Nàng Yêu Ta Không?

chương 38: đừng nói gì hết sự đời vô thường

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vân Đào nghĩ nghĩ cũng Chẳng biết làm sao ngủ ngay tại ghế ngồi, ngủ đến nỗi đau cả lưng, lại tự dưng phát sốt. Thiệt là lười biếng, nàng quyết định ngủ và ngủ dù sao cũng chẳng có gì thú vị để làm, nằm ì trên giường, từ tối đến sáng, từ sáng đến tối sau đó tiếp tục uống vài ngụm cháo rồi lại leo lên giường nằm tiếp. Mộ Dung Khuynh chỉ biết thở dài, "mỗi lần không khỏe tiểu thư lại lười biếng".

Đang ngủ Vân Đào mơ màng xoay người hi hí mở mắt ra, Vân Đào hét lên, đối phương cũng giật mình hét theo.

_ AAA...

_ AAA...

Trước mắt nàng là Nam Cung Nguyệt đang châm châm nhìn nàng, miệng hắn còn há rộng ra chưa khép lại.

_ Nam Cung Nguyệt, ngươi hét cái gì

_ Vân Đào, nha đầu ngươi làm gia đây giật mình, phải hỏi ngươi mới đúng, lúc nãy ngươi hét cái gì (Nam Cung Nguyệt đứng bên giường, làm như vô tội)

_ Ngươi nữa đêm nữa hôm đến phòng nữ nhân còn ra thể thống gì, là ngươi dọa ta nên ta mới hét lên (Vân Đào, điên tiết trừng mắt với Nam Cung Nguyệt)

_ À, ta ngủ không được nên tìm nha đầu ngươi có chuyện nói

_ Ngươi không ngủ được mặc kệ chứ, có chuyện nói, nhất định chẳng hay ho gì (Vân Đào)

_ Thật ra ta muốn nói với ngươi, nha đầu ngươi rất tốt

_ Hả? (Vân Đào có chút đần)

_ Ngươi rất tốt. (Nam Cung Nguyệt tự nhiên)

_ Ừ, còn gì nữa (Vân Đào)

_ Ta nói xong rồi, nha đầu ngươi ngủ tiếp đi (Nam Cung Nguyệt)

Dứt lời hắn rời khỏi, đến như thế nào đi như thế âý, hắn lại phi thân ra bằng đường cửa sổ, Vân Đào bất động chốc lát rồi bất ngờ chạy đến cửa sổ theo hướng Nam Cung Nguyệt mà hét

_ Nam Cung Nguyệt, ngươi bình thường một chút có được không? tên vô lại xấu xa kia

Sáng hôm sau, phủ tam Vương gia Nam Cung Nguyệt nhận được một xe ngựa thuốc an thần, dược trị rối loạn tâm trí... người phu xe báo rằng "đây là quà của phủ Đường tướng quân, mong vương gia sớm khỏi bệnh".

Thoáng chốc, Nam Cung Hàn tung hoành tại cổ đại cũng được một thời gian, có tiền lại có quyền thế, nhanh chóng hắn xây dựng hệ thống tửu lâu ẩm thực vang danh kinh thành, còn có những cửa hàng rãi rác khắp nơi. Vân Đào cũng thường xuyên đến thưởng thức món ngon, đặc biệt nữa là được ăn miễn phí nên ngày đến hai buổi, Nam Cung Hàn vô cùng đắc ý và luôn luôn tận dụng cơ hội lấy lòng mỹ nhân.

Sau khi lần che mưa cho Vân Đào, Nam Cung Tuyệt nhận ra Vân Đào có chút khác lạ, ví như không gọi hắn là "mỹ nhân ca ca" gì nữa, nàng gọi hắn là Cung Tuyệt ca ca, nghe lạ lạ nhưng bất quá hắn thích. Hắn cố ý như tình cờ gặp nàng, rồi sau đó dẫn nàng đi chơi, đi viên ngoại ngắm cảnh... trong mắt hắn, nàng dịu dàng, đáng yêu đôi mắt trong như mặt nước, nàng như một tiên nữ trong sáng mỏng manh làm hắn muốn bảo vệ. Hôm nay hắn lại vờ tiện đường theo nàng đến Thiên Hương lầu của Nam Cung Hàn

_ Cung Tuyệt, đa tạ huynh hôm qua tặng Ngọc trân châu cho ta, hôm nay đến huynh cứ gọi món tùy ý, ta mời nha (Vân Đào sản khoái "Ngọc trân châu mài ra bảo dưỡng da mặt rất tốt)

_ Muội thích thì được rồi ( Nam Cung Tuyệt mỉm cười tình ý "Ngọc Trân châu là vật mà mẫu thân cho ta, bảo ta giữ kỷ khi nào gặp ý trung nhân thì làm lễ vật, sau này vật lại truyền lại cho tôn tử đời sau của ta, thực là lãng mạn")

Cách đó không xa, Nam Cung Nguyệt chăm chăm nhìn hai người phía trước, Cẩm Quân cũng vừa phát hiện ra phía trước là nhị vương gia nên lên tiếng

_ Tam Vương gia, kia là...

_ Biết rồi, hoàng huynh ta thật là, ban ngày ban mặt còn tình chàng ý thiếp, đúng là hai người không biết xấu hổ, đúng là tình củ không rủ cũng tới, đã vậy còn cười nói với nhau, thân lắm ư, tiếng Đào nhi, tiếng Đào nhi, hoàng huynh không biết chán ư, còn nha đầu đó nữa bị vẽ bề ngoài phong lưu nho nhã của huynh âý hút hết hồn phách, Cung Tuyệt ca ca ta cảm thấy nổi cả da gà.

Cẩm Quân há hốc, vương gia nhà mình sao thế nhỉ, cứ như một tiểu tức phụ oán trách phu quân. "há, có khi nào vương gia đồng luyến ái nhị vương gia không, hai người là huynh đệ nha", cặp mắt của Cẩm Quân quỷ dị. Hai người một trước một sau tiếng về Thiên hương lầu

"Phịch" một tiểu cô nương chạy loạn đụng phải Nam Cung Nguyệt

_ Xin lỗi, ta ta không cố ý (Tiểu cô nương nhanh chóng đứng dậy tạ lỗi)

_ Tương Kỳ, là muội, không sao chứ (Nam Cung Nguyệt ngạt nhiên)

_ Huynh biết ta (Tương Kỳ nghi hoặc "Chẳng lẽ biết chủ nhân của thân thể này trước đó")

_ À, có nghe Lễ bộ thượng thư nhắc đến (ngưng một chút lại nói tiếp), cũng thấy muội từ xa.

_ Ồ, ta còn tưởng... hihi không có gì

Nam Cung Nguyệt nghĩ "Để xem tình cảm hoàng huynh như thế nào, nhân tiện giúp Tương Kỳ hội ngộ sớm với hoàng huynh"

_ Nghe nói Thiên Hương lầu rất thịnh hành, món ăn ngon hơn cả ngự trù hoàng cung

_ Đúng vậy, ta nói huynh biết, chủ nhân Thiên Hương lầu là bằng hữu của ta

_ À! Ta muốn góp ngân lượng vào thiên hương lầu nhưng không biết sao, Tương Kỳ muội muội có thể giới thiệu cho ta vị bằng hữu kia được chứ

_ Được

Cả hai cùng nhau đến Thiên Hương lầu. Tình cờ, ngẫu nhiên hay cố ý, giờ đây họ điều ngồi chung một bàn. Nam Cung Hàn đảo mắt nhìn một vòng rồi thở dài, lẩm bẩm "Tình huống gì thế này, nam chính đại nhân cùng nữ chính, nữ phụ, kẻ phản diện it́ nhắc đến, tất cả hội tụ tại chổ làm ăn của ta. (hít một hơi lấy can đảm cùng bình tĩnh), nữ phụ à nam phụ ca ca đến bảo vệ muội đây!"

_ Doãn tiểu thư có quen biết tam đệ, lần trước thất lễ hy vọng tiểu thư nể tình tam đệ mà bỏ qua (Nam Cung Tuyệt, cử chỉ nho nhã)

Nhìn Nam Cung Tuyệt nho nhã tạ lỗi, khác một trời một vực với vẻ hung ác lúc hăm dọa, Tương Kỳ hơi ngỡ ngàng không biết nói gì, lại nhìn mỹ nhân kế bên hắn, sắc đẹp nghiên thành đổ nước như thế, nàng không khỏi ảo não, buồn nhưng chẳng hiểu vì sao.

_ Đệ và Doãn tiểu thư, mới vừa biết thôi, nghe nói Doãn tiểu thư biết chủ nhân của Thiên Hương lầu nên đệ muốn nhờ giới thiệu, đệ muốn bỏ ngân lượng cùng buôn bán!

Cẩm Quân ngớ người lần ba "Vương gia bị gì thế nhỉ, toàn kinh thành đều biết chủ nhân Thiên Hương lầu chỉ riêng vương gia nói không biết", Nam Cung Tuyệt, Nam Cung Hàn đều đồng suy nghĩ với Cẩm Quân.

_ Bỏ ngân lượng cùng buôn bán, ta cũng muốn (Vân Đào hưng phấn), sao ta lại không nghĩ ra sớm nhỉ.

_ Buôn bán mà không tốt tương lai mất sạch, đến đó muội sẽ khóc vì trắng tay! (Nam Cung Tuyệt không thích việc buôn bán, với hắn buôn bán là gian thương, hay lọc lừa)

_ Nha đầu cùng suy nghĩ với ta, hay là ba chúng ta hợp tác đi, không thất bại đâu, phía Minh quốc ta có thể phát triển sang bên đó. (Nam Cung Nguyệt bỏ qua lời của Nam Cung Tuyệt)

_ Ta cũng muốn hợp tác (Tương Kỳ giơ tay)

Nam Cung Hàn nhìn ba người đang hưng trí, liết mắt sang Nam Cung Nguyệt hắn thầm mắn "Đừng tưởng ta không biết ý đồ của ngươi, tiểu tử muốn chia ngân lượng với ta, nhưng mà tiểu muội muội Tương Kỳ, tiểu tiên nữ Đào nhi cũng muốn..."

_ Vậy quyết định cùng chia nhau làm ăn đi, mọi người bỏ ngân lượng ta bỏ công (Nam Cung Hàn)

_ Hưm̉!!! (cả ba người đồng loạt cho ánh mắt cảnh báo Nam Cung Hàn)

_ Ta bỏ công cũng bỏ thêm ngân lượng (giọng nói nhỏ xíu, yểu xìu của Nam Cung Hàn)

_ Ừm! (ba người đồng loạt gật đầu vừa ý).

Vân Đào mới bắt đầu để ý nữ nhân đối diện, không nhìn ra gì khả nghi, nàng ta không có sát khí, nhưng nội tâm Vân Đào có chút khó chịu, không thích người này.

Phủ Đại Tướng Quân

_ Tiểu thư, người thích Nhị vương gia Nam Cung Tuyệt ư

Vân Đào hơi giật mình, nghĩ nghĩ rồi trả lời

_ Không chán ghét, huynh âý dịu dàng ấm áp, đối với ta rất tốt, ta cũng thích gặp huynh âý, nhiều lúc đi lòng vòng ta lại tự giật mình, tự dưng lại đến phủ huynh âý. Nói chung là cảm giác muốn lại gần nhưng không phải là thương mến... khó tả lắm, mà Khuynh tỷ đột nhiên hỏi làm gì

_ Ta lo cho tiểu thư, không hiểu phong tình bị tổn thương.

Vân Đào bật cười, tinh ranh đáp lời

_ Tỷ của ta khi nào am hiểu phong tình vậy, con đường truy phu của tỷ sao rồi

_ hây!(Thở dài) khó khăn, khó chịu khó theo đuổi

Vân Đào đột nhiên nhảy dựng lên "A, Á,... trời ạ, ta quên mất"

_ Tiểu thư làm gì vậy

_ Khuynh Tỷ, nghe ta nói tỷ không được thích, thương và yêu người vương gia nào đó, hắn là kẻ bội bạc.

_ Tiểu thư hồ đồ gì đó, ta đi thích vương gia nào chứ, người đừng hiểu lầm

_ Không hiểu lầm, lần trước ta vào thông thiên kính thấy ba việc, trong đó ta thấy tỷ làm vương phi, rất đau khổ, tỷ chết trong ngày hắn cưới tiểu thiếp, thật đó (Vân Đào nắm tay Mộ Dung Khuynh, mặt thật nghim trọng)

_ Vậy ta là vương phi của ai, người đó tên gì? (Mộ Dung Khuynh không tin nhưng có chút tò mò)

_ Hắn là cái gì vương gia nhỉ (một đoạn trí nhớ mập mờ không rõ ràng Nha hoàng đó hét lên "mau gọi «Tuyên» vương gia")

Vân Đào lẩm bẩm Tuyên, Tuyết, Tuyệt.

_ A, vương gia vậy chẳng lẽ Nam Cung Tuyệt, đúng rồi nha hoàng đó hét lên như vậy "mau gọi Tuyệt vương gia"

_ Sao có thể chứ, ta không có gì với nhị vương gia hết

_ Sự đời vô thường mà, tỷ ngàn vạn lần tránh xa Nam Cung Tuyệt ra, ai là vương gia cũng tránh xa ra, kể cả tên Nam Cung Nguyệt nữa.

_ Tiểu thư ta không có

_ Tỷ đừng nói gì hết, sự đời vô thường, hay là tỷ làm thân thân với Đại ca ta đi, huynh âý là tướng quân oai phong, giỏ võ tuy có chút ngốc bị ta lừa hoài nhưng mà là nam nhân tốt, ta thấy vậy

_ Tiểu thư ta không thích hợp với tướng quân, ta không có tình cảm với vị vương gia nào

_ Tỷ đừng nói gì hết, sự đời vô thường, không thích tướng quân vậy Cát chủ vô ảnh cát thế nào, hắn tên gì nhỉ, Tuyết Ảnh, đúng rồi diện mạo tốt, thế lực tốt lại nghe nói có ngân sách khổng lồ

_ Tiểu thư

_ Tỷ đừng nói gì hết, sự đời vô thường, không thích Tuyết Ảnh Cát Chủ sao, vậy, vậy còn ai... Nam Cung Hàn hắn cũng rất được, nấu ăn rất ngon, mà không ổn, hắn là vương gia

_ Tiểu thư ta...

_ Tỷ đừng nói gì hết, sự đời vô thường

_ Ta muốn nói ta thích hợp với Cát chủ vô ảnh cát Tuyết Ảnh. ta chính là thích huynh âý.

_ Hả? nói chơi mà trúng thật (Vân Đào)

_ """" (Mộ Dung Khuynh cạn lời)

_ Vậy tỷ yên tâm, ta sẽ mở đường cho tỷ truy phu, nhất định phải nhanh chóng trói hắn thành thân với tỷ, nếu không Nam Cung Tuyệt nhanh tay hơn thì sao

_ Tiểu thư ta không có thích

_ Tỷ đừng nói gì hết, sự đời vô thường

Mộ Dung Khuynh cảm thấy hết lời để nói, còn Vân Đào thì "Ngân sách vô ảnh cát rất lớn, như vậy tiền sính lễ.. haha... vừa giúp khuynh tỷ lấy chồng như ý, tránh được kiếp nạn lại vừa thu được một khoản, không được dù sao cũng phải cho khuynh tỷ hết, của hồi môn khi gã tuyệt đối không được tầm thường"

(Vì sự nhớ tên không rõ ràng này của Vân Đào mà độ hảo cảm với Nam Cung Tuyệt đi xuống, âu cũng là duyên phận _ vốn dĩ nha hoàng được nhắc đến lúc đó hét lên là "Mau gọi Tuyết vương gia" thế mà Vân Đào nghe là Tuyên Vương gia rồi tự điều chỉnh là Tuyệt Vương gia)

Truyện Chữ Hay