Công viên thành phố:
- Sao cô ấy chưa đến nhỉ?_Gia Kiệt nhìn đồng hồ sốt ruột_Muộn phút rồi còn gì?Hay là do mình hồi hộp quá?
Hộc!Hộc!_Tiểu Phong xuất hiện trước mặt cậu,thở dốc:
- Xin…hộc…lỗi tôi…hộc hộc…đến…trễ.
- Em chạy bộ đến đây à?Sao thở ghê thế?_Gia Kiệt mỉm cười,quệt mồ hôi trên trán cô
- Không…hộc…tôi đi xe…hộc…buýt,xuống xe là tôi phải chạy…bộ thật nhanh đến đây đấy!
- Uống nước nhé!
- Ừm!_Cô gật đầu_Khát muốn chết luôn!
Sau khi Gia Kiệt mua cho cô chai nước,họ dạo một vòng quanh công viên,không khí im lặng,hai bên vẫn chưa mở lời đến khi họ quay lại vị trí cũ,Tiểu Phong chợt lên tiếng:
- Đi cáp treo nhé!
- Em muốn đi à?
- Ừm_Cô gật đầu
- Vậy theo anh.
- Theo anh?Làm gì?
- Lấy xe để đến đó.Em muốn đi bộ đến đó à?
- Ừ.Tôi quên là mình đi xe buýt._Cô gãi đầu,cười trừ.Đãng trí quá!
…..
- Woa,lâu rồi không đến đây!Đi một vòng nhé!_Cô nhìn Gia Kiệt đề nghị
- Ừ.Nếu em thích!
Trên cáp treo:
- Đẹp nhỉ!_Tiểu Phong reo lên
- Ừ_Gia Kiệt mỉm cười,hôm nay có vẻ tinh thần của cô rất thoải mái.
- Tôi hỏi anh một việc nhé!
- Ừ.Em cứ hỏi.
- Anh phải trả lời thật,thật và thật lòng!_Cô nhìn cậu nghiêm túc
- Ừm.
- Anh thích à không hôm đó anh nói là y…yêu tôi thật lòng?_Tiểu Phong ngập ngừng
“Rốt cuộc thì Tiểu Phong vẫn không tin cậu.”_Gia Kiệt cười nhạt gật đầu
- Đó không phải là nói dối?
- Không.Là thật lòng!
Phù!_Tiểu Phong thở dài một cách nặng nề
- Xin lỗi anh…tôi…_Tiểu Phong e dè nhìn cậu
- Anh hiểu rồi!_Gia Kiệt lặng đi,tuyệt vọng.”Rốt cuộc thì cậu vẫn không nắm được trái tim cô…Rốt cuộc thì cô vẫn từ chối cậu…Kết thúc này…thật quá đau lòng!Nó như xé nát trái tim cậu!Câu trả lời của cô thật quá tàn nhẫn!”
- Sao hôm nay anh nhanh hiểu vậy?Tôi đã nói xong đâu!_Tiểu Phong nhíu mày nhìn cậu
- Anh biết câu trả lời rồi.Có lẽ anh không đủ khả năng làm em yêu anh…
- Không phải là không đủ….
- Vậy nghĩa là…_Mắt Gia Kiệt bừng sáng,cậu hi vọng…
- Không phải là không đủ…mà là tôi cần thêm thời gian suy nghĩ.
- Thì ra vậy!_Gia Kiệt cười nhạt.Có lẽ cậu đã quá hi vọng.
- Vậy mà bảo là anh hiểu rồi!
- Anh cứ tưởng…
- Tưởng gì mà tưởng chứ._Tiểu Phong xị mặt…Ọc!Ọc!_Bụng Tiểu Phong kêu lên.Nghe thấy âm thanh ấy.Gia Kiệt bật cười lớn khiến Tiểu Phong đỏ hết cả mặt,cô gắt:
- Đừng có cười nữa.
Cố nhịn cười,cậu ân cần hỏi:
- Sáng nay em chưa ăn sáng à?
- Chưa…_Tiểu Phong tỏ vẻ buồn thiu
- Hèn gì…_Gia Kiệt phì cười,nhìn cái vẻ mặt tội nghiệp của cô,cậu không thể không cười,trông cô chẳng khác nào chú mèo con bị bỏ đói,thật khác với vẻ bướng bỉnh,nghịch ngợm của cô trước đây._Dễ thương thật!_Gia Kiệt khẽ nói
- Gì cơ?
- Trông em dễ thương lắm!_Nhéo nhẹ mà cô,cậu mĩm cười
Mặt Tiểu Phong đỏ bừng lên:
- Dễ…dễ thương gì cơ chứ?Điên à?
- Thật đấy!Anh không nịnh đâu!
- Không gì mà không.Vớ vẩn._Quay mặt đi,cô gắt khẽ.Mắt nhìn ra cửa sổ,cô tủm tĩm cười.Tâm hồn cô thấy vui lạ thường!
- Sao rồi?No chưa?_Gia Kiệt ân cần hỏi
- Rồi.Tôi muốn ăn kem cả thịt gà nướng nữa!Anh mua nhé!
- No rồi mà còn đòi ăn kem,cả thịt gà nướng nữa à?Ăn nhiều em không sợ bị mập lên sao?
- Mập gì mà mập chứ.Mà mập thì đã sao?Tôi muốn ăn thế đó.Có mua không?Không thì tôi tự mua._Tiểu Phong giận dỗi
- Mua chứ!Em muốn ăn mà.
- Xì,vậy thì đi mua đi.Tôi đứng đây đợi cũng được.
Bỏ qua lời nói của cô,Gia Kiệt cầm lấy tay cô kéo đi.
- Ờ…này,tôi bảo…
- Không có đợi gì hết á.Con gái mà đứng một mình vào ban đêm nguy hiểm lắm.Tôi không an tâm.
- Gì chứ?Tôi đâu phải trẻ con mà không an tâm.Tôi cũng có học vỏ chứ bộ!
- Có học võ nhưng anh vẫn không yên tâm._Dúi cô vào xe,Gia Kiệt nghiêm mặt
- Xì!
- Hôm nay tôi vui lắm!Căm ơn!
- Em thích là được rồi._Gia Kiệt vuốt tóc cô,khẽ nói
- Anh cũng đối xử như vậy với Tú Ly à?_Tiểu Phong giận dỗi
- Sao cơ?_Gia Kiệt ngạc nhiên trước câu hỏi của cô,cậu đơ ra nhưng nhanh chóng hiểu vấn đề,xoa đầu cô,cậu dịu dàng nói:
- Không.Chỉ một mình em thôi!
- Có tin được không đó?
- Hoàn toàn được!Nhưng mà sao em lại hỏi như thế?Em đang ghen à?
- Ghen gì mà ghen chứ?
- Rõ ràng là em đang ghen.Vui thật đấy!_Gia Kiệt bật cười
- Vui cái gì mà vui.Đừng có cười._Cô gắt.”Sao mình bối rối thế nhỉ?”_Xoay mặt đi,cô đặt tay lên ngực:”Tim mình!Đập nhanh quá!Sao lại đập nhanh khi thấy hắn cười thế này!”
- Ừ,không cười nữa.Em vào nhà nghĩ đi!
- Ừ.Anh cũng về nghĩ đi.Chúc ngủ ngon!
- Em cũng vậy!
Tiểu Phong chậm rãi vào nhà,khi gần đến cổng,cô bất ngờ quay người lại,chạy thật nhanh về phía cậu,vòng tay ôm cậu thật chặt.Gia Kiệt bất ngờ nhưng nhanh chóng,cậu cũng ôm chặt lấy cô,ghì cô thật chặt vào lòng.Nhắm mặt lại,cô cảm nhận hơi ấm từ cậu.Cái hơi ấm tỏa ra từ người cậu sao mà ấm áp quá!Bất giác cô ôm chặt cậu hơn.Cậu mĩm cười hạnh phúc!Đứng gọn trong lòng cậu,cô thì thầm:
- Tôi làm người quản lí trái tim anh nhé!
- Ừm._Nghe kĩ câu nói của cô,cậu nhẹ trả lời,ôm chặt cô hơn
- Anh sẽ trả tôi bao nhiêu?_Cô hỏi
- Gì cơ?_Cậu đẩy cô ra,nhìn cô nhíu mày
- Anh sẽ trả tôi bao nhiêu?_Cô hỏi lại
Gia Kiệt thất vọng!Thấy cậu không trả lời,cô hỏi lại:
- Anh sẽ trả cho em bao nhiêu?
Cậu bật cười chua chát.
- Cả cuộc đời và cả trái tim của anh nhé!
- Sao cơ?_Cậu ngạc nhiên
Cứ tưởng cậu không bằng lòng,Tiểu Phong thất vọng,quay lưng đi:
- Không được thì thôi vậy!
Nắm chặt lấy tay cô,cậu nói:
- Ai bảo không được nào?
Cô vui sướng quay người lại:
- Vậy là anh đồng ý?
- Ừm.Em muốn gì nữa không?
- Không,như thế là đủ rồi!_Cô mỉm cười rạng rỡ
- Hay là anh cho em thêm cái thân thể này nữa nhé!_Gia Kiệt mỉm cười đầy bí hiểm
- Ai…ai cần chứ?_Cô ấp úng
Vòng tay ôm lấy cô,cậu thì thầm:
- Tiểu Phong!
- Hở?
- Anh đạng rất hạnh phúc!
Cô mĩm cười,dụi đầu vào lòng cậu,nhắm mắt:
- Em cũng vậy!Em cũng rất hạnh phúc!