Edit: Hà Thu
“Ai là người của ai?”, vấn đề này trước mắt là trọng điểm vào lúc này sao?
Nhưng Tiêu Minh Triệt lại hỏi rất nghiêm túc, đáy mắt lạnh lùng mấy lần hiện lên nghi hoặc, nhưng phần lớn vẫn là phòng bị.
Lý Phượng Minh nhiều cố gắng hít thở thật sâu, đồng thời nhìn chằm chằm hắn giống như gặp quỷ.
Bên trong ánh mắt giằng co, nàng chậm rãi tỉnh táo lại, bắt đầu thử cẩn thận thăm dò: “Ngài rất để tâm đ ến câu ‘người của ta’. Tại sao?”
Thần sắc Tiêu Minh Triệt không thay đổi, vẫn lạnh lùng nhìn thẳng nàng: “Cái này không giống với những gì chúng ta đã nói trong đêm đại hôn.”
Trong đầu Lý Phượng Minh xoay chuyển nhanh chóng, bắt đầu đem sự tình trong đêm đại hôn quét qua một lần.
Đêm đại hôn, trong nháy mắt khi khăn trùm đầu bị vén lên, nàng liền nhận ra Tiêu Minh Triệt đối với mình có mâu thuẫn.
Nàng quen thuận thế mà làm, ngay lập tức thẳng thắn, nói chính mình đến hòa thân là sự lựa chọn bắt buộc để bảo toàn tính mệnh.
Là nàng chủ động đề xuất “Chỉ cần làm tốt vợ chồng ngoài mặt ở trước mặt người khác, sau đó mạnh ai nấy sống.”
Nàng còn nói rằng, tương lai nếu có thời cơ thích hợp, nàng sẽ tìm cách thoát thân rời khỏi Tề quốc mà không ảnh hưởng đến lợi ích tiên quyết của Tiêu Minh Triệt.
Cho nên, với những gì đã bàn trước đó, căn bản giữa Lý Phượng Minh và Tiêu Minh Triệt không nên tồn tại câu nói “ai là người của ai này.”
Cuối cùng đã nghĩ thông suốt chỗ mấu chốt, Lý Phượng Minh lại lần nữa xác nhận: “Vừa nãy lúc ta bật thốt ra câu nói ‘ngài là người của ta’, cái này khiến trong lòng ngài nghi ngờ bây giờ ta đã đổi chủ ý, có ý mơ ước đối với ngài?”
Tiêu Minh Triệt trầm mặc, hiển nhiên đại biểu cho việc ngầm thừa nhận.
“Nhất thời lỡ miệng, khiến cho ngài hiểu lầm.”
Lý Phượng Minh nhụt chí lắc đầu, cười đến bất đắc dĩ: “Yên tâm, ước định ‘không quấy nhiễu lẫn nhau’ kia sẽ không thay đổi, ta cũng không có ý tứ thấy sắc nổi lòng tham với ngài.”
Vẻ đề phòng trong mắt Tiêu Minh Triệt hơi chậm lại: “Nếu đã như thế, vì sao nàng lại tức giận mất khống chế?”
Chẳng lẽ còn có thể là bởi vì ta đau lòng cho ngươi hay sao? Lý Phượng Minh cười xuỳ một tiếng: “Đương nhiên là bởi vì, tình cảnh của ngài có liên quan mật thiết đến ta.”
Như vậy liền hợp lý. Tiêu Minh Triệt gật đầu: “Xem ra, hôm nay ta ở ngự tiền chịu thiệt, lợi ích của nàng cũng bị tổn hại.”
“Đúng vậy.” Lý Phượng Minh suy nghĩ một chút, lập tức sửa chữa sai lầm lúc trước của mình: “Chúng ta vốn không quen thuộc, một trận vừa rồi, là ta xúc động lỗ m ãng, xin hãy thứ lỗi.”
Thái độ khách khí thân thiện của nàng giờ phút này khiến Tiêu Minh Triệt rất là hưởng thụ.
“Không sao, hai nước dân tình khác biệt, ta có thể thông cảm.”
Hắn lạnh nhạt gật đầu, hiếm khi nói một chuỗi dài lời nói: “Ta từng nghe nói, nữ nhi Nguỵ quốc có thể tòng quân đánh giặc, thậm chí kế thừa tước vị chưởng gia. Nàng là con nhà nữ vương, tính tình khác với nữ tử Đại Tề, cũng là chuyện thường tình thôi. Nhưng ở trước mặt người khác, tốt nhất là nên thu liễm một chút.”
Mặc dù biểu tình thanh âm của hắn đều lãnh đạm, nhưng Lý Phượng Minh luôn có thể nghe hiểu tốt xấu trong lời nói của người khác, biết ý của hắn là đang nhắc nhở.
“Đa tạ điện hạ đã châm chước. Nghiêm túc mà nói, đây là lần thứ hai chúng ta chân chính ở chung, thiếu hiểu biết lẫn nhau nên quả thật rất khó để thật sự tin tưởng đối phương. Không bằng nhân cơ hội này, ngồi xuống nói chuyện một chút?”
Hai người bọn họ thật sự quá không quen thuộc, rất nên có một cuộc giao lưu tìm hiểu cặn kẽ.
Tiêu Minh Triệt quay đầu nhìn bóng đêm đã trèo lên song cửa sổ: “Có thể nói, nhưng nàng không được động thủ nữa.”
Lý Phượng Minh cười mềm mại: “Yên tâm, ta chưa bao giờ lấy sở trường của mình ra công kích người khác. Mới vừa rồi còn là ngài nhường ta, đa tạ. “
Tuy rằng hai người đều không có dốc hết toàn lực, nhưng nàng cảm giác được thực lực vô cùng chênh lệch của hai bên.
Loại chuyện võ nghệ cao thấp này, giao thủ qua rồi trong lòng sẽ rõ, còn cậy mạnh ngoài miệng cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Từ nhỏ nàng tập võ chỉ thiên về tự bảo vệ mình, vốn cũng không phải là tuyệt đỉnh cao thủ gì.
Ở trước mặt người đã từng ra chiến trường đánh bao nhiêu trận như Tiêu Minh Triệt, trừ phi nàng lấy mạng đánh nhau, nếu không nửa điểm phần thắng cũng không có.
Lúc trước nàng trong cơn nóng giận không khống chế được lỗ m ãng, cùng một dạng sai lầm, nàng sẽ không bao giờ mắc lại lần thứ hai.
Khi Lý Phượng Minh mở cửa thư phòng, tươi cười đoan nhã phân phó người mang trà quả đi vào, tất cả mọi người đều có chút ngây ngốc.
Lúc chạng vạng tối, vợ chồng Hoài vương từ Hương Tuyết viên trở về phủ liền cho đám người lui hết, cả hai thần sắc không vui tiến vào thư phòng.
Tiếp theo trong thư phòng truyền ra tiếng đánh nhau loảng xoảng hư hư thực thực, còn kèm theo mấy câu cãi lộn nghe không rõ nội dung.
Lúc này trước sau còn chưa tới một canh giờ, đã lại gọi trà quả mang vào, nghiễm nhiên là muốn pha trà đêm khuya trò chuyện thân mật…
Hai thị nữ đưa trà quả xong đi ra, đưa cho nhau một ánh mắt cười trộm. Có lẽ, đây chính là cái câu người ta hay nói “đầu giường đánh nhau cuối giường làm hòa” đúng không?
Trong thư phòng, Lý Phượng Minh cùng Tiêu Minh Triệt hoàn toàn không biết chuyện ở gian ngoài, hai người ngồi đối diện nhau bên cửa sổ, bắt đầu “pha trà tâm sự.”
Hai người hiện giờ có thể coi là hai con châu chấu trên một sợi dây thừng, xác thực cần phải thấu hiểu lẫn nhau, nếu không trong tương lai “hợp tác”, khó tránh khỏi còn xuất hiện tranh cãi ông nói gà bà nói vịt.
Nhưng hai người đều không thể hoàn toàn mở lòng, mỗi người đều có chuyện riêng không thể hoặc không muốn nói cho đối phương biết.
Cũng may là có lợi ích liên hôn, vả lại hai người đã có giao kèo từ trước, song phương đều không thật sự coi đối phương là bạn lữ cả đời này, nên cũng không cần thấu hiểu triệt để.
Tiêu Minh Triệt cũng không tò mò lý do vì sao Lý Phượng Minh bị ép tới hòa thân, Lý Phượng Minh cũng không thèm để ý vì sao lần đầu tiên hắn nhìn thấy mình đã rất mâu thuẫn.
Hai người liền ăn ý chọn một đề tài ôn hòa, trước tiên bắt đầu từ Thái hoàng thái hậu.
Trước đó, quản sự Hoài vương phủ Khương thúc từng truyền tin báo cho Tiêu Minh Triệt, nói Thái hoàng thái hậu từ sau khi bị bệnh nặng vào mùa đông tỉnh lại,ít hồ đồ hơn so với trước kia một chút, tính tình cũng có thay đổi.
Hôm nay Tiêu Minh Triệt tận mắt nhìn thấy lão thái thái, mới biết Khương thúc trong thư là đã uyển chuyển đi nhiều rồi.
“Trước đây bà không thích cười, cũng không bao giờ gọi thẳng tên của ta. Càng không có sớm tối thưa hầu, mỗi tháng chỉ gặp ta hai lần mà thôi.”
Tiêu Minh Triệt không giận không oán, bình tĩnh trình bày sự thật trong quá khứ. Lý Phượng Minh lại nghe đến trong lòng quặn thắt, động tác cắn điểm tâm dừng lại.
“Mấy năm trước ngài sống ở đây, thái nãi nãi chưa một lần gọi tên của ngài?”
Thấy hắn gật đầu, Lý Phượng Minh nghẹn họng, không đành lòng hỏi lại.
Trước khi đến hòa thân, Lý Phượng Minh đối với tình cảnh của Tiêu Minh Triệt chỉ có một hiểu biết mơ hồ.
Mẹ đẻ của hắn là Tiền Bảo Từ xuất thân từ môn hộ trung cấp, lại bởi vì dung mạo xuất chúng, tính tình nhu mì, ở Ung kinh thành cũng có chút danh tiếng.
Tiền Bảo Từ sau khi trưởng thành được tuyển tú nhập cung, dựa vào mỹ mạo xuất chúng cùng tính tình dịu dàng giành được vinh sủng của Tề đế, năm đó vừa vào cung đã có thai.
Tề Đế mừng rỡ, phá lệ đem Tiền Bảo Từ nâng lên liền bốn bậc, phong làm Chiêu Nghi.
Đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh, Tiền Bảo Từ sinh hạ Tiêu Minh Triệt không được mấy ngày, liền bởi vì hậu sản huyết băng, bất hạnh buông tay nhân gian.
Không lâu sau, Tề đế lại chọn đường muội của Tiền Bảo Từ là Tiền Bảo Niệm vào cung, vẫn phong Chiêu Nghi, cũng giao Tiêu Minh Triệt cho Tiền Bảo Niệm nuôi nấng.
Năm Tiêu Minh Triệt chín tuổi, Chiêu Nghi Tiền Bảo Niệm có thai, Thái hoàng thái hậu liền đưa hắn đến hành cung Tích Thúy Sơn.
Bên ngoài phần lớn đều cho rằng, là Thái hoàng thái hậu tuổi già, một mình ở hành cung cô đơn buồn chán. Hơn nữa lão thái thái cũng lo lắng Tiền Bảo Niệm sau khi có thai sẽ bạc đãi Tiêu Minh Triệt, nên lúc này mới đón hắn đến tự mình nuôi dưỡng.
Nếu chiếu theo cách nói này, lão thái thái đối với Tiêu Minh Triệt còn nhỏ phải cực kỳ yêu thương mới đúng. Nhưng trước mắt Lý Phượng Minh nghe hắn nói ngắn ngủi mấy câu, đã hiểu được lời đồn đãi không đúng lắm.
Từ năm chín đến mười sáu tuổi, Tiêu Minh Triệt ở hành cung không ai hỏi thăm.
Mỗi tháng chỉ gặp hắn vẻn vẹn hai lần, thái nãi nãi sẽ không cười với hắn, sẽ không gọi tên hắn, hiển nhiên cũng không bao giờ hỏi han ân cần với hắn.
Về phần trước chín tuổi hắn từng gặp phải cái gì, lại càng không thể tưởng tượng được.
Ngay cả Lý Phượng Minh bây giờ cũng rơi vào tình trạng phải dựa vào hòa thân với dị quốc để bảo vệ tính mạng, nhưng nàng vẫn chắc chắn, giữa mình và Tiêu Minh Triệt, chắc chắn vẫn là Tiêu Minh Triệt đáng thương hơn.
Mười bảy năm đầu đời của nàng mặc dù phải gánh vác mong đợi nặng nề, sống rất mệt mỏi, nhưng cũng từng được cha mẹ và cả gia tộc háo hức yêu thương cùng cẩn thận che chở.
Cho dù không biết những yêu mến và chăm sóc kia là chân thành hay giả dối, nhưng trước khi “chuyện đó” xảy ra, nàng đã từng nhận được tất cả.
Thậm chí sau khi “chuyện đó” xảy ra, vẫn có người vì nàng biến thành Bồ Tát bùn, vẫn tận lực giúp nàng giành giật lấy con đường sống này.
Thế nhưng Tiêu Minh Triệt không có cái gì cả. Mọi thời điểm, hắn đều chỉ có một mình.
Sau khi hít sâu một hơi, Lý Phượng Minh giả vờ không có việc gì mà cười liếc người đối diện, giọng điệu ôn nhu hơn rất nhiều: “Thôi, chúng ta vẫn nên nói chuyện hôm nay đi.”
“Nàng muốn nói gì?” Tiêu Minh Triệt bưng chén trà lên.
Lý Phượng Minh nói. “Ngài đã sớm nhận được tin tức “Liêm Trinh có thể sẽ có phiền toái”, bước đầu tiên ứng đối cũng làm cực tốt, theo đạo lý hôm nay cũng không nên chịu thiệt thòi lớn như vậy. Ta thực sự không hiểu kiểu gì.”
Tiêu Minh Triệt dừng động tác uống trà, đáy mắt lãnh đạm nổi lên vẻ khó hiểu: “Ai nói cho nàng, rằng ta đã sớm nhận được tin tức?”
Sự thương hại tràn đầy ôn nhu trong mắt Lý Phượng Minh nháy mắt tan thành mây khói, không thể tưởng tượng được trợn mắt: “Không phải trong thư ta đã viết rõ cho ngài biết rồi sao? Ngài chẳng phải cũng trả lời là ‘biết rồi, đa tạ’ đó sao?!”
“A, lá thư kia của nàng”, Tiêu Minh Triệt rũ mắt xuống, đem chén trà đặt bên môi, thanh âm mập mờ, hơi có vẻ chột dạ: “Ta vẫn còn chưa xem.”
Lý Phượng Minh nhắm mắt lại, mạnh mẽ nhịn xuống xúc động muốn hắt trà nóng trên mặt hắn.
Nàng không ôm hy vọng quá lớn hỏi lại: “Chuyện đại thắng Loa Sơn ở trong kinh nhanh chóng truyền ra, là ngài ở sau lưng quạt gió thêm củi, cái này cũng không sai chứ?”
Tiêu Minh Triệt hơi trầm ngâm, rốt cuộc vẫn không giấu nàng: “Không sai.”
Đáp án này cũng miễn cưỡng cho Lý Phượng Minh một tia an ủi. Tốt xấu gì cũng có thể chứng minh hắn không phải là một cái bao cỏ lớn chỉ có khuôn mặt tuấn tú.
“Như vậy, trước tiên ngài để cho người ta sớm lan truyền tin tức này, là bởi vì từ các con đường khác biết được Liêm Trinh sẽ gặp phiền toái, còn có khả năng liên lụy đến ngài?”
“Ta cũng không biết Liêm Trinh sẽ gặp phiền toái.” Tiêu Minh Triệt giải thích đơn giản: “Truyền tin tức đại thắng Loa Sơn trước, thật ra là vì phòng bị Hằng Vương huynh.”
Lý Phượng Minh vỗ vỗ ngực, chính mình thuận khí cho mình: “Nghe ý tứ này của ngài, giữa hai người Thái tử và Hằng vương, ngài đứng về phía Thái tử?”
Tiêu Minh Triệt lắc đầu, nhấp một ngụm trà: “Chuyện liên hôn trước đó với Ngụy quốc là do Thái tử đề nghị, Hằng vương huynh phản đối.” Còn hắn thì chẳng đứng về phe nào cả.
“Kết quả, phụ hoàng ngài lại chọn ngài và ta liên hôn. Hằng vương không thể trở mặt với Thái tử, càng không dám quá phận chống đối phụ hoàng ngài, nên mới đem hết đống sổ sách đó tính lên trên đầu ngài?”
Thấy hắn lại gật đầu, Lý Phượng Minh khẽ thở dài thổn thức: “Như vậy xem ra, ngài quả thực chính là cái nồi cõng mệnh.”
Trước đó, phe Thái tử đề nghị Tề Ngụy liên hôn, Tề đế đồng ý. Hằng vương trong lòng có bất mãn, lại đem “sổ sách” thánh ý chỉ định liên hôn này ghi ở trên đầu Tiêu Minh Triệt.
Hiện giờ, phái Hằng vương muốn mượn Liêm Trinh gây sự với Liêm gia, Thái tử cản trở, Tề Đế có lòng bảo vệ Liêm gia, liền trách phạt thân vương Tiêu Minh Triệt lúc này mới lập chiến công, coi như cho các nơi một lời giải thích.
Nhìn xem, không phải là đi đến đâu cũng cõng nồi thay người khác sao?
Tiêu Minh Triệt đối với chuyện này lại bình chân như vại: “Mặc dù bởi vì chuyện hòa thân mà bị Hằng vương huynh giận chó đánh mèo, nhưng cũng nhờ hồng phúc của nàng, ta từ quận vương được tấn phong thành thân vương.”
“Cũng thế, ta cũng là nhờ hồng phúc của ngài, mới may mắn bảo vệ được mạng sống.”
Lý Phượng Minh chua xót cười cười, chợt lại nói: “Hôm nay ở ngự tiền, vì sao ngài không vì biện hộ cho mình? Mấy năm nay ngài đến Nam Cảnh nhiều lần, đều chỉ là tạm thời được phân công đi ‘thay thiên tử đốc quân’ mà thôi. Mặc kệ Liêm Trinh có tham lam quân lương hay không, chỉ cần ngài không liên quan đến trong đó, về tình về lý cũng không nên là ngài chịu trách nhiệm.”
Cái gọi là “thay thiên tử đốc quân”, cùng lắm chỉ là tạm thời sai khiến một người trong hoàng tộc đi cổ vũ sĩ khí mà thôi.
Thân phận đốc quân kia, nói thẳng ra chỉ là cái biểu tượng, không có binh phù cũng không có kim lệnh, không thể điều binh khiển tướng, càng không có khả năng được hỏi sổ sách biên quân.
“Nếu hôm nay ngài đem tầng sự thật này lên mặt bàn, lại thêm công lao đại thắng Loa Sơn nữa, cái mũ ‘Đốc quân thiếu giám sát’ kia, dù thế nào cũng không thể đội lên đầu ngài. Chẳng qua phụ hoàng của ngài đơn giản là khinh ngài không lên tiếng, nên mới đẩy ngài ra để dàn xếp ổn thỏa. Vì sao ngài không nói?”
Tiêu Minh Triệt kinh ngạc nhìn nàng, không trả lời mà hỏi ngược lại. “Ai nói cho nàng nhiều như vậy?”
Đây cũng không phải là Tiêu Minh Triệt ngạc nhiên.
Phải biết rằng Lý Phượng Minh ở hành cung Tích Thúy Sơn mấy tháng, ngày thường ngoại trừ Thái hoàng thái hậu, có thể nhìn thấy nhiều hơn cũng chỉ đơn giản là mấy nữ quyến đến thăm lão thái thái.
Thiên địa đối với nữ tử Tề quốc lớn như hậu trạch nhà mình vậy, cho dù ngẫu nhiên từ trong miệng phụ huynh hoặc trượng phu nghe được vài câu về triều đình đại sự, cũng chưa chắc có thể hiểu được có rất nhiều huyền cơ trong đó.
Hắn không rõ vì sao Lý Phượng Minh lại biết nhiều như vậy, còn có thể đem sự tình nhìn thấu đến thế.
“Bởi vì ta mang theo đầu óc, nghe người ta nói chuyện sẽ không lơ đãng bỏ qua trọng điểm. Chỉ cần không phải là chuyện quá phức tạp, nghe vài câu có dấu vết để lại, nghĩ kĩ một chút là sẽ biết. Cũng không cần ai phải giải thích từng câu từng chữ cho ta nghe.”
Lý Phượng Minh cầm lấy một miếng bánh hoa đào xốp giòn, đột nhiên nhanh trí vặn hỏi.
“Ngài vẫn chưa trả lời ta, tại sao ngày hôm nay không tự biện minh? Là bởi vì trở tay không kịp, không nhớ tới chuyện này. Hay là, ngài cố ý?”
“Cố ý.”
Ước chừng là không khí nói chuyện của hai người dần dần tiến vào giai cảnh tốt đẹp, ít nhiều cũng bị trạng thái lười biếng của Lý Phượng Minh ảnh hưởng, nên cả người Tiêu Minh Triệt thả lỏng hơn rất nhiều.
“Phụ hoàng cứng rắn chụp tội danh này lên đầu ta, trong lòng tự biết đuối lý, khi đến ‘Hạ vọng thủ sĩ’ sẽ để cho ta thích hợp tham dự, coi như bồi thường.”
Tề quốc không có khoa khảo, tuyển chọn nhân tài toàn dựa vào “Hạ vọng thủ sĩ” ba năm một lần. Chuyện này, Lý Phượng Minh biết.
Nhưng nàng trăm triệu lần không nghĩ tới, Tiêu Minh Triệt làm thân vương đã khai phủ, vẻn vẹn chỉ muốn có được cơ hội “thích hợp tham dự Hạ vọng thủ sĩ”, lại còn cần dùng khổ nhục kế.
Giờ này khắc này, Lý Phượng Minh đã hoàn toàn không còn so đo chuyện Tiêu Minh Triệt hại nàng bị vây khốn ở đây ba tháng nữa.
Một hoàng tử nghèo túng không có mẹ, cha không yêu. Sau lưng không nơi nương tựa, cô độc gian nan tới mức nào chứ?
Hắn không có lựa chọn, chỉ có thể dùng loại phương thức vừa ngốc vừa thảm thiết này, lần lượt tự chui đầu vào lưới, dùng cái này đổi lấy cơ hội, mới từng bước đạt được địa vị như bây giờ.
Lý Phượng Minh cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới, đường đường là Hoài Vương điện hạ của Đại Tề, sẽ thảm thành như vậy.
“Ta quả thực rất kính nể ngài. Nếu hai chúng ta so về độ thảm, thật đúng là ngài vẫn thảm hơn một chút”. Nàng nghiêng đầu ôm quyền, trăm mối cảm xúc nhổn ngang: “Tại hạ thua rồi.”
Tiêu Minh Triệt cũng không nghĩ tới vấn đề mình có thảm hay không, chỉ là khóe môi cong lên rất khó nhìn thấy: “Nàng chỉ là một cô nương gia, như thế nào mọi chuyện còn muốn tranh giành cao thấp?”Ngay cả ai thảm cũng phải có cao có thấp.
“Cười cái gì? Ngài không phải cũng nói Tề Ngụy dân tình khác nhau sao. Ở Đại Ngụy, cô nương gia cùng nam tử có trách nhiệm quyền hạn tương đương nhau, ai mạnh hơn thì làm chưởng gia. Ta từ nhỏ cùng người khác tranh cường quen rồi, sau này sẽ từ từ thay đổi.”
Lý Phượng Minh cầm lấy khăn ướt trên bàn lau tay, nghe bên ngoài truyền đến tiếng nói mơ hồ, thuận miệng hỏi: “Đã đến giờ tý rồi, ngài không buồn ngủ sao?”
từ : ngày hôm trước tới : ngày hôm sau.
Tiêu Minh Triệt lặng lẽ ngồi thẳng lưng: “Nàng có muốn biết về chuyện ‘Hạ Vọng thủ sĩ’ không?”
“Muốn chứ. Đại Ngụy chúng ta không có cái này.” Hai mắt Lý Phượng Minh sáng ngời, lập tức trở nên hăng hái: “Ngài đồng ý kể sao?”
“Muốn biết cái gì, nàng hỏi đi.”
Tiêu Minh Triệt hào phóng ngoài dự liệu, điều này làm cho Lý Phượng Minh cảm giác có chút cổ quái.
Nhưng nàng đối với rất nhiều chuyện của Tề quốc quả thật còn chưa hiểu rõ, mấy tháng nay cũng không có người thích hợp nào có thể hỏi được. Khó khăn lắm Tiêu Minh Triệt nguyện ý nói, nàng đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội trời ban cho ngày hôm nay.
Hai người hỏi đáp qua lại, nói chuyện hết một canh giờ.
Cuối cùng, Lý Phượng Minh buồn ngủ không chịu nổi nữa, chớp chớp đôi mắt đầy nước mắt, mệt mỏi lẩm bẩm: “Tại sao ta cảm giác được, ngài cũng không phải cùng ta ‘vừa thấy đã thân, trò chuyện vui vẻ’, mà chỉ là không muốn về phòng ngủ, nên mới cố ý kéo ta một mực tán gẫu.”
Tiêu Minh Triệt im lặng một lát, hơi lúng túng. “Chạng vạng gọi nàng vào thư phòng, vốn là muốn cùng nàng nói chuyện phòng ngủ.”
Lúc mới thành lập hành cung Tích Thúy Sơn, công dụng của Trường Phong Uyển chỉ là trồng hoa mộc quý hiếm, nuôi nhốt dị thú, cũng không có ai ở.
Mãi cho tới lúc tiên đế xây vườn ngự uyển mới ở phía nam Tích Thúy Sơn, Trường Phong Uyển mới để không không ai sử dụng.
Thẳng đến khi Tiêu Minh Triệt được Thái hoàng thái hậu đón vào hành cung nuôi nấng, mới sửa chữa nơi này một chút, đơn giản xây dựng chính viện cùng trắc viện phía nam.
Cho nên, nơi này ngoại trừ tẩm phòng chính viện, cũng chỉ có phòng phó bên sườn viện là có thể ở được.
Tiêu Minh Triệt hiện giờ tốt xấu gì cũng là thân vương, cho dù chính hắn chịu, người bên ngoài cũng không dám để hắn ở phòng phó. Nhưng để cho Lý Phượng Minh đi vào phòng phó, hình như cũng không thích hợp.
Hắn nhất thời cũng không nghĩ ra được biện pháp song toàn, nên chỉ có thể kéo nàng cứng nhắc nói chuyện.
“Nếu không phải ta phát hiện ra có điều cổ quái, ngài là định kéo ta trò chuyện như vậy cho đến khi bình minh, ai cũng đừng mong ngủ?” Lý Phượng Minh lấy tay che hai mắt phiếm lệ vì buồn ngủ.
“Ừm.”
“Tiêu Minh Triệt, ngài đúng là…”
Nàng cưỡng ép nuốt xuống ba chữ “bệnh thần kinh”, bất đắc dĩ nằm sấp trên bàn: “Tuy rằng ta cũng không muốn như thế nào với ngài, nhưng ta vẫn muốn hỏi một câu, rốt cuộc ta có điểm nào không tốt mà lại bị ngài ghét bỏ như vậy? ”
Sau một hồi lúng túng trầm mặc, Tiêu Minh Triệt mới đưa ra đáp án: “Dung mạo nàng quá đẹp mắt.”
Đây là cái lý do ghét bỏ chết tiệt gì vậy?!
“Thật sự là có lỗi với ngài quá! Trông quá đẹp là tội lỗi của ta!” Lý Phượng Minh đã mệt đến sắp không mở mắt được nữa, suy sụp nhẹ trách móc.
“Chúng ta giống như đêm đại hôn, chỉ đắp chăn bông ngủ thuần túy thôi, được không? Ta tuyệt đối sẽ không bao giờ cưỡng ép nhúng chàm ngài, ta thề.”
Thế gian còn có vô số mỹ nam đang tử chờ nàng đi sủng hạnh kia kìa, nàng chỉ có điên rồi mới đi ép buộc người nam nhân chó má ghét bỏ nàng vì nàng quá đẹp này!