́. "MÈO CON, KHÔNG......." - Một cậu bé tóc đen đứng trên cây cầu Sâm Thương hét lên.
Ùm... Một tiếng động kinh hoàng phát ra, đã có người bị rơi xuống sông. Tất cả mọi người tại đây như chết đứng khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Về phía cậu bé, nhìn thấy cô bạn mèo con của mình rớt xuống thì cảm thấy thế giới xung quanh như đang sụp đổ. Cậu chạy nhanh tới chân cầu như đang tìm kiếm một hy vọng nào đó.... nhưng không."Con gái à, con biết là thế giới chúng ta đang sống không có gì là tồn tại mãi mãi, phải không?"
"Dạ! Nhưng sao hả mẹ?"
" Và đương nhiên, những kỷ niệm - dù tốt hay xấu thì cũng sẽ vô tình bị lãng quên thôi."
"A! Con đau đầu quá mẹ ơi. Cứ có hình ảnh gì xuất hiện trong đầu con ấy" - Cô gái nhỏ đáng yêu với mái tóc đen tuyền mếu máo khóc, đưa tay lên ôm đầu.
"Con gái ngoan, đừng khóc" - Người mẹ đau lòng ôm lấy cô con gái đáng thương chưa mình.
Có một quá khứ mà mẹ cô luôn muốn giấu đi. Tại sao? Tại sao con gái mình cứ luôn hỏi những câu hỏi trong quá khứ như vậy? Còn về phía cô bé đó, sau khi được mẹ dỗ dành thì cũng nín hẳn. Nhìn sâu vào đôi mắt của mẹ, cô thấy thương mẹ ghê gớm. Gương mặt ấy - đôi lông mày chau lại, một vài giọt lệ đang rơi xuống và nụ cười bị dập tắt đi như đang lo lắng, sợ hãi như sắp bị cướp đi thứ gì đó quan trọng.
Và từng ngày, từng ngày trôi qua, những câu hỏi trong cô ngày càng mất đi. Sờ tay lên trán, sao cô lại có vết sẹo này chứ? .Tuy rằng là tò mò lắm luôn nhưng nghĩ đến mẹ thì cô lại thôi. Câu chuyện lúc tuổi của cô khó hiểu như vậy đó nhưng nó cũng dần đang nhạt nhòa đi...