Edit: Hà Thu
“Anh Hoa Bảo Giám” có thể nói là một quyển sách kỳ diệu.
Cuốn sách này không ẩn chứa bất kỳ câu hỏi liên quan đến học vấn cao xa gì, nó chỉ là để cho người xem giải trí tiêu khiển.
Ngôn từ chau chuốt nhã nhặn, nội dung sinh động, dùng nét bút phong lưu mà không hạ lưu, miêu tả về các mỹ nam khắp nơi trên thế giới.
Là một nữ tử đã quen đọc “Anh Hoa Bảo Giám”, từ trước tới nay Lý Phượng Minh luôn cảm thấy quyển sách này có một khuyết điểm lớn, chính là “trong sách không có tranh.”
Cho nên, nàng vốn là ôm một loại tâm tình ngượng ngùng mang theo tò mò, bên trong tò mò lại trộn lẫn thêm chút tâm tình vui sướng, dự định cẩn thận nhìn kỹ một chút “tên nam nhân nước Tề” Tiêu Minh Triệt này cởi áo, xem thân hình hắn có cảnh đẹp ý vui giống như trong sách miêu tả hay không.
Nhưng khi vết thương mới chồng lên vết cũ trên lưng của Tiêu Minh Triệt lộ ra trước mắt nàng, những tò mò vô tâm vô phế kia trong nháy mắt tan thành mây khói.
Mặc dù đã sớm đoán được Tiêu Minh Triệt sống không tốt, nhưng tới khi tận mắt nhìn thấy những ấn ký khổ sở này, Lý Phượng Minh vẫn đồng tình đến mức nhịn không được muốn lau nước mắt chua xót. “Đây đều là… Làm sao lại bị thương thành như vậy?”
“Bên vai trái hình như có hai vết đao? Là bị quân Tống chém.”
Trên thực tế, ngoại trừ hai vết đao ở vai trái, phía sau lưng hắn còn có rất nhiều vết thương cũ nhỏ rõ ràng do các vật phẩm khác nhau tạo thành.
Mặc dù không dữ tợn như hai vết đao trên vai trái, nhưng lại lộn xộn dày đặc. Nhìn thấy khiến lòng người kinh hãi, nhưng cũng đau lòng.
Lý Phượng Minh mím môi, nhỏ giọng hỏi: “Vậy, những cái khác thì sao?”
Tiêu Minh Triệt nằm sấp không quay đầu lại, âm thanh đều đều, nhưng rất bình tĩnh: “Đều là chuyện đã qua, không phân biệt được là ai làm nữa.”
Không phải không nhớ, là không thể phân biệt được.
Nói cách khác, số lần bị ngược đãi đánh đập quá thường xuyên, cho nên không phân biệt được vết thương nào là lần nào lưu lại.
Lý Phượng Minh mấp máy môi, nhỏ giọng hỏi: “Đều là chuyện trước khi được đón đến hành cung đúng không?”
Từ rất nhiều dấu vết để lại có thể đoán ra, sau khi Thái hoàng thái hậu đón Tiêu Minh Triệt đến hành cung, đối với hắn mặc dù không tỉ mỉ nhiệt tình quan tâm, nhưng ăn ở, đọc sách tập võ, tất cả đều cung cấp đầy đủ nhất dựa theo quy chế hoàng tử bình thường.
“Ừm.”
Lý Phượng Minh cầm châm nhỏ chuẩn bị lấy gai nhọn ra cho hắn, nghe xong tiếng đáp nhẹ này của hắn, liền chậm chạp không xuống tay được.
Bởi vì tâm bất định nên tay không ổn, nàng cần phải chậm rãi.
Nàng hít sâu một hơi: “Trước kia Tiền Chiêu Nghi đối xử với ngài như vậy, phụ hoàng ngài có biết không?”
Tiêu Minh Triệt khẽ nói. “Chắc là biết.”
Lý Phượng Minh càng lúc càng bất bình cho Tiêu Minh Triệt lúc nhỏ: “Ông ấy biết mà vẫn mặc kệ?!”
“Trời có tuyết rơi thì mặc kệ.” Toàn bộ quá trình Tiêu Minh Triệt luôn mang thái độ không buồn không vui, giống như đang trần thuật lại sự thật.
Lý Phượng Minh dùng ngón tay ngăn chặn khóe mắt hơi ướt át, một lần nữa xác nhận, ít nhất khi Tề đế đối đãi với Tiêu Minh Triệt, tuyệt đối là một kẻ điên.
Phóng tầm mắt nhìn xa trông rộng ra ngoài kia, thì quốc gia nào cũng có hoàng tự không được sủng ái. Nhưng không được sủng ái cũng là hoàng tự.
Theo lẽ thường, đơn giản là bị bỏ rơi, thiếu thốn tiền tài vật chất, rồi thiếu quyền thế, tiền đồ mông lung. Thảm nhất cũng chỉ có thế.
Nhưng mà Lý Phượng Minh lớn đến như vậy rồi, lại chưa bao giờ nghe nói đế vương nước nào dung túng người khác ngược đãi đứa con nhỏ ruột thịt của mình như vậy.
Lý Phượng Minh nhẹ giọng hỏi ra một vấn đề đột ngột: “Ta đã từng nhìn thấy người khác thuần hóa voi, ngài đã bao giờ trông thấy chưa?”
Tiêu Minh Triệt lắc đầu.
“Voi còn nhỏ, sức lực không đủ, bị dây xích trói chặt, khi bị đánh thì không tránh được, thói quen lâu ngày trở thành tự nhiên. Đến lúc nó phát triển thành mãnh thú khổng lồ, nếu không gặp phải nguyên nhân gì đó quá mãnh liệt, thì bình thường nó cũng sẽ không phản kháng.
Bởi vì khi còn nhỏ đã trải qua đau đớn và bất lực, khiến cho nó nhầm lẫn rằng sức mạnh của nó luôn luôn không đủ để thoát khỏi dây xích.”
Tình huống của Tiêu Minh Triệt đại khái cũng tương tự. Lý Phượng Minh không xác định được hắn có hiểu dụng ý mình nói những lời này hay không.
Nàng thở dài, lẩm bẩm buột miệng: “Đáng tiếc…”
“Đáng tiếc cái gì?” Tiêu Minh Triệt ngoái lại nhìn.
Nàng cong môi không nói gì, trong lòng tràn đầy hối tiếc.
Đáng tiếc ngài vận khí không tốt, không gặp được Lý Phượng Minh trước kia có năng lực bảo vệ kẻ yếu đuối ở phía sau.
Dùng châm nhỏ khêu ra từng cây gai nhọn, có vẻ đơn giản nhẹ nhàng, nhưng thật ra chỉ nhìn thôi đã cảm thấy đau nhức rồi.
Lý Phượng Minh cầm châm liên tiếp hít vào mấy ngụm khí lạnh, tay run rẩy không ngừng, lấy được hai ba cái lại phải nhắm mắt bình tâm.
Ngược lại là Tiêu Minh Triệt, thật đúng là không hổ danh người đã từng ra chiến trường, thế mà từ đầu đến cuối cũng chẳng hừ lấy một tiếng.
Sau khi lấy sạch sẽ gai nhọn ra rồi, Lý Phượng Minh run rẩy cảnh báo: “Bây giờ ta sẽ bôi thuốc cho ngài. Trong thuốc mỡ này có thêm một mùi dạ tức hương, à, chính là “bạc hà” mà người Tề các ngài hay nói, bôi lên vết thương, có lẽ hơi đau một chút. Thực sự chỉ một chút thôi…”
Một chút mới lạ đấy. Nàng đã tự mình dùng qua loại thuốc này rồi, đau sót muốn chết.
“Ừm.” Theo lời đáp ngắn ngủn kia, đường cong sau lưng Tiêu Minh Triệt căng thẳng có thể thấy bằng mắt thường.
Lý Phượng Minh nuốt một ngụm nước bọt: “Phải nói trước, ta từ nhỏ chưa từng chiếu cố quá một ai như vậy, nên hơi gượng tay. Nếu lực đạo nặng, ngài lên tiếng kêu dừng là được, đừng có đau quá lại trở tay đánh người lung tung.”
“Sẽ không.”
Được hắn cam đoan sẽ không đánh người lung tung, Lý Phượng Minh liền lấy ngón tay dính thuốc mỡ, run rẩy hướng về chỗ bị thương của hắn nhẹ nhàng xoa thành vòng.
Tiêu Minh Triệt ngoại trừ phía sau lưng căng đến cứng ngắc ra, thì cũng không có phản ứng gì khác thường.
Ngược lại là Lý Phượng Minh không có tiền đồ, liên tiếp “sì sì” hít vào mấy ngụm khí lạnh.
Bình thường khi người bị thương nhịn đau, thì người ở bên cạnh giúp đỡ không được đau lòng rầm rì. Điều này sẽ làm cho nỗi đau vốn còn có thể nhịn được vô hình phóng đại lên, thật sự là càng giúp càng khốn đốn.
Thừa dịp lần thứ hai nàng thò tay vào hộp lấy thuốc mỡ, Tiêu Minh Triệt rốt cục không thể nhịn được nữa: “Lý Phượng Minh, nàng là xà tinh chuyển thế sao?”
Hiện tại Lý Phượng Minh đối với hắn tràn đầy đồng tình cùng trìu mến, bởi vậy chẳng những không so đo giận dỗi với hắn, còn coi hắn như tiểu hài tử, dịu dàng nhẹ giọng dỗ dành: “Được được được, ta không ‘sì’ nữa.”
Nàng nhớ tới lúc trước khi mình bị đau, lúc người bên ngoài bôi thuốc cho nàng sẽ thổi một chút vào, hình như làm vậy có thể giúp giảm bớt đau đớn trong nháy mắt do thuốc mỡ mang đến.
Vì thế sau khi bôi thuốc, nàng liền thuận miệng thổi.
Lại không ngờ tới, động tác thổi khí này làm cho Tiêu Minh Triệt tựa như con thú nhỏ xù lông, giật bắn mình xoay người, ngồi dậy mặt đối mặt với nàng.
Đèn đuốc trong phòng ngủ lấp lánh ánh vàng, mà trên mặt Tiêu Minh Triệt lại phiếm hồng không biết từ đâu ra.
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp tràn đầy cảnh cáo nhàn nhạt, trong con ngươi màu hổ phách phản chiếu một Lý Phượng Minh mặt đỏ tai hồng.
“Đừng thổi lung tung.” Hắn nói, nhíu mày đánh giá bộ dáng quẫn bách không biết nổi lên từ đâu của Lý Phượng Minh.
Lý Phượng Minh chậm chạp mà ngây ngốc quay đầu sang một bên, cố gắng trấn định nói: “Biết rồi, ngài, nằm xuống lại đi.”
Tiêu Minh Triệt hậu tri hậu giác khẽ rũ mắt xuống, sau khi nhìn thấy lồ ng ngực trơn bóng của mình…
Hậu tri hậu giác: Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra.
“Rầm” một tiếng nặng nề nằm sấp trở lại.
Để giảm dịu bầu không khí, Lý Phượng Minh cố gắng xem nhẹ cảm giác nóng bỏng sắp bốc lên trên mặt, che giấu lương tâm ám muội dỗ dành người khác: “Kỳ thật, ta chưa nhìn thấy gì cả. Thật đấy, ngài phải tin ta.”
Lời nói này chẳng bằng không nói cho xong.
Phía sau lưng Tiêu Minh Triệt kéo căng đến mức phiền muộn, bàn tay đặt ở hai bên cũng xấu hổ nắm chặt.
Tư thế này của hắn, không khác gì toàn thân đều đang nói. Có quỷ mới tin ngươi.
Trong không khí trầm mặc khiến người ta hít thở không thông, Lý Phượng Minh tiếp tục bôi thuốc, toàn bộ quá trình tận lực chống đỡ mí mắt, không dám nháy mắt thường xuyên.
Bởi vì mỗi một lần chớp mắt, thoáng chốc trong bóng tối đều có một tàn ảnh làm cho nàng kích động đến đỏ mặt tim đập.
Thẳng đến khi vào đêm đi ngủ, chỉ cần Lý Phượng Minh nghĩ đến hình ảnh kia, trái tim vẫn còn đập thình thịch.
Nàng nằm trong trướng u ám, đưa tay gắt gao che miệng mình lại, lại không ngăn được “lòng dạ” chưa từng nhìn thấy việc đời, cứ điên cuồng thét chói tai trong lòng.
So với “Anh Hoa Bảo Giám” viết không có gì sai biệt lắm!
Tuy rằng vết thương sau lưng Tiêu Minh Triệt đan xen, làm cho người ta nhìn liền thương xót, nhưng lúc xoay người lại…
Chính là cái câu mà “Anh Hoa Bảo Giám” hay viết: Mạnh mẽ cùng đẹp mắt, có sự khác biệt so với nữ tử, “lồng ngực” trơn bóng mà bằng phẳng!
Cảnh đẹp ý vui, thật đúng là cảnh đẹp ý vui mà!
Lý Phượng Minh đỏ mặt không tiếng động cười trộm, thậm chí không tự chủ được mà gật gù đắc ý.
Nàng tự thấy động tác của mình rất nhẹ, nhưng Tiêu Minh Triệt bên cạnh lại bị quấy nhiễu đến không thể yên tĩnh: “Lộn xộn cái gì vậy?! Thành thật ngủ đi.”
Lý Phượng Minh kinh ngạc sửng sốt. “Hả, ta… nói ta sao?”
Người bên gối trả lời nàng bằng một tiếng hừ lạnh nhạt nhẽo.
“Ha ha ha. Ta không có ý mạo phạm, lần đầu tiên nhìn thấy, khó tránh khỏi có chút kích động.”
Lý Phượng Minh liên tục cười gượng, mười phần cứng nhắc chuyển đề tài.
“Cái kia, ngài, ta … Trong của hồi môn của ta có thuốc mỡ trị sẹo, đối với vết thương cũ cũng có hiệu quả, chỉ là phải dùng hơi lâu mới có thể hoàn toàn tiêu trừ. Chờ trở về Hoài vương phủ, trước tiên ta sẽ lấy một lọ cho ngài thử xem.”
“Không cần.” Tiêu Minh Triệt trở mình, đưa lưng về phía nàng trong bóng đêm.
Kỳ thật khi hắn nói hai chữ này cũng không tăng thêm ngữ khí, cũng không có địch ý quá rõ ràng hay gì, nhưng đối với Lý Phượng Minh mà nói, lại có một loại công hiệu giống “nước lạnh hắt lên đầu”.
Nàng nhìn chằm chằm vào đỉnh trướng đen nhánh im lặng một lúc lâu, thấp giọng nói ra đầy bụng nghi hoặc: “Hoài vương điện hạ, theo lẽ thường, trải qua đủ loại chuyện hôm nay, giữa chúng ta ít nhất nên có thêm một chút hữu hảo tin tưởng lẫn nhau chứ?”
Lúc này trở về ngẫm lại, từ buổi chiều sau khi rời khỏi Tử Cực viên, thái độ của Tiêu Minh Triệt đối với nàng liền có một loại cổ quái khó có thể nói thành lời.
Thậm chí còn không bằng mấy ngày trước.
Tiêu Minh Triệt không trả lời câu hỏi này của nàng. Điều này làm cho nàng càng thêm không hiểu ra sao. “Có phải do ta tùy tiện làm lớn chuyện, phá hỏng kế hoạch ban đầu của ngài?”
Nhưng kế hoạch ban đầu của hắn không phải là “nhận lấy trận đòn từ trên trời rơi xuống giúp Tề Đế dẹp yên mọi chuyện, đổi lấy cơ hội đi xem Hạ vọng thủ sĩ sao?
Nàng làm lớn chuyện lên, chẳng những để cho hắn đạt được mong muốn, còn thúc đẩy Tề Đế giảm bớt thời kỳ cấm túc cho hắn, giúp hắn kéo được Thái tử cùng Hoàng hậu làm đồng minh tạm thời…
Ngẫm lại như thế, hẳn là cũng không làm gì có hại cho hắn mà? Vậy hắn còn không cao hứng gì nữa?
Tiêu Minh Triệt vẫn không trả lời nàng.
Cứ như vậy, hai người đều không nhúc nhích, mỗi người đều trầm mặc, dần dần ngủ thiếp đi.
Tiêu Minh Triệt lại mơ thấy mình bị người ta bắt quỳ trong đống tuyết.
Nhưng lần này, đưa mắt nhìn ra, trời đất đã không còn là màu trắng bệch lạnh lẽo nữa, mà là màu đỏ hồng đang bay lượn phấp phới.
Giống như chiếc áo choàng thêu hai đầu phượng Xuất Vân của Lý Phượng Minh.
Nóng bỏng mà ngông cuồng, phảng phất như có thể đốt cháy hết tất cả băng lạnh, khiến cho khắp người hắn trở nên ấm áp.
Phía sau lưng lại truyền đến tiếng cười của Lý Phượng Minh: “Tiêu Minh Triệt, ta nói ta sẽ giúp ngài, ngài có tin không?”
Trong lòng Tiêu Minh Triệt có hai thanh âm đang cãi nhau, một người nói “Tin”, một người nói “Không tin”,
hồi lâu cũng không đưa ra được kết luận.
Thật lâu sau, hắn hít sâu một hơi, mang theo chần chờ thăm dò, chậm rãi quay đầu lại.
Hắn nhìn thấy Lý Phượng Minh quấn áo choàng đỏ rực như lửa đứng dưới tàng cây.
Nàng dịu dàng ngước mắt lên, nụ cười xinh như hoa.
Ở vị trí cách nàng ba đến năm bước, là hoàng huynh của hắn đứng đấy, Thái tử Đại Tề Tiêu Minh Tuyên.
Thái tử là trữ quân của đất nước, địa vị đương nhiên cao hơn các hoàng tự còn lại nửa cái đầu.
Từ nhỏ đến lớn, rất nhiều chuyện Tiêu Minh Triệt đều thấy hết ở trong mắt.
Cho dù có đối thủ mạnh như Hằng Vương, nhưng Tiêu Minh Tuyên vẫn có thể dễ dàng hưởng thụ tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế gian.
Còn Tiêu Minh Triệt phải lần lượt dùng chính mình làm tiền đặt cược, mới có thể đổi được một chút cơ hội khiêm tốn.
Ví dụ như, hắn cần Tấn thân vương, mới có thể củng cố vững chắc địa vị không đáng kể của mình trong triều, để bảo đảm tương lai của mình có thẻ bạc để sống tiếp.
Cho nên, hắn phải chấp nhận hòa thân liên hôn.
Lại ví dụ như, hắn cần tranh thủ cơ hội tuyển chọn nhân tài trong “Hạ Vọng thủ sĩ” năm nay, mới có thể dần dần có cánh chim vững chắc, chấm dứt cục diện đơn đả độc đấu của mình trong Ung kinh thành.
Cho nên hắn phải giúp phụ hoàng dẹp yên chuyện Liêm Trinh, vô duyên vô cớ bị Tiền Bảo Niệm đánh cho một trận.
Nhưng Thái tử Tiêu Minh Tuyên không cần hao phí quá nhiều tâm lực, cũng không cần dùng bất kỳ biện pháp vụng về nào, không cần để cho mình lâm vào hoàn cảnh chật vật khó chịu, vẫn có thể đạt được tất cả cơ hội ưu tiên, vẫn sẽ có rất nhiều người tài ba chí sĩ cuồn cuộn không dứt chen chúc đến cửa cung của hắn, xin được làm việc dưới trướng hắn.
Liên hôn của Tề Ngụy ban đầu là do Thái tử thúc đẩy, người phải liên hôn với bên Tề quốc vốn cũng là hắn.
Chuyện này, Tiêu Minh Triệt không xác định được Lý Phượng Minh có biết hay không.
Nếu để cho người ta lựa chọn giữa Tiêu Minh Triệt và Tiêu Minh Tuyên, thì bất kể là ai cũng đều nguyện ý lựa chọn cái sau.
Tiêu Minh Triệt trong mộng mấy lần muốn mở miệng, nhưng mãi mà không phát ra được thanh âm nào.
Kỳ thật hắn rất muốn hỏi, Lý Phượng Minh, có phải nàng cũng biết, thật ra người muốn nghị thân với nàng, chính là Tiêu Minh Tuyên hay không?
Hắn rất cũng muốn nói, Lý Phượng Minh, hôm nay đa tạ nàng đã đến bảo vệ ta.
Mặc dù, có lẽ nàng không thực sự đến vì ta. Hoặc nên nói, nàng vốn không thuộc về ta.
Sáng sớm hôm sau, Lý Phượng Minh dụi mắt ngồi dậy, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy gương mặt rõ ràng không ngủ ngon của Tiêu Minh Triệt.
“Hoài vương điện hạ, bộ dáng ngài lạnh lùng trừng mắt nhìn ta thật chướng mắt.” Lý Phượng Minh nhỏ giọng lầm bầm: “Đêm qua ngủ không ngon sao? Tại ta nói mê hả?”
Bởi vì hai người bọn họ cự tuyệt không cho ai ở trong phòng ngủ trực đêm, nên mấy ngày nay hai người càng thêm tự nhiên quen thuộc, lời nói và hành động trong phòng ngủ cũng càng ngày càng ít câu nệ.
Tiêu Minh Triệt vén chăn xuống giường, không mặn không nhạt nói: “Một đêm nàng xoay người vượt qua giới hạn năm lần.”
Và năm lần vượt qua biên giới đều có “động tay động chân”. Không phải tay khoác lên eo hắn, thì chính là chân dán vào chân hắn.
Lý Phượng Minh ngược lại không cho rằng hắn đang hù dọa người khác, thế là nàng lúng túng vuốt vuốt mái tóc dài lộn xộn nghĩ thầm: “Hình như có một giấc mộng rất kịch liệt, nhưng không nhớ nổi là cái gì.”
Nàng dừng một chút, ngẩng đầu nhìn về phía bóng lưng ẩn nhẫn không vui của Tiêu Minh Triệt.
“Thật sự xin lỗi. Bình thường ta ngủ rất quy củ, ngài cũng biết mà.”
“Ừm.” Tiêu Minh Triệt không quay đầu, xoay người đi lấy quần áo.
Rất nhiều người lúc không ngủ ngon thì tính tình đều càn quấy, Lý Phượng Minh tự biết đêm qua quấy nhiễu giấc mộng đẹp của hắn, lại suy nghĩ mình còn phải tìm hắn mượn công xưởng đáng tin cậy dưới danh nghĩa Hoài vương phủ nữa, liền dịu dàng cười làm lành, ôn tồn trấn an: “Ngài cố nhịn thêm nửa tháng nữa, chờ đầu tháng sau trở lại Hoài vương phủ, chúng ta có thể chia phòng ngủ rồi.”
Nàng vô cùng có thành ý trấn an, muốn làm cho tâm tình hắn tốt hơn một chút.
Nhưng nàng không thấy Tiêu Minh Triệt nghe vậy liền cứng đờ ở trước tủ, càng không biết…
Tâm tình của hắn càng thêm hỏng bét.
Tuy rằng, hắn cũng không hiểu mình đang mất hứng cái gì.