn một chút.
Trì Trĩ Hàm cúi đầu, rốt cuộc cũng đứng dậy theo bác sĩ Triệu đi ra cửa.
“Tề Ninh bảo tôi dặn cô, nếu tình trạng của Tề Trình ổn định thì tạm thời đừng báo cho Trường Thanh biết, tính lão ta nóng nảy, biết Tề Trình làm xằng làm bậy thì chắc chắn sẽ nổi đóa.” Bác sĩ Triệu đứng trong hành lang, hai tay chắp sau lưng.
Trì Trĩ Hàm gật đầu.
“Lần đầu tiên nhỉ.” Bác sĩ Triệu cười: “Cô ở đây đã hơn một năm, lần đầu tiên gặp phải cảnh bệnh của Tề Trình tái phát nhỉ?”
Trì Trĩ Hàm cắn môi.
Hôm nay cô không ở nhà, tháng sau bắt đầu làm chương trình trực tiếp, trước đó còn rất nhiều chuyện phải bàn bạc, cho nên gần đây cô rất bận rộn.
Tề Trình vẫn phối hợp với phương án điều trị, nhưng Trì Trĩ Hàm lại không biết rằng anh tự mình gia tăng áp lực điều trị.
Kế hoạch hôm nay vốn là buổi sáng để tài xế đưa anh đi một vòng nội thành, đến buổi trưa đông người sẽ tránh khu vực náo nhiệt, đến tầm hai, ba giờ chiều thì sẽ đến chờ dưới lầu công ty cô.
Kết quả buổi trưa Tề Trình xuống xe ở khu vực đông người, vào tiệm hoa mua một bó hoa, gắng gượng được đến lúc lên xe thì ngất xỉu.
Chuyện quá mức bất ngờ, vào lúc mà mọi người đều cho rằng anh đã khỏi hẳn.
“Mặc dù tôi đã nói với Tề Trình rằng bây giờ cậu ấy đã hết bệnh, nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở cô, hết bệnh mà tôi nói khác với hết bệnh mà các cô nghĩ.”
“Cậu ấy là một người chưa tiếp xúc với xã hội, mười năm này, bởi vì tài lực của nhà họ Tề và thế lực của nhà họ Tề ở thành phố S mà cậu ấy được bảo bọc không chê vào đâu được.”
“Công ty quản lý mà cậu ấy ký hợp đồng là do bạn học của Tề Bằng mở, từ người đại diện cho tới biên tập đều là những người đáng tin cậy do Tề Bằng và Tề Ninh tìm tới, kể cả như thế thì nhà họ Tề cũng không hề tiết lộ với bọn họ rằng người sáng tác truyện tranh là Tề Trình em trai họ.”
“Trong vòng mười năm, cái tên Tề Trình này thậm chí còn không chân thật bằng cái bút danh Trừng Ất, thật ra điều này cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến Tề Trình lúc trước càng ngày càng chán đời.”
“Bởi vì cậu ấy quá khát vọng khỏi hẳn, cho nên mới bắt đầu tuyệt vọng.”
Trì Trĩ Hàm ngẩng đầu lên nhìn bác sĩ Triệu.
Bác sĩ Triệu cười cười với cô, quay đầu về phía ô cửa sổ nhỏ mà Trì Trĩ Hàm đã từng dùng để đưa cơm cho Tề Trình.
“Hôm nay bị tái phát cũng không tính là chuyện lớn, cũng không ảnh hưởng tới quá trình điều trị toàn thân của cậu ấy, nhưng nếu như không xử lý tốt, để cậu ấy cứ tự ép buộc mình như vậy thì với tình huống thân thể trước mắt của cậu ấy, chuyện này rất nguy hiểm.”
“Tôi gọi cô ra đây là muốn hỏi cô một chút, cô biết nguyên nhân khiến cậu ấy vội vàng muốn hòa nhập vào đám đông như vậy chứ?” Bác sĩ Triệu quay đầu nhìn Trì Trĩ Hàm.
Cách nói chuyện của bác sĩ Triệu vẫn là kiểu vòng vo khiến người ta rất khó nắm bắt vấn đề chủ chốt, đợi đến lúc thả lỏng sẽ bất giác trả lời vấn đề của ông ấy.
Nhưng Trì Trĩ Hàm lại hiểu được ý của bác sĩ Triệu.
Ông ấy sợ cô giấu diếm, ông ấy sợ lúc không chỉ có hai người bọn họ với nhau Tề Trình phải gánh chịu áp lực mà trước mắt anh không thể gánh được, cho nên Tề Trình mới dùng đến phương thức nóng vội như thế.
Tình cảm giữa bác sĩ Triệu và Tề Trình rất sâu, sâu tới mức đã đánh mất năng lực phán đoán từ lâu, bác sĩ Triệu biết rõ, trong phạm vi có thể kiểm soát được, ông ấy vẫn luôn lựa chọn phương án nuôi thả.
Cho tới hôm nay, Tề Trình đột nhiên hôn mê ngoài ý muốn.
Toàn bộ quá trình nói chuyện bác sĩ Triệu đều rất ẩn nhẫn, ngấm ngầm chịu đựng cơn giận, sợ nói nhiều sẽ phá hỏng tình cảm giữa hai người.
“Chắc là anh ấy muốn cùng tôi đến Cục Dân chính lĩnh giấy chứng nhận.” Trì Trĩ Hàm không hề giấu diếm: “Tình cảm của hai chúng tôi ổn định, anh ấy đã bắt đầu có kế hoạch cho tương lai, khi anh ấy nhận thấy mình đã lãng phí mười năm sinh mệnh, anh ấy cũng thấy nóng lòng.”
“Cho dù chúng ta có dùng bao nhiêu từ ngữ chính xác để miêu tả tâm tình của anh ấy trong mười năm nay thì chúng ta cũng không phải là anh ấy.” Trì Trĩ Hàm nhìn bác sĩ Triệu: “Dù từ đầu tới cuối tôi đều có thể hiểu được nỗi đau của anh ấy thì tôi cũng không có tư cách nói rằng tôi đồng cảm.”
“Anh ấy vì chữa bệnh mà gấp gáp tới mức nào tôi cũng đều có thể hiểu được, cũng có thể tha thứ được.”
“Bác sĩ Triệu, cái này không liên quan tới tình yêu, anh ấy là một người đàn ông rất có trách nhiệm, nếu như anh ấy đã cam kết thì chắc chắn sẽ thực hiện.” Khóe mắt Trì Trĩ Hàm hơi đỏ: “Cho nên tôi sẽ không khuyên anh ấy đừng gấp gáp, bởi vì trong mắt tôi, cho dù bệnh tâm lý của anh ấy nghiêm trọng tới mức nào thì anh ấy cũng là một con người, dưới nguyên tắc này, việc anh ấy đã làm hôm nay không sai.”
“Hết bệnh mà ngài nói và hết bệnh mà tôi nghĩ không giống nhau, tôi và anh ấy ở cạnh nhau, tôi chưa hề cảm thấy anh ấy có chút bệnh tâm lý nào, có lẽ có đôi lúc sẽ không muốn nói chuyện, lúc kích động sẽ trông rất đáng sợ, nhưng đây chẳng qua chỉ là phương thức biểu đạt của anh ấy mà thôi.”
“Hôm nay, trong cái khoảnh khắc mở cửa xe đi ra ngoài mua hoa đó, chắc chắn anh ấy cảm thấy mình có thể vượt qua được, anh ấy gắng gượng được tới lúc lên xe mới ngất đi, cũng nói rằng từ đầu tới cuối anh ấy vẫn biết rõ mình đang cố gắng vượt qua cái gì.”
“Anh ấy không hề nóng vội, anh ấy vẫn biết rõ mình đang làm gì.”
“Tôi tin tưởng anh ấy, cũng không cảm thấy việc anh ấy vội vàng muốn hòa nhập vào đám đông thì có vấn đề gì, tôi sẽ khuyên anh ấy cẩn thận hơn một chút, nhưng sẽ không cho rằng việc anh ấy làm là sai.”
Cô nói rất nhanh, nghĩ tới đâu thì nói tới đó.
Nghe có vẻ lộn xộn, chẳng có chút logic nào.
Bác sĩ Triệu yên lặng một lát, sau đó mỉm cười.
“Cô vẫn luôn tin tưởng cậu ấy, đây là kỳ tích lớn nhất.” Ông ấy vỗ vỗ bả vai cô, thở dài: “Cho nên phương án của Tề Trình thật sự không thể nào làm lại được.”
“Tôi hỏi cô nguyên nhân, nói với cô những lời đó cũng chỉ là muốn nhìn thấy thái độ như vậy của cô.”
“Tề Trình đã vượt qua giai đoạn mấu chốt, cho dù bây giờ có mắc đi mắc lại thì cũng chỉ là thân thể hơi khó chịu như hôm nay mà thôi. Tôi muốn người bên cạnh cậu ấy cũng có lòng tin giống như cô, không phải là trách móc cậu ấy quá nóng vội, cũng không phải là trách móc cậu ấy vì yêu mà nóng đầu.” Bác sĩ Triệu nói xong thì thấy Trì Trĩ Hàm kinh ngạc nhìn mình, nụ cười trên mặt càng tươi hơn: “Cô nói không sai, cậu ấy không hề sai.”
“Nhưng nếu như lúc này người bên cạnh cậu ấy khuyên cậu ấy cẩn thận thì cậu ấy sẽ nghe, hơn nữa còn sẽ làm theo, nhưng sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với quá trình hoàn toàn bình phục của cậu ấy.”
“Về điểm này, người nhà họ Tề không cách nào nghĩ thông suốt được, cũng may người bên cạnh cậu ấy là cô.”
“Tề Trình cần tự tin, cậu ấy vẫn không nói cho cô biết rằng, trong lòng cậu ấy không nắm chắc về tính cách của mình sau mười năm mắc bệnh, cậu ấy không biết cô thích kiểu người thế nào, cho nên theo bản năng muốn bày ra cho cô xem dáng vẻ tích cực nhất.”
“Cho cậu ấy tự tin, cậu ấy sẽ từ từ tìm lại chính mình, chỉ là trong quá trình này rất có thể sẽ còn xảy ra tình huống giống như hôm nay.”
“Cho cậu ấy không gian để tự tin, để cậu ấy tìm lại dáng vẻ vốn có của mình, đây là chuyện cuối cùng mà tôi lấy tư cách là bác sĩ kiêm trưởng bối của cậu ấy để cầu xin cô.”
“Cô đã làm tốt hơn cả mong đợi của tôi, cửa ải cuối cùng tôi gài cô, cô cũng đã thuận lợi bước qua rồi.”
…
Trì Trĩ Hàm cúi đầu.
“Giữa hai người yêu nhau, có những cửa ải chỉ có thể tự mình vượt qua, điều mà người bên cạnh có thể làm cũng chỉ là bầu bạn và tin tưởng.” Bác sĩ Triệu nói xong lời cuối cùng, giọng nói có chút cảm khái: “Rốt cuộc Tề Trình vẫn may mắn rồi.”
“Có thể đau lòng cho cậu ấy, có thể chăm sóc cho cậu ấy, cũng có thể dính lấy cậu ấy hai mươi bốn tiếng không rời, nhưng tuyệt đối không thể lấy cớ vì bệnh của cậu ấy mà tự làm theo ý mình, bây giờ cậu ấy phải tự mình vượt qua.”
Đây là lời khuyên chân thành cuối cùng bác sĩ Triệu để lại cho cô.
Vị chuyên gia tâm lý này tuyên bố rằng đây là lần cuối cùng ông ấy gài bẫy cô, cái bẫy này, ông ấy dùng nhược điểm của chính mình là khó lòng khách quan được với Tề Trình, khiến cho Trì Trĩ Hàm theo bản năng cho rằng ông ấy không tin vào tình yêu của họ, theo bản năng sinh ra tâm lý phản kháng.
Một người có thể chuyện trò vui vẻ thao túng lòng người, thế nhưng đã trung niên mà vẫn cứ một thân một mình.
Có thể là bởi vì ông ấy đã nhìn thấu rất nhiều thứ, cũng có thể là vì cả đời này điều duy nhất ông ấy thật lòng yêu chỉ có công việc.
Bác sĩ Triệu về chưa được bao lâu thì Tề Trình tỉnh lại, lúc ấy Trì Trĩ Hàm đang giúp anh đổi miếng dán nhiệt, bốn mắt nhìn nhau, Tề Trình dường như muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Đã rất lâu rồi sắc mặt anh không tái nhợt như vậy, Trì Trĩ Hàm nhìn thấy mà trong lòng nhói đau.
“Nếu như ngày mai mà anh vẫn còn sốt ba mươi chín độ không giảm thì phải truyền nước.” Trì Trĩ Hàm cúi người kề trán vào sát trán anh, sau đó cau mày ngồi dậy: “Vất vả lắm mấy vết kim đâm trên tay anh mới khá hơn một chút.”
“Sẽ giảm đi thôi.” Ánh mắt Tề Trình vẫn nhìn chằm chằm vào Trì Trĩ Hàm, giọng nói không có gì khác thường, nhưng vẻ mặt vẫn thấp thỏm.
“Tại sao lại đột nhiên nghĩ đến chuyện mua hoa?” Trì Trĩ Hàm đưa cho anh một ly nước ấm, lúc hỏi bên khóe miệng vẫn có lúm đồng tiền.
“Lúc cầu hôn quên mất.” Tề Trình có hỏi có đáp, bởi vì không xác định được thái độ hiện giờ của Trì Trĩ Hàm nên khuôn mặt tái nhợt đàng hoàng uống vài hớp nước ấm.
“Sao anh biết em thích màu xanh lam?” Tề Trình mua một bó cẩm tú cầu màu xanh lam rất to, được tài xế và chú bảo vệ đưa vào cùng anh, trong lúc anh hôn mê cô đã đi tìm mấy lọ hoa, cắm xong đặt lên bàn.
“Trong phòng em đều là màu xanh lam.” Giọng Tề Trình nhẹ hơn một chút.
Anh vẫn đang đợi Trì Trĩ Hàm sẽ nhắc đến điểm mấu chốt, cũng đã chuẩn bị cho cảnh bị cô quệt nước mắt nước mũi lên người.
Có lẽ anh đã quá gấp gáp, mấy ngày vừa rồi anh rất giống người bình thường, nên mới cho rằng mình đã hoàn toàn bình thường, rốt cuộc vẫn làm cho cô sợ.
Trì Trĩ Hàm lại cười, đi tới hôn lên môi Tề Trình một cái, liếm giọt nước đọng lại trên môi anh.
“Đây là lần đầu tiên trong đời em được nhận hoa.” Giọng cô mang theo sự vui sướng thật lòng: “Rất đẹp.”
Kề quá gần, giọng nói ngọt ngào mềm nhũn như vậy của cô khiến yết hầu Tề Trình lại lăn lên lộn xuống một vòng.
“Em…” Tề Trình do dự một chút xem mình có nên tự chui đầu vào lưới hay không, nét mặt và thái độ hiện giờ của Trì Trĩ Hàm khiến anh bớt dè dặt hơn một chút: “Không giận anh sao?”
“Em hơi đau lòng.” Trì Trĩ Hàm hôn xong thì lập tức chui vào chăn, ôm lấy eo anh như thường ngày: “Không đúng, em rất đau lòng.”
Đặc biệt nhấn mạnh, còn tiện thể cắn lên cánh tay anh một cái.
Vết sẹo trên tay anh vừa khéo nằm trong bàn tay cô, Trì Trĩ Hàm cắn xong thì theo thói quen dùng tay vuốt ve vết sẹo của anh.
Đều là những động tác nhỏ vẫn thường làm trước kia, không hề có chút khác thường nào.
“Đây không phải là một phần của đợt điều trị, em không tức giận sao?” Tề Trình hỏi kĩ hơn.
“Nếu như em nhận một đơn hàng bảo em chuẩn bị một bữa tiệc nhỏ cho năm mươi người trong vòng một ngày, anh sẽ để cho em tiếp nhận chứ?” Trì Trĩ Hàm hỏi một vấn đề chẳng liên quan.
Tề Trình cau mày lại theo bản năng: “Chắc là sẽ rất mệt.”
“Ừ, nhưng mà nếu như danh tiếng của năm mươi người kia trong giới mỹ thực cũng không tệ.” Trì Trĩ Hàm ngẩng đầu lên nhìn Tề Trình.
“Vậy cũng được.” Tề Trình suy nghĩ một chút mới thận trọng trả lời.
Nếu là chuyện cô thích, cô có thể làm tốt, dù anh thấy đau lòng thì cuối cùng vẫn sẽ đồng ý.
“Tâm tình của anh bây giờ cũng giống với em.” Trì Trĩ Hàm cười: “Chuyện điều trị, anh là chuyên gia, bác sĩ Triệu cũng đã nói là anh có thể tự mình điều chỉnh phương án thích hợp với anh.”
“Cho dù hôm nay anh ngất xỉu, mấy ngày sau đều phải ở trên giường thì em cũng sẽ không thấy tức giận, ngay cả chính bản thân việc điều trị cũng có tác dụng phụ, mỗi loại bệnh đều như thế, huống hồ là bệnh tâm lý.”
“Hơn nữa hôm nay bác sĩ Triệu lại quen thói gài bẫy em, may mà từ lúc đầu em đã rất tin tưởng anh.” Trì Trĩ Hàm vui vẻ, nhéo vết sẹo kia của Tề Trình lắc lư trên dưới một chút để minh họa tâm tình kích động của mình vì đã đánh bại được bác sĩ Triệu.
Ngón tay Tề Trình sờ đến dái tai Trì Trĩ Hàm theo thói quen, nghe được giọng nói mang theo vẻ kiêu ngạo khoe khoang như vậy của cô thì hơi giật mình.
Không phải bởi vì cô tin tưởng anh như vậy, mà bởi vì trong lòng anh không hề thấy bất ngờ trước sự tin tưởng này.
Giống như vốn nên là như vậy, dáng vẻ hoàn toàn đương nhiên.
Bọn họ vốn nên gặp nhau, yêu nhau, cả đời ở cạnh nhau.
Cho nên Trì Trĩ Hàm dùng giọng điệu như đang nói một chuyện vặt vãnh bình thường, mà anh nghe xong thì trong lòng cũng chỉ thấy ấm áp và thỏa mãn, không hề bất ngờ.
“Lúc phát sốt đầu ngón tay anh nóng sôi.” Trì Trĩ Hàm cười híp mắt, lại xoay sang hướng khác nghịch bàn tay đang rảnh rang của anh.
“Sau này thân thể tốt lên rồi, ngón tay sẽ không lạnh nữa.” Mùa đông năm ngoái bọn họ còn chưa quen thuộc, mùa thu năm nay, vì không muốn làm đông lạnh cô nên mỗi lần tắm xong anh đều sẽ dùng nước nóng ngâm tay một hồi.
“Nếu lần sau mà còn muốn tăng áp lực điều trị thì có thể dẫn em theo cùng không?” Nghịch tay một hồi, Trì Trĩ Hàm xoay người: “Em luôn cảm thấy nếu như hôm nay em ở trên xe thì anh sẽ không đến nỗi hôn mê lâu như vậy.”
“Dẫn em theo sẽ không có hiệu quả điều trị.” Tề Trình dời Trì Trĩ Hàm ra khỏi người anh một chút, tiện cho anh quan sát được vẻ mặt của cô.
Anh mà ở cạnh cô thì sẽ khó có phản ứng đáp trả kích thích, anh không muốn mạo hiểm.
“Anh muốn sớm cùng em đi lĩnh giấy chứng nhận.” Tề Trình đè cái môi đang dẩu lên của cô: “Chậm nhất là cuối tháng này anh phải nghĩ được cách đi ra ngoài.”
“Tại sao lại gấp như vậy?” Trì Trĩ Hàm có hơi bất ngờ, không phải là vì việc điều trị của anh mà là vì chuyện lĩnh giấy chứng nhận.
“Sợ em chạy mất.” Tề Trình cười: “Là của anh rồi thì sẽ không nỡ đi mất nữa.”
“…” Trì Trĩ Hàm im lặng một lúc.
“Buồn nôn quá…” Không nhịn được cảm giác mắc ói.
“Anh đói bụng.” Tề Trình đổi đề tài.
“Bác sĩ Triệu bảo anh chỉ được ăn cháo.” Trì Trĩ Hàm đứng dậy, bổ sung: “Cháo trắng.”
“Ăn xong hôn một cái là được.” Tề Trình ngồi yên, bấm nút nâng cái bàn nhỏ trên giường lên, dáng vẻ không hề phiền não chút nào.
“…” Trì Trĩ Hàm lại trừng anh.
“Buồn nôn quá…” Tiếp tục mắc ói.
Không biết từ lúc nào mà người đàn ông trên giường kia đã bắt đầu có thể cười cong cả mắt, giống như dáng vẻ của anh trước kia sau mỗi lần uống thuốc, cho dù sắc mặt tái nhợt thì rốt cuộc cũng không còn là con quái vật rúc mình trong bóng tối nữa.
Anh đã biến thành người đàn ông của cô.