[Naruto] Yêu Ghét

chương 42

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngay lúc này, không khí trầm xuống, Hashirama như nhận ra điều gì, có chút khẩn trương muốn bắt lấy tay Madara nhưng lại bị hắn tránh đi, Hashirama thấp thỏm nghiêng đầu hỏi:

- Madara... ý của hắn là sao?

Madara không trả lời hắn, chậm rãi đứng dậy, khẽ vuốt chút nếp nhăn trên quần áo:

- Muộn rồi, Izuna, tiễn khách.

Mặc kệ ánh mắt ngơ ngác của bạn thân, Madara kéo cửa rời khỏi phòng.

Đây là lần đầu tiên Hashirama bị bạn thân bỏ rơi như thế, hắn vươn tay muốn gọi lại nhưng không biết vì lý do gì lại thu tay, ngay cả câu gọi cũng nghẹn bứ trong cổ họng không thoát ra được.

Cảm giác trong lòng thật khó chịu.

Hashirama rũ mắt nghĩ.

Izuna cũng lần đầu tiên gặp thái độ hờ hững thế này của nii-san đối với tộc trưởng Senju. Hắn trong lòng mừng thầm nói:

- Nếu vậy, mời Tộc trưởng Senju và Phó Lãnh đạo về cho.

Naruto kéo kéo tay Sasuke, bĩu môi không muốn rời đi, nhưng khi được Sasuke khẽ vuốt sau lưng an ủi thì cũng đành đứng dậy, không ồn ào có chút lưu luyến rời khỏi tộc địa Uchiha.

...............

Uchiha Madara ngồi trong phòng suy nghĩ. Hắn nghĩ rất nhiều.

Từ lần gặp mặt định mệnh đến khi hắn và Hashirama đối chọi lẫn nhau.

Về cái gọi là hoà bình và giấc mơ nghe như không thể thực hiện của Hashirama.

[ - Madara! Tớ muốn xây dựng lên một nơi để bảo vệ em trai! Bảo vệ những người tớ thương yêu! Ở nơi đó sẽ không có thù hận và chiến tranh, sẽ không có máu tươi và đau thương, mọi người sẽ được tồn tại!]

Nhưng máu đã đổ rồi, những người hi sinh cũng đã thành những tấm bài vị đặt ở Từ đường.

Thù hận đã ở ăn vào máu, thấm vào tim, chi phối lấy tư tưởng.

Sao có thể nói dừng là dừng được!

Madara hai mắt nhắm chặt, trong đầu hắn hiện lên cảnh tộc nhân chết, em trai chết, phụ thân chết, từng cái tên máu tươi đầm đìa in hằn trong óc, cứ như từng sợi dây vô hình cản bước chân hắn lại, cứ như từng bàn tay đen ngòm muốn kéo hắn xuống vũng lầy nhem nhuốc.

Không dừng được. Hắn không dừng được.

Nếu như dừng lại, thì bao hi sinh đấu tranh của bao thế hệ chẳng phải đổ sông đổ bể hết sao?!

Chẳng lẽ cái chết của em trai của hắn, phụ thân của hắn, tộc nhân của hắn đều là vô nghĩa sao?!

Madara tay chống lấy trán, cúi đầu, không ai có thể thấy khuôn mặt và biểu cảm của hắn lúc này. Bóng tối của căn phòng như sắp chiến thắng ánh sáng mờ nhạt của ngọn nến, giương nanh múa vuốt như muốn nuốt chửng người nam nhân này.

- Izuna.

Một lúc lâu sau, Madara khàn khàn nói:

- Đi, đi thống kê cho anh, trong những năm gần đây.... Đã bao nhiêu người chết, còn bao nhiêu người sống, có bao nhiêu người sở hữu Sharingan. Thật tỉ mỉ.

Izuna ngồi ở cách đó không xa nghe thế ngẩng đầu lên khỏi đống giấy tờ chất ngang cao mũi hắn, gật đầu đứng dậy.

Hôm sau, Madara cầm trên tay bản báo cáo, đôi tay luôn vững vàng cầm lấy Kunai nay khẽ run rẩy, sự khó tin trong mắt như sắp trào ra.

- Nhiều... như vậy sao?

Izuna bên cạnh cũng cười khổ nhắm mắt, chính hắn cũng không nghĩ tới lại nhiều như vậy.

Sau mỗi trận chiến, gia tộc đương nhiên sẽ kiểm kê lại có bao nhiêu người chết. Trước kia, Uchiha giao chiến với các tộc khác thì số lượng người chết không bao giờ vượt quá hai con số, nhưng kể từ khi giao chiến với Senju - một trong những tộc hiếm hoi có sức mạnh ngang ngửa với Uchiha thì số lượng tộc nhân chết ở mỗi lần giao chiến đều tăng gấp bội.

Nhưng đấy là sau mỗi trận chiến. Đến khi tổng kê lại toàn bộ thì mới thấy...

Nhiều. Rất nhiều. Vô cùng nhiều.

Gần hai chục năm giao tranh, số người chết nhiều đến mức cũng phải khiến cho đường đường là Tộc trưởng Uchiha, người mỗi lần ra tay là lấy đi vài ngàn đầu người Uchiha Madara cũng phải run tay.

Hơn nữa độ tuổi chết đại đa số là dao động từ bốn đến mười sáu tuổi.

Madara khẽ cắn môi, này đừng nói là có giao chiến tiếp hay không, chỉ nhìn số người còn sống thôi cũng đủ nhìn ra gia tộc này đang đứng trước bờ vực nguy cơ rồi!

Vậy tiếp tục, hay dừng lại?

- Izuna, gửi thư hoãn chiến.

..................

Hashirama chán đến chết ngồi cạnh bờ sông, tay ném ném hòn đá trên tay, hiển nhiên vị Tộc trưởng đại nhân vô trách nhiệm này lại ném việc cho em trai mình để đi ra ngoài nghỉ ngơi.

(Tobirama: có thấy ai mà ngày "nghỉ ngơi" ba bốn lần không?!!)

Hashirama thả lỏng ngả người dựa vào thân cây, hoàn toàn không để tâm đây là vùng đất ranh giới giữa hai tộc, bất cứ lúc nào cũng sẽ có tộc nhân Uchiha đi ngang qua, hai mắt thích ý nheo lại.

Chỉ cần nhớ đến bức thư hoãn chiến được gửi từ Uchiha đến hồi sáng ngày là có thể khiến tâm trạng Hashirama từ mây mưa thành hửng nắng!

Thực ra hiện tại Hashirama rất muốn vọt vào tộc Uchiha ôm hôn bạn thân mình một lần để bày tỏ sự vui sướng, nhưng thái độ hôm qua của Madara khiến hắn chùn bước, đành phải ngồi đây hoài niệm về cảnh hai người ném đá trên sống khi còn nhỏ.

Thật là.....

Hashirama gãi gãi đầu, mái tóc đen dài đong đưa, tưng sợi tóc bóng bẩy không giống tóc của một nam nhân chút nào. Hắn cảm thấy thái độ của bạn thân hôm qua rất dị thường, nhưng bảo vì sao dị thường lại nói không rõ, chỉ là bản năng mách bảo hắn tốt nhất hiện tại đừng làm phiền Madara.

Chẳng phải là hoãn chiến là một tín hiệu vô cùng tốt với mối quan hệ giữa hai tộc sao?

Người chơi hệ tâm linh- Senju Hashirama nghe theo bản năng mách bảo: Thôi được rồi.

Bỗng nhiên tai hắn khẽ động, nụ cười trên khuôn mặt bỗng tươi roi rói, hắn vui sướng quay sang:

- Madara!!

Từ đằng xa bước đến đúng là Madara.

Madara thấy Hashirama ngồi đấy cũng không tỏ ra kinh ngạc, hiển nhiên đã quá quen với bản tính của hắn, Madara chỉ bước lại gần, vén áo ngồi xuống.

- Lại ném công việc cho em trai?

- Ách.... Ha ha ha, ừ.

Hashirama cười ngượng, tay có chút co quắp nắm lấy ống tay áo, nhưng theo thói quen vẫn sán lại gần, hai mắt lấp lánh nhìn bạn thân:

- Madara! Là cậu gửi thư hoãn chiến!bg-ssp-{height:px}

- Ừ

Madara ném ném hòn đá trên tay, có chút mất tập trung trả lời.

Mặc dù biết chắc chắn là Madara là người hạ lệnh gửi thư, nhưng nghe được lời khẳng định từ chính chủ, Hashirama vẫn cảm thấy vui mừng khôn xiết. Hắn không hề ngại ngần nhấc đít ngồi xuống sát Madara, miệng bắt đầu lải nhải:

- Nếu cậu làm điều này sớm thì đã tốt hơn! Như vậy thì đã không có nhiều cuộc giao chiến nổ ra như vậy, mối quan hệ hai tộc....

Madara tai nghe Hashirama lải nhải nhưng linh hồn không biết trôi về cõi nào rồi.

Hắn gửi Thư hoãn chiến cho tộc Senju cũng không phải vì muốn làm tốt mối quan hệ giữa hai bên.

Chẳng qua là với thời gian ít ỏi còn lại, Madara muốn chấn chỉnh tộc Uchiha một chút, để khi Izuna lên làm Tộc trưởng không quá gò bó tay chân.

Đúng vậy, thời gian ít ỏi. Madara ôm lấy giác ngộ mình sẽ chết vào một ngày không xa.

Mắt hắn sắp mù, Uchiha mất đi Sharingan thì như hổ mất ba chân, mặc dù Madara tự tin mình có thể không dùng Sharingan lấy đầu ngàn người nhưng hiển nhiên, với Hashirama là không thể.

Một Madara không có Shringan đi đấu với Hashirama?

Đừng đùa, kết quả chỉ có một, đó chính là Madara chết dưới tay Hashirama.

Madara không thích tử vong, nhưng hắn không sợ hãi nó. Hơn nữa được chết dưới tay Hashirama cũng là một kết cục đẹp.

Hashirama là đối thủ duy nhất hắn công nhận, là người làm bạn hắn từ khi nhỏ yếu đến mạnh mẽ như bây giờ.

Cho nên việc hắn chết dưới tay Hashirama hay Hashirama chết dưới tay hắn là điều đương nhiên.

Cho nên Madara rất vui lòng gửi thư hoãn chiến, đao to búa lớn chấn chỉnh Uchiha, tận dụng thời gian để khôi phục trạng thái đỉnh để có thể chiến một trận tử chiến với Hashirama.

Với một Uchiha mà nói, bảo vệ người nhà là mục đích sống, thù hận là động lực để trở nên mạnh mẽ, còn máu tươi và tử vong là nơi quy túc tốt đẹp nhất.

Chỉ có chết già trên giường hoặc chết vì bệnh tật mới là thứ kinh khủng nhất.

Hashirama nhận ra bạn thân không nghe mình nói, lời nói nhỏ dần rồi tắt hẳn, hắn nghiêng đầu chăm chú nhìn Madara.

Ngay lập tức, hắn phát hiện nét mặt có chút mệt mỏi của bạn thân mình.

Áp lực của gia tộc vì Thư hoãn chiến sao?

Tay ngưng kết Chakra chữa bệnh, Hashirama túm lấy tay của Madara, muốn giúp bạn thân mình xua đi mệt mỏi, nhưng vừa túm lấy tay Madara, hắn ngay lập tức cảm nhận được điều bất thường, nhưng chưa đợi hắn điều tra kỹ thì Madara đã rụt tay lại.

- Madara?

Madara có bao giờ từ chối sự trị liệu của hắn đâu?

Hashirama cau mày, thu lại tươi cười, tay túm lấy bả vai của Madara:

- Madara, nếu mệt mỏi thì để tớ giúp—

- Không cần!

Madara ngay lập tức từ chối, đứng dậy.

Hashirama là một Ninja Trị liệu giàu kinh nghiệm, nếu để hắn trị liệu thì việc mắt sắp mù làm sao giấu được?!

Không thể để Hashirama biết việc này!

Bỗng nhiên một cánh tay bỗng ôm lấy eo hắn, Madara không hề phòng bị bị túm lảo đảo một cái, theo bản năng giơ tay nhanh như chớp muốn vặn gãy cổ người đằng sau thì bị Hashirama túm lấy tay kéo xoay người một cái, dùng lực đè lên!

"Phịch!"

Bụi đất bay lên, Madara bị Hashirama đè dưới thân, Hashirama nhìn thẳng vào mắt hắn nói:

- Ma—-

Đợi chút!

Hashirama kinh ngạc trợn to mắt, mắt của Madara!!

Madara thẹn quá thành giận, lấy tay đẩy Hashirama xuống, cau mày phủi bụi đất trên người đứng dậy muốn đi về.

- Madara! Chúng ta đi làm nhiệm vụ chung đi!

Hashirama nhanh chóng đưa ra lời mời, túm lấy tay muốn giữ người lại.

Ra nhiệm vụ chung thực ra là hai người chọn nhiệm vụ gần gần một địa điểm rồi sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ đi chơi cùng với nhau hai ba ngày rồi về.

Hashirama muốn nhân lúc này nhìn kỹ mắt Madara, hơn nữa, những lời mời như vậy chưa bao giờ bị từ chối—

- Không được!

Madara rút lại tay, nhanh chân ra về, mặc kệ Hashirama kinh ngạc trợn tròn mắt ngồi đấy.

Hắn còn rất nhiều việc phải làm, không rảnh đi chơi lêu lổng với Hashirama!

Hashirama ngồi đấy, cảm thấy một góc bầu trời bỗng sụp xuống, thế giới cũng u ám đi.

Madara từ chối hắn Q.Q!!

Hắn vô cùng uỷ khuất nắm ống tay áo.

................... Hết chương ............

Vài điều muốn nói:

Cảm thấy gút mắc giữ hai gia tộc đau đầu quá, nay viết đại cương chi tiết phần này muốn trọc cả đầu.

Thôi tác giả không am hiểu viết ngược đâu, chúng ta cứ bình thường mà triển ha :v, đến đâu hay đến đó. Chẳng biết mình đang viết cái gì nữa trời.....

Chết thì đương nhiên không để cụ Mad chết được! Chết là chết thế nào! Đảm bảo hai cụ sẽ đầu bạc răng long sống bên nhau đến cuối đời!

Ha hả, CP chính là SasuNaru mà chương này hai em nó lên sân khấu được vài dòng. Thấy hơi tội mà thôi cũng kệ, nhường sân khấu cho hai cụ mấy hôm~ Nhường người già xíu.

Mọi người đừng quên tim và cmt bên dưới nha~ truyền tình yêu cho tác giả xíu, mấy chương này viết đau đầu quá đi huhuQ.Q

Truyện Chữ Hay