Sáng hôm sau, cô đến bệnh viện với khuôn mặt bơ phờ do thiếu ngủ trầm trọng...
Vừa vào đến cửa bệnh viện thì đã gặp Naruto ở đó..
- chào Sakura-chan! Ngày mới tốt lành! - cậu bạn nở nụ cười tinh nghịch.
- chào cậu, Naruto. - cô ủ rũ nhưng vẫn cố vui vẻ - cậu tới bệnh viện chi đây?
Naruto phàn nàn:
- thế tớ không được đến bệnh viện à? Cậu hay thật đấy! - Naruto xoa xoa bụng - tối qua tớ với Hinata đi ăn ramen, mới ăn có một tô cậu ấy đã gục luôn rồi, trong khi tớ ăn chín tô thì chả sao cả.
Cô bật cười, gì chứ trong làng này có ai ăn ramen nhiều như cậu ta đâu, nhớ có hôm cả đám rủ nhau đi ăn, cậu ta xung phong thi ăn ramen với Chouji, kết quả là cậu ta knock-out Chouji với hai mươi hai tô mà chưa chịu gục!
Naruto chỉ về phía tầng hai dãy đối diện cô đang đứng:
- cô ấy nằm ở phòng hướng đó đó! Nghe nói phải theo dõi thêm một hai ngày nữa lận! Buồn thiệt.
- cũng tại cậu thôi, cậu biết ramen ở Ichiraku nhiều gấp lần quán thường mà dẫn cậu ấy đi ăn! Cậu ấy ăn hết tô cũng là siêu lắm rồi, chứ tớ...chỉ có một phần ba tô thôi à! - cô chỉ trích cậu - mệt cậu ghê đó, dẫn tớ lên khám cho Hinata nào!
Đi theo sự chỉ dẫn của cậu trai tóc vàng, sau một hồi đi cả cái bệnh viện cuối cùng mới tới nơi..
Cô đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cô gái tóc xanh tím đang nằm yên trên giường..
Vội đi tới bắt đầu chữa trị..
Ánh sáng chakra xanh hiện rõ trong tay cô..
Từng ngụm ánh sáng xoa dịu phần bụng Hinata...
Chừng mười phút, việc chữa trị đã hoàn tất..
Cô gái tóc tím có thể nói chuyện lại được..
- cảm..cảm ơn c-cậu! Sakura-chan! Mình..mình đỡ nhiều rồi..
- thế thì tốt! Naruto lo cho cậu lắm đấy! - cô tháo bao tay y tế, nhẹ giọng trả lời cô bạn thân đang ngồi trên giường.
- anh-anh ấy lo cho mình hả..hả? - Hinata ngập ngừng.
Cô mỉm cười tinh ranh, búng tay một cách 'tách':
- anh ấy? Xưng hô lạ vậy ta? Thành đôi rồi cơ à?
- cậu...cậu chọc mình hoài...thành đôi...gì chứ? - một vệt đỏ xuất hiện trên má cô gái.
Dìu cô bạn ra khỏi phòng, cô cười nói:
- không sao đâu, giờ cậu khỏi rồi, về cẩn thận nhá!
- ừm...chào..chào cậu Sakura-chan! - Hinata mặt vẫn chưa hết đỏ, bỏ chạy thật nhanh ra ngoài.
Sakura đi tiếp sang phòng kế bên để tiếp tục chữa bệnh, nhưng có vẻ ông trời sắp đặt cho cô gặp lại một người đáng ra cô không nên gặp...
- hửm?! Sa...suke-kun? Sao cậu lại ở đây? - cô há hốc miệng nhìn chằm chằm về người con trai tên Sasuke đang nằm bên cửa sổ.
Anh đưa mắt liếc nhìn nơi phát ra tiếng nói, thoáng ngạc nhiên vì cô cũng đang xuất hiện ở đây ”cô ấy làm việc ở đây sao? Sao mình không biết nhỉ?” Đồng tử bất ngờ co giãn khi nhìn người con gái trước mặt, lại thêm cảm giác thân thuộc trong người anh, phải chăng...anh đã rung động trước người con gái này?
Cũng phải thôi..
Cô giờ đây đã trưởng thành hơn rất nhiều...bg-ssp-{height:px}
Cũng đã xinh đẹp hơn..
Mái tóc hồng đào đã dài ngang lưng...
Đôi mắt không còn vẻ ngây thơ nữa mà dần chững chạc, chín chắn hơn...
Có thể nói... Cô rất hoàn hảo trong mắt tất cả mọi người...
Và chắc chắn sẽ là bạn gái lí tưởng mà đấng mày râu hằng mơ ước...
Anh vội lên tiếng phá đi vẻ tĩnh lặng trong căn phòng:
- thương ngoài da thôi...không dáng lo đâ-
- gì mà không đáng lo! Xem vết thương cậu đi! Rách thịt rồi kìa, mau nằm xuống nhanh đi!
Chưa để anh nói hết câu, cô đã nhanh chóng kéo anh nằm xuống, bắt đầu phần chữa trị..
Anh cũng 'ngoan ngoãn' nghe lời cô nằm xuống, khá hồi hộp vì không biết cô ngốc này định xử lí mình ra sao nữa.
.
.
Sau gần chục giây cô vẫn chưa có động tĩnh gì, chỉ mải nhìn bờ vai rắn rỏi của anh, suy nghĩ miên man..
”Sao cậu ấy có thể menly thế vậy nhỉ? Ôi không! Mày sẽ chết mất nếu nhìn lâu quá đấy Sakura ạ!”
Cô bắt đầu lo lắng đột độ..
Cô đã từng chữa trị cho rất nhiều nam giới từ các làng khác nhau..
Thậm chí đã có ca phẫu thuật hormon nam giới đến tay cô..
Cô đều hoàn thành suất sắc, trọn vẹn...
Sao lần này chỉ là khâu miệng vết thương lưng...
Mà cô lại không làm được?
Có đúng thế không? Cảm giác khó tả khi chữa trị cho người mình yêu?
Cô yêu anh nhiều như vậy..
Thì chắc chắn việc khâu lại lưng của anh...
Cô nhất định sẽ làm được!!
End chap .