Edit: Hà Thu
Sự việc xảy ra đột ngột, Lý Phượng Minh ngượng ngùng rống lên xong, trong đầu có chút loạn, nhất thời cũng không biết nói gì.
Mà Tiêu Minh Triệt cũng luống cuống tay chân, ngay cả lời xin lỗi cũng là từ trong cổ họng miễn cưỡng gạt ra.
Trong đầu hai người đều mơ hồ thành một cục đay rối, cũng không nghĩ ra việc này nên chấm dứt như thế nào, sau khi hồi phủ liền lúng túng trầm mặc trở về các viện, khó khăn lắm mới hòa hoãn lại được bầu không khí cứng đờ giữa hai người.
Đến chiều hoàng hôn, Lý Phượng Minh bảo Thuần Vu Đại gom tất cả số vàng mà mình đang có hiện tại lại, rồi bỏ vào trong một cái rương gỗ lớn mạ vàng màu đen.
Sau đó mang theo Tân Hồi cùng Thuần Vu Đại trốn vào thư phòng nhỏ trong viện…
Đếm thỏi vàng để chơi.
Nửa năm nay, ban đầu có ba trăm lượng vàng mang từ Nguỵ quốc tới, sau đó ở hành cung lại hố được năm mươi lượng vàng của Hằng vương phi, thêm năm mươi lượng vàng hôm nay Hoàng hậu đưa cho. À, còn chưa kể đến bốn lượng vàng mà Thái hoàng thái hậu thưởng cho nữa.
Tổng cộng cũng chỉ có chút xíu ấy thôi, kỳ thực cũng chẳng có gì nhiều nhặn mà đếm.
Lý Phượng Minh chỉ nghĩ rằng, việc đếm số “thỏi vàng” có thể khiến cho nàng vui vẻ hạnh phúc, cũng có thể rửa trôi đi sự bối rối khiến da đầu mình tê dại vì xấu hổ kia.
Thế nhưng không tài nào quên được.
Một màn “tiếp xúc” ngắn ngủi trong chớp nhoáng trên xe ngựa cứ lặp đi lặp lại trước mắt nàng, khiến nàng lúng túng đến mười ngón chân đều co chặt lại.
Mỗi lần đầu ngón tay điểm một thỏi vàng, trong miệng nàng sẽ không tự chủ được mà thốt ra một câu nghi vấn: “Hắn ta cố ý phải không?”
Đã từng cận chiến chém giết hàng chục triệu người trên chiến trường hỗn loạn, sống và chết đều gần ngay trước mắt, cho nên ánh mắt của người có kinh nghiệm trên chiến trường đều cực kì nhạy bén, lực đạo cũng chính xác, là điều mà người thường tuyệt đối không bao giờ có thể so sánh được.
Lúc trước ở trên xe ngựa, mặc dù là Tiêu Minh Triệt đột nhiên nổi lên tâm tư muốn trêu đùa, nhưng nghĩ như thế nào cũng không đến mức lệch lạc… như vậy chứ?!
Nghĩ đến đây, Lý Phượng Minh nghiến răng nghiến lợi, hai gò má nóng hôi hổi.
Nhưng khi ngón tay của nàng vừa chạm vào thỏi vàng tiếp theo, ý nghĩ lại nhanh chóng thay đổi: “Có lẽ, hắn cũng không phải là cố ý đâu?”
Vào cái đêm tân hôn mấy tháng trước, lúc đó đang có một đống người đứng nhìn chằm chằm, nàng chỉ là vô ý đụng phải ngón tay hắn một chút thôi, mà tên đó còn suýt chút nữa phi nước đại chạy xa tám ngàn dặm ngay tại chỗ nữa mà.
Cuối cùng còn lấy chìa khóa khố phủ cùng kim ấn ra, để đổi lấy một câu hứa hẹn với nàng “Sau này không được đụng vào ta”.
Còn nữa, lúc trước ở hành cung bị ép ngủ chung, thỉnh thoảng nàng nửa tỉnh nửa mê xoay người, thoáng vượt qua giới hạn giữa hai người, Tiêu Minh Triệt cũng sẽ lập tức bừng tỉnh.
Không phải xù lông dịch ra xa một chút, thì chính là nghiến răng lạnh lùng nhắc nhở nàng quay về chỗ cũ ngủ.
Bởi vậy theo suy luận, hắn hẳn là không có hứng thú chiếm tiện nghi của nàng mới đúng… Phải không?
Hai loại ý kiến trái chiều trong đầu Lý Phượng Minh cứ đan xen lặp đi lặp lại, bất phân thắng bại, từ đầu tới cuối không có cách nào đạt thành nhận thức chung.
Thuần Vu Đại cùng Tân Hồi ngồi xổm đối diện nàng đều mờ mịt hoang mang, kinh hồn bạt vía.
Hai người đến thở mạnh cũng không dám, cứ như vậy nhìn xem nàng nhất thời đỏ mặt, lại nhất thời trắng bệch mặt, còn tự lẩm bẩm nói một mình.
Sau khi từ trong cung trở về, Lý Phượng Minh ngoại trừ phân phó đem bốn trăm thỏi vàng gom lại cùng một chỗ ra, cũng không có nói thêm gì với các nàng.
Hai nàng cái gì cũng không biết, cũng không dám hỏi điện hạ nhà mình hôm nay ở trong cung gặp phải cái gì ——
Lời nói và hành động đột nhiên quỷ dị giống như biến thành người khác, càng nghĩ càng thấy sợ mà!Trong thư phòng bắc viện, Chiến Khai Dương cũng đồng dạng càng nghĩ càng thấy sợ.
Hắn thiên tư bình thường, sách đọc lại chưa đủ nhiều, đến Hoài vương phủ hơn hai năm nay, cũng không có đưa ra được bao nhiêu ý kiến hữu dụng.
Cũng may Tiêu Minh Triệt đối với hắn không hề khắt khe, không có việc gì sẽ không nhiều lời với hắn, càng không nói đến răn dạy trách cứ.
Trong công việc hàng ngày của Chiến Khai Dương, cũng chỉ là “gió mặc gió, mưa mặc mưa đi ra ngoài thu thập các tin tức nhỏ trên đường”, rồi thì “An bài văn thư trong phủ mỗi ngày đi tới cửa cung sao chép các loại thông báo do triều đình ban hành”. Chỉ có hai chuyện này, là hiếm khi nhận được sự khẳng định rõ ràng của Tiêu Minh Triệt.
Nhưng hôm nay Tiêu Minh Triệt lại có thái độ khác thường, mặt lạnh giận dữ trách cứ gần đây giấy chép ở cửa cung đưa tới lung tung rối loạn, hắn xem một lúc liền thấy đầu váng mắt hoa.
Chiến Khai Dương rất muốn nói, giấy chép ở cửa cung đưa tới gần đây, ngoại trừ nội dung ra, thì các chi tiết râu ria không khác gì hai năm trước cả.
Nhưng đối mặt với ánh mắt lạnh lùng khác thường của điện hạ nhà mình, hắn không dám lên tiếng.
Sau đó, Tiêu Minh Triệt lại hỏi về tiến độ chuẩn bị cho tiệc mừng.
Sau khi xem danh sách khách mời do Chiến Khai Dương viết, hắn lại một lần nữa lạnh lùng giận dữ mắng mỏ: “Chiến Khai Dương, chữ của ngươi thật sự là xấu đến mức ma quỷ còn căm ghét.”
Chiến Khai Dương ở trong lòng lại thầm nghĩ: “Năm đó khi ta mới tới, ngài rõ ràng còn nói ta mặc dù đọc sách không nhiều lắm, nhưng chữ viết cũng không tệ.
Hắn uất ức, nhưng hắn không dám nói.
Hắn thật sự rất hoài nghi, điện hạ nhà mình đột nhiên khác thường như thế, có phải là do rốt cục không nhịn được sự tầm thường của hắn nữa, muốn tìm cách đuổi hắn ra khỏi phủ hay không?
Sáng sớm hôm sau, Thuần Vu Đại theo thường lệ đem các thị nữ còn lại trong viện tạm thời đuổi ra, để Lý Phượng Minh cùng Tân Hồi ở trong viện đối luyện.
Còn chưa ra được mười chiêu, Lý Phượng Minh đã bị đánh đến rơi lệ.
Nàng từng định ra quy củ cho Tân Hồi: Rằng cho dù nàng có khóc lóc cầu xin tha thứ kêu ngừng, thì Tân Hồi cũng không thể nương tay thu thế, nhất định phải tận trách thúc giục, buộc nàng kiên trì hoàn thành nửa canh giờ đối luyện buổi sáng.
Trước kia nàng có khóc cũng sẽ chống đỡ đủ nửa canh giờ, nhưng giờ phút này nàng ngủ không đủ giấc, tinh thần lại không tập trung, nghĩ cũng biết nếu tiếp tục chống đỡ thì chính là toàn bộ quá trình đều bị đánh.
Thế là, dưới sự xúc động nhất thời, lần đầu tiên trong đời, đối luyện buổi sáng còn chưa xong nàng đã chạy trốn giữa chừng.
Thấy Lý Phượng Minh cứ chạy vào lại chạy ra khỏi tiểu viện, Tân Hồi sững sờ đứng tại chỗ vò đầu: “Thuần Vu, ngươi nói xem ta có nên đuổi theo hay không?”
Nếu không đuổi theo, nàng sẽ không làm hết trách nhiệm lúc trước điện hạ nhà mình đã giao cho nàng. Nhưng nếu đuổi theo, vậy tất cả mọi người trong Hoài vương phủ sẽ được mở rộng tầm mắt.
Thuần Vu Đại cũng đau đầu: “Hay là đừng đi? Vương phi bị chính võ hầu của mình đuổi theo đánh khóc, loại chuyện này đặt ở nước nào cũng là chuyện kỳ lạ. Chưa nói điện hạ nhà chúng ta từ trước đến nay còn hay sĩ diện nữa.”
Bên kia, Lý Phượng Minh chơi xấu vừa ra khỏi viện liền hối hận.
Quy củ là do chính nàng định ra cho Tân Hồi, nhưng hôm nay hành động chạy trốn này của nàng thật sự không ổn, sẽ làm tổn hại đến uy tín của bản thân nàng.
Nhưng nếu mới chạy ra lại lập tức trở về, này lại giống như đầu óc nàng có bệnh.
Lý Phượng Minh đứng dưới tường viện, dùng tay áo lung tung lau đi đầy mặt nước mắt, nhất thời tiến lui đều không được.
Đang lúc khó xử, liền thấy Chiến Khai Dương ôm một chồng giấy chép đi về phía đối diện, xem ra là muốn tới bắc viện.
Nhìn thấy Lý Phượng Minh, hắn liền đi lên hành lễ chào hỏi.
Lý Phượng Minh nhìn thần sắc sa sút của hắn, trong lòng tràn đầy thầm nghĩ thoáng nhìn đống giấy chép trong ngực hắn: “Là triều đình tuyên bố tin tức đáng sợ gì sao?”
“Hồi vương phi, đều là tin tức bình thường thôi.” Chiến Khai Dương cười khổ: “Hôm qua điện hạ bởi vì chuyện chép giấy mà nổi giận, ta cũng không biết là chỗ nào không hợp tâm ý của hắn, liền suốt đêm đem những thứ này một lần nữa sửa sang lại. Nhưng ta lo lắng, có lẽ vẫn sẽ có chỗ nào đó không đúng.”
Con ngươi Lý Phượng Minh xoay tròn, nhất thời nảy ra ý hay: “Giờ phút này hắn hẳn là còn đang ở diễn võ trường. Nếu ngươi tin tưởng ta, thì cùng ta đi vào, ta sẽ giúp ngươi xem nhìn xem sai ở chỗ nào.”
Hai mắt Chiến Khai Dương sáng ngời: “Đa tạ vương phi chỉ giáo!”
Vì thế, Lý Phượng Minh nghênh ngang mang theo Chiến Khai Dương trở lại trong viện, nói với Thuần Vu Đại cùng Tân Hồi: “Ta có chuyện chính sự phải bàn với hắn, không phải chơi xấu đâu.”
Tân Hồi rất nể mặt, không cười ra tiếng: “Ta tin.”
Trong phong tục Tề quốc nam nữ có phòng bị, vì để tránh hiềm nghi, miễn cho dẫn đến phong ba vô vị, Lý Phượng Minh không đưa Chiến Khai Dương vào thư phòng, mà ngồi ngay trên ghế dài ngoài hành lang trung đình.
Thuần Vu Đại gọi các thị nữ đã đuổi đi trước đó trở về làm việc riêng của mình, chính nàng cũng cùng Tân Hồi đứng bên cạnh Lý Phượng Minh, như vậy mới không mang tai mang tiếng.
Những chi tiết này đều có Thuần Vu lo chu toàn, Lý Phượng Minh nửa điểm cũng không để ý.
Nàng cưỡi ngựa xem hoa lật lại những tờ giấy kia một lần, lại hỏi Chiến Khai Dương mấy vấn đề, liền đại khái hiểu được.
“Những bản chép giấy này của ngươi nội dung ghi lại chi tiết, không có sai sót lớn. Hắn nói chữ ngươi xấu xí, hẳn là thuận miệng là giận chó đánh mèo thôi, không cần phải coi là thật.”
Chiến Khai Dương không dám tin: “Thật không có sai sót gì sao?”
“Là không có sai sót lớn, nhưng không phải không không thể bắt bẻ.” Lý Phượng Minh đến một bước ngoặt lớn, chỉ ra khuyết điểm của hắn: “Với thân phận và tình cảnh của điện hạ nhà ngươi, xem những tin tức này là để biết, để nhanh chóng nắm bắt được động tĩnh mới nhất của thời sự triều cục. Ngươi chưa biết tùy cơ ứng biến, chỉ lo theo ngày sao chép giấy mà xếp chồng lên nhau, không phân loại những tin tức này.
Ví dụ như, tin tức chủ yếu ngày hôm trước là… Hai tên quan viên Lại bộ được điều động thăng chức. Các nước láng giềng ở phía tây nghi ngờ có dấu hiệu tập kết quân đội; Quốc khố báo nguy, Bộ hộ dự kiến sẽ bắt đầu xác minh kiểm tra đối chiếu sự gia tăng và giảm dân số ở khắp mọi nơi vào tháng tám năm nay.
Mà tin tức chủ yếu ngày hôm qua là Kinh Triệu Doãn phủ tháng trước trọng xử tại Nam thành Ung kinh bị bắt gặp ẩu đả trong ngõ hẻm bên đường, dùng võ phạm cấm đánh năm tên du côn. Hồng Lư điển khách thượng tấu nói, có một bộ tộc du mục xưng thần nhiều năm với Tề quốc đã ba năm không đến Ung kinh cống nạp…
Ngươi trình cho hắn như vậy, hắn nhìn đến từng cái, liền cảm thấy những chuyện này đông một búa tây một gậy, không bực bội mới là lạ. Ngươi cũng đừng cảm thấy ủy khuất.” Lý Phượng Minh chỉ chỉ Thuần Vu Đại: “Không tin ngươi hỏi nàng xem, nếu nàng trình một đống tin tức như vậy cho ta, sẽ là hậu quả gì.”
Chiến Khai Dương kinh ngạc lại tò mò nhìn về phía Thuần Vu Đại: “Sẽ là hậu quả gì? ”
Thuần Vu Đại: “Nếu ta trình bày những thứ lộn xộn như vậy lên cho điện hạ nhà ta, không cần điện hạ ban hậu quả gì, bản thân ta trước tiên sẽ xấu hổ đến mức treo cổ tự sát.”
Chiến Khai Dương đi chệch khỏi trọng điểm, trong lòng kinh ngạc cảm khái. Nữ tử Ngụy quốc quả nhiên không tầm thường. Vương phi trước khi xuất giá chỉ là một vương nữ, lại cũng chú ý tình hình chính trị đương thời, chưa kể thị nữ hỗ trợ bên người nàng tựa hồ cũng không phải vật trong ao.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy rất kỳ lạ.
Theo lý thuyết, vương phi trước kia đã có thói quen chú ý đến thời chính triều vụ, cho dù không phải là đối tượng trọng điểm mà gia tộc muốn nâng đỡ bồi dưỡng, thì cũng tuyệt đối sẽ không phải kiểu như có cũng được mà không có cũng không sao.
Vậy tại sao nàng phải lưu lạc đến dị quốc hòa thân?
Tiêu Minh Triệt không vui.
Đêm qua hắn không ngủ ngon, lúc dậy sớm còn vô cùng bực bội.
Vì thế hắn tới diễn võ trường tìm cả đội hộ vệ lần lượt đấu với từng người, toàn bộ bị đánh đến mức kêu cha gọi mẹ.
Nhưng hắn vẫn thấy rất khó chịu.
Trở lại bắc viện, Khương thúc lại nói cho hắn biết, Lý Phượng Minh tới tìm Khương thẩm làm thuyết khách, đã mang theo Tân Hồi đi ra khỏi cửa, cũng không dùng bữa sáng trong phủ.
Vì thế hắn một mình lẻ loi ăn món điểm tâm không có vị xong, liền đi vào thư phòng.
Hắn tiện tay lật chồng giấy chép Chiến Khai Dương vừa mới sắp xếp lại ra, cảm giác hình như có điều khác biệt, tâm tình của hắn cuối cùng cũng có chút chuyển biến tốt đẹp.
“Làm tốt lắm.” Hắn mang vẻ mặt không thay đổi mà khẳng định: “Mặc dù không biết khác biệt chỗ nào, nhưng nhìn trông thuận mắt hơn nhiều, đọc cũng không đau đầu như trước nữa.”
Chiến Khai Dương được khen ngợi vui mừng nhướng mày: “Cái này thì phải đa tạ vương phi. Nàng bảo thị nữ bên người nàng là Thuần Vu Đại dạy ta. Đáng tiếc là ta còn chưa hoàn toàn hiểu rõ tất cả các quy tắc phân loại. Nhưng mà cũng may là vương phi nói, sau này chỉ cần các nàng ở trong phủ, mỗi ngày ta có thể đến thỉnh giáo Thuần Vu nửa canh giờ…”
“Vì sao vương phi lại giúp ngươi?” Tiêu Minh Triệt ngắt lời hắn.
“Sáng sớm lúc ta định đến bắc viện, thì vừa vặn gặp nàng ở cửa trước đầu viện. Ta cũng không biết tại sao nàng lại nguyện ý giúp ta.”
Chiến Khai Dương nghiêm túc suy tư một lát: “Chắc là đau lòng cho ngài đúng không? Nàng ấy có nói qua một câu, rằng ta làm việc chưa được tinh tế, khiến cho ngài thêm mệt mỏi.”
Tiêu Minh Triệt. “À.”
Hắn bắt đầu chuyên chú lật xem đống giấy chép đã được sửa sang lại, mặt ngoài vẫn bình tĩnh, nhưng tiếng tim đập lại đột nhiên dồn dập.
Hắn nghĩ, tim đột nhiên đập nhanh hơn, đại khái là vì tình huống xấu hổ hôm qua ở trên xe ngựa lại hiện lên.
Nếu không thì thế nào? Cũng không có khả năng là bởi vì nghe được câu nói “Có lẽ đau lòng cho hắn” của Lý Phượng Minh chứ?
Lý Phượng Minh và hắn chỉ là quan hệ “liên hôn lợi ích, song phương hiệp định cộng sinh cùng có lợi” mà thôi, nào có chuyện đau lòng hay không đau lòng.
Lật giấy xem trong chốc lát, Tiêu Minh Triệt lại bắt đầu phiền não.
Luôn cảm thấy trong thư phòng khắp nơi đều tràn ngập một loại hương thơm, chính là loại Lý Phượng Minh dùng hôm qua.
Sao lại dính mùi hương này? Cái này khiến hắn cực kì phiền não.
Lúc trước ở hành cung, trên người hắn cũng từng dính qua loại hương này, nhưng đó là bởi vì hai người cùng ở trong trướng nằm cả đêm.
Hôm qua hắn cũng không có cùng Lý Phượng Minh… À, xe ngựa.
Nghĩ đến xe ngựa, liền thuận lý thành chương lại nghĩ đến một màn xấu hổ kia.
Tiêu Minh Triệt nhìn chằm chằm bàn tay phải của mình, sau đó ánh mắt chậm rãi chuyển đến ngón tay, rồi lại đột nhiên nắm tay giấu ra sau lưng.
Đáng tiếc, động tác này cũng chỉ là bịt tai trộm chuông, căn bản không cách nào giảm bớt trái tim phập phồng loạn nhịp, đứng ngồi không yên, trong đầu hỗn loạn tạp nham, trạng thái miên man bất định.
Cả câu Bịt tai trộm chuông – 掩耳盗铃 có nghĩa ám chỉ rằng tự lừa dối mình, không lừa dối được người.
Một lúc lâu sau, hắn không thể nhịn được nữa, liền sai người gọi Chiến Khai Dương đang sửa đổi danh sách khách mời ăn mừng đến.
“Ngươi đi cách vách hỏi Thuần Vu Đại một chút, xem vương phi dự kiến lúc nào sẽ hồi phủ?
Chiến Khai Dương mơ hồ không rõ: “Điện hạ, ngài đây là…”
“Hôm qua nàng dùng hương dính áo không tiêu tan, ta phải hỏi nàng biện pháp loại bỏ ngay lập tức.”
Tiêu Minh Triệt giả vờ bình tĩnh lật một trang giấy, coi như cũng không phát hiện chính mình đột nhiên nóng bừng từ đầu lỗ tai đến gốc cổ.
“Ta hoài nghi, trong hương này của nàng có độc.”
Quấy nhiễu khiến đầu óc hắn liên tục hiện ra hình ảnh kỳ quái, căn bản không dừng lại được.