Chương : Không Cần
Cận Thiệu Khang nhìn Tương Nhược Nam ánh mắt từ phẫn nộ chuyển thành lãnh đạm, lạnh như băng giống như trong mắt hắn Tương Nhược Nam chỉ là một thứ đồ vô giá trị mà thôi.
Mà trong mắt Tương Nhược Nam cũng chỉ là sự khinh bỉ.
Hai người nhìn nhau một lúc, Cận Thiệu Khang dời mắt đi, lạnh lùng nói:
– Đời này chuyện khiến ta hối hận nhất là đã xen vào chuyện của người khác. Loại người như ngươi đáng chịu giáo huấn như thế.
Nói xong hắn đứng lên, hờ hững quay người, bóng lưng thẳng mà cứng ngắc, không quay đầu lại đi thẳng ra khỏi đại sảnh.
Những lời này của Cận Thiệu Khang đương nhiên Tương Nhược Nam không hiểu. Nhưng nàng cũng chẳng cần quan tâm những lời hắn nói, càng không cần đến hắn. Hắn tránh xa nàng một chút cũng chẳng khiến nàng thương tổn.
Nhưng dù nàng không cần thì lại có người rất cần, Phương mụ mụ khóc nói:
– Tiểu thư à, người sao không chịu nhẫn? Hôm nay chọc giận Hầu gia và thái phu nhân thì biết làm thế nào? Tiểu thư sao người không chịu nghe lời ta nói.
Nếu tiểu thư nghe lời khuyên bảo của nàng học tốt quy củ thì hôm nay đã không gây ra chuyện.
Hồng Hạnh lại càng gấp nhìn theo bòng Cận Thiệu Khang rời đi mà nói:
– Tiểu thư à, Hầu gia rất tức giận, làm sao bây giờ?
Tương Nhược Nam bĩu môi, khẽ hừ một tiếng rồi nói:
– Tức giận thì cứ tức, có cái gì đâu?
Mắt lại nhìn những món ăn trên bàn, món tay gấu còn chưa được động đến. Tương Nhược Nam nhoẻn cười, Hầu gia kia đi rồi càng tốt, bây giờ nàng có thể thưởng thức tay gấu ngon lành rồi.
Tương Nhược Nam cầm đũa gắp một miếng tay gấu bỏ vào bát mình.
Hồng Hạnh không dám tin mở to mắt nhìn Tương Nhược Nam:
– Tiểu thư, người vẫn còn ăn được.
– Có gì mà ăn không được, khẩu vị của ta rất tốt.
Có đồ ăn thì nên ăn cho thật ngon lành. Đây là thói quen từ nhỏ đến lớn của Tương Nhược Nam, hơn nữa việc gì phải để loại nam nhân kia ảnh hưởng đến tâm tình của mình?
Tương Nhược Nam quay đầu nói với Phương mụ mụ và Hồng Hạnh:
– Còn rất nhiều đồ ăn, ngồi xuống cùng ăn đi.
Phương mụ mụ vội vã lắc đầu. Hồng Hạnh nhìn Tương Nhược Nam ăn thật ngon miệng mà khẽ nuốt nước miếng nói:
– Chúng tôi không dám. Tiểu thư cứ ăn đi.
Tương Nhược Nam biết làm người hầu có rất nhiều quy củ nên cũng không miễn cưỡng.
Các nha hoàn xung quanh nhìn Tương Nhược Nam ăn uống vui vẻ mà không dám có nửa điểm khinh thị.
Tân phu nhân thật không dễ dây….
Tương Nhược Nam ăn xong mới mang Phương mụ mụ và Hồng Hạnh về vườn.
Trên đường, Phương mụ mụ thừa lúc không người nói nhỏ với Tương Nhược Nam:
– Tiểu thư, người không phải rất thích Hầu gia mới nhất định gả cho hắn? Đã như vậy sao còn muốn là Hầu gia tức giận? Tiểu thư hay là đi xin lỗi Hầu gia đi?
Thích con khỉ kia không phải là nàng, nàng không thèm thích cái loại vừa đánh phụ nữ lại có một đống vợ bé, mở miệng thì quy củ, quy củ! xin lỗi? Tương Nhược Nam len lén bĩu môi.
– Phương mụ mụ, nếu khi nãy ta không nói tùy ý Hầu gia trách mắng sau này bọn hạ nhân sẽ coi ta thế nào? Bọn họ chỉ là xem sắc mặt người mà sống. Họ sẽ xem thường ta, sau này sẽ không chú ý hầu hạ cho tốt. Cho dù bây giờ họ không tôn kính ta cũng không sao, chỉ cần bọn họ biết sợ ta, cố kỵ ta là được. Sau này bọn họ cũng sẽ không dám quá phận.
Phương mụ mụ suy nghĩ một chút cảm thấy những lời tiểu thư nói rất có đạo lí nhưng vẻ mặt khi nãy của Hầu gia thật đáng sợ. Bình thường Hầu gia đã có thành kiến với tiểu thư nếu vì chuyện này mà càng chán ghét tiểu thư thì nửa đời sau này của tiểu thư biết dựa vào ai?
Hồng Hạnh lại lo lắng cho tương lai chính mình. Nếu Hầu gia thật sự không để ý đến tiểu thư thì nàng nên làm gì? Thái phu nhân kia có thể tùy tiện đem nàng gả cho người khác lắm.
Ba người đều có tâm sự cùng trở về Thu Đường viện.
Buổi tối, Hồng Hạnh hầu hạ Tương Nhược Nam ăn cơm tối nhưng không yên lòng, mắt luôn nhìn ra ngoài cửa.
Tương Nhược Nam nhìn nàng mấy lần liền hỏi:
– Có chuyện gì xảy ra? Sao có vẻ không yên lòng thế?
Lúc này Liên Kiều bước vào Hồng Hạnh vui vẻ vội kéo lấy Liên Kiều, nói với Tương Nhược Nam:
– Tiểu thư, vừa nãy ta bảo Liên Kiều đi xem Hầu gia tối nay ngủ lại nơi nào?
Tương Nhược Nam nhìn nàng:
– Thế cần gì phải hỏi.
Cận Thiệu Khang coi Vu Thu Nguyệt như bảo bối, vừa mới cưới tất nhiên sẽ ở trong viện nàng ta chứ còn ở đâu nữa.
– Tiểu thư.
Liên Kiều đứng một bên vui mừng nói:
– Hầu gia không đến chỗ Vu di nương, buổi tối cùng thái phu nhân ăn cơm xong thì trở về Sở Thiên các.
Sở Thiên các là tiểu viện của Hầu gia, nơi đó có thư phòng của hắn, cũng là nơi hắn nghỉ lại.
Nghe xong Liên Kiều nói, Hồng Hạnh mặt sáng bừng, vỗ tay nói:
– Hầu gia không ở chỗ Vu di nương, xem ra Hầu gia cũng không phải rất sủng Vu di nương!
Tương Nhược Nam nhìn Hồng Hạnh vui vẻ như bắt được vàng, khóe miệng co rút, rồi quay đầu hỏi Liên Kiều:
– Hoa Thanh, Nhược Lâm ở trong Sở Thiên các?
Liên Kiều cứng người, cúi đầu thấp giọng nói:
– Đúng thế, các nàng đều hầu hạ trong tiểu viện.
Tương Nhược Nam cười lạnh, trừ Vu di nương còn có hai nha hoàn thông phòng như hoa như ngọc. Hắn thật là mưa móc cùng triêm (cùng chia sẻ sự sủng ái)
Hồng Hạnh thấy thần sắc Tương Nhược Nam không vui, vội nói:
– Tiểu thư chỉ cần Hầu gia không chuyên sủng Vu di nương là được rồi. Chỉ là hai nha đầu thông phòng cho dù sau này có thành di nương cũng vẫn phải xem sắc mặt tiểu thư, không cần lo lắng.
Tương Nhược Nam cúi đầu không nói. Đối với nàng bất kể là Vu di nương cũng thế mà nha đầu thông phòng cũng vậy, đều như nhau cả thôi. Chỉ cần hắn không đến chỗ nàng thì nàng cần gì quản hắn đi nơi nào.
Nhưng ý nghĩ này của nàng cũng không mong Hồng Hạnh có thể hiểu.
Ăn xong, Tương Nhược Nam cùng Hồng Hạnh nói chuyện phiếm biết được nơi này là một quốc gia không xuất hiện trong sử sách. Trước đây có chiến sự nhưng giờ là thái bình thịnh thế (sự thái bình, phồn vinh của một quốc gia). Phu quân của nàng An Viễn Hầu là một võ tướng. Cách đây ba năm, Tây Cương nổi loạn , đầu tiên triều đình phái lão tướng xuất chinh nhưng không dẹp yên được. Sau đó An Viễn hầu vừa mới hoàn hiếu (để tang cha) xong xin xuất trận. Hắn chỉ dùng nửa năm đã dẹp được loạn. Khi ấy mới tuổi, sau đó trấn thủ Tây Cương, nửa năm trước mới hồi kinh.
Hồng Hạnh kể sự tích anh hùng của An Viễn hầu vẻ mặt đầy sự sùng kính và mơ mộng, nói năng hùng hồn như chính mắt nàng chứng kiến khiến Tương Nhược Nam âm thầm lắc đầu. Nha đầu này chẳng lẽ là thầm mến con khỉ kia:))
Tương Nhược Nam không nghe nổi Hồng Hạnh nói được nữa, ngáp dài một cái cái tỏ ý muốn ngủ. Hồng Hạnh vội ngừng lại giúp Tương Nhược Nam trải giường, lại bảo Hoa Anh, Liên Kiều hầu hạ tnh đi ngủ.
Tương Nhược Nam hôm nay gặp nhiều việc nên cũng mệt mỏi, nàng cũng không có thói xấu lạ giường, hơn nữa là cao sàng nhuyễn chẩm (giường tốt gối êm) vừa thơm vừa mềm mại, là chiếc giường tốt nhất từ trước đến nay mà nàng đã ngủ.
Cho nên nàng vừa đặt lưng xuống đã ngủ rồi.
Hồng Hạnh và Liên Kiều, Hoa Anh xác định Tương Nhược Nam ngủ rồi mới rời đi, sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi để tiện hầu hạ Tương Nhược Nam.
Ngọn đèn dập tắt, phòng ngủ chìm trong bóng tối. Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào qua khung cửa sổ, yên tĩnh không một tiếng động mà tỏa ánh sáng bàng bạc.
Cũng không biết qua bao lâu, Tương Nhược Nam đột nhiên mở mắt, ngồi dậy.
Chương : Tương Nhược Lan
Cận Thiệu Khang từng hỏi Tương Nhược Lan lớn lên như thế nào?
Tương Nhược Nam ôm chăn quấn quanh chân, ngồi tựa vào đầu giường, bốn phía u ám tĩnh mịnh, ngẫu nhiên có thể nghe được tiếng lá cây xào xạc ngoài cửa, cùng có tiếng chó sủa từ đâu vọng đến. Sự yên lặng, an tĩnh này giống như rất dễ dàng khơi gợi những hồi ức thẳm sâu bên trong.
Nàng là như thế nào mà lớn lên?
Từ khi nàng hiểu chuyện, khi còn trong cô nhi viện, các cậu bé, cô bé khác có thể còn nhớ hình ảnh của cha mẹ, nhưng trong trí nhớ nàng thì hoàn toàn không có bóng dáng của cha mẹ.
Trong trí nhớ, kinh phí của cô nhi viện lúc nào cũng thiếu thốn. Chăn lúc nào cũng có mùi cũ rích, quần áo lúc nào cũng không vừa, thức ăn không lúc nào đủ ấm bụng. Bọn nhỏ lúc đó vì cơm không đủ ăn áo không đủ mặc mà hay xảy ra tranh giành, cướp đoạt. Mà nàng, Tương Nhược Nam chỉ mới tuổi vì một chiếc bánh bao mà đã cùng một đứa bé trai cao hơn nàng một cái đầu đánh nhau. Nắm tóc đứa bé kia, mặt nó toàn vết máu. Từ đó trở đi không đưa nào dám cướp đồ ăn của nàng. Tất nhiên nàng cũng bị viện trưởng phạt trong phòng tối một ngày.
Đúng, nàng là như vậy mà lớn lên. Lớn lên như nàng không có cơ hội để học sự ưu nhã, cao quý, dùng từ thô tục để hình dung nàng cũng chẳng có gì là quá đáng.
Từ khi còn nhỏ, nàng đã biết lúc nào cần tranh thủ, lúc nào cần nhẫn nhịn, mọi việc phải dựa vào chính mình, oán trách, thương thân chỉ là chuyện vô dụng, chỉ càng khiến người khác xem thường nàng. Nàng ghét nhất là bị người khác khinh thị, trào phúng cũng sợ ánh mắt thương hại của người khác. Vì thế nỗ lực của nàng so với người bình thường còn lớn hơn rất nhiều.
Mà khối thân thể này cũng có chút giống nàng.
Khối thân thể này là Tương Nhược Lan, chỉ khác tên nàng có một chữ. Nhược Lan, Nhược Lan. Xem ra cha mẫu thân nàng hy vọng nàng lớn lên sẽ thành một nữ tử thanh nhã như lan, đáng tiếc….
Đúng vậy, nàng đang nhớ lại những kí ức của Tương Nhược Lan, giống như những thước phim chầm chậm lướt qua.
Tương Nhược Lan là con gái của Đại tướng quân, là khai quốc công thần uy danh tứ phương. Đáng tiếc khi Tương Nhược Lan mười tuổi thì ông đã qua đời. Mà mẫu thân của nàng sinh nàng chưa được bao lâu đã mất. Tương Nhược Lan cũng là một cô nhi.
Mẫu thân Tương Nhược Lan mất sớm, cha năm năm tháng tháng xuất chinh bên ngoài, từ khi thê tử qua đời cũng không tục huyền. Nàng không có người trông nom giáo dưỡng, tính tình dần trở thành điêu ngoa, tùy tiện. Bên người nàng chỉ có Phương mụ mụ tính cách nhu nhược chăm sóc nàng và Hồng Hạnh cùng nàng lớn lên, cùng nàng gây chuyện. Mà Uy Vũ tướng quân thương nàng từ nhỏ không mẫu thân nên không nỡ trách mắng nàng càng khiến cho tính tình của nàng trở nên tùy tiện.
Trước khi mất, Uy Vũ tướng quân đem phó thác nữ nhi duy nhất cho tiên đế, nhờ hắn chiếu cố cho nàng thật tốt. Thái hậu khi ấy là Hoàng hậu không hiểu sao rất thích Nhược Lan, vốn định đem nàng nuôi bên người nhưng vì thân thể không tốt nên không dạy nổi nàng. Mà Nhược Lan mấy lần gây ra đại họa, các phi tần trong cung cáo trạng khiến tiên đế bất đắc dĩ mà giao Nhược Lan cho đệ đệ của Uy Vũ tướng quân là Tương Hoài Viễn chiếu cố. Để cho Tương Nhược Lan cập kê gả làm thái tử phi, coi như không phụ sự ủy thác của tướng quân.
Có tiên đế và thái hậu che chở, Tương Hoài Viễn không dám quản thúc Tương Nhược Lan. Cuộc sống tự tại, cơm áo không thiếu nhưng quy củ, đức hạnh không thèm để ý, tùy nàng. Tương Nhược Lan lại càng hoành hành vô kị (k sợ gì), đánh nhau giữa đường như người ta ăn cơm bữa. Nếu có người đắc tội nàng nàng liền vung roi trừng phạt. Mọi người giận nhưng không dám nói. Sau lưng gọi nàng làm “bát phụ”. Mà tiên đế vì nể mặt Uy Vũ tướng quân mà cũng không làm gì nàng.
Nữ tử như thế đương nhiên thái tử không thích. Nhưng chính là vì tiên đế đã phân phó nên cũng không có cách nào. Tiên đế qua đời, thái tử nối ngôi tức Cảnh Tuyên đế, thái hậu vài lần thúc ép Cảnh Tuyên đế đem Nhược Lan vào cung nhưng hắn lần lữa. Vừa may, Tương Nhược Lan gặp Cận Thiệu Khang, thiếu nữ động tình, bắt buộc Cảnh Tuyên đế tứ hôn. Mà Cảnh Tuyên đế nhân cơ hội này tương kế tựu kế thoái khỏi đống phiền toái này, sau đó hạ chỉ cho Cận Thiệu Khang và Tương Nhược Lan thành hôn.
Sau đó, Tương Nhược Nam thông qua lời Cận Yên Nhiên và mọi người nói và trí nhớ của Nhược Lan mà đoán.
Cảnh Tuyên đế đem củ khoai nóng vào tay Cận Thiệu Khang chắc trong lòng có chút áy náy. Mà Cận Thiệu Khang vốn chuẩn bị lấy Vu Thu Nguyệt làm chính thất, nhưng lại bị Tương Nhược Lan phá đám. Vì thế Cận Thiệu Khang thỉnh cầu Cảnh tuyên đế cho phép người cùng vào cửa mà Vu Thu Nguyệt có được vị trí quý thiếp.
Quý thiếp và thiếp có sự khác biệt. Đều là vị trí làm thiếp. Chính thất có thể đánh chửi, mua bán thiếp nhưng quý thiếp thì không thể tùy ý đánh chửi, mua bán. Thiếp thì mãi mãi không thể thành chính thất, sinh con cũng không được nuôi bên mình. Nhưng quý thiếp là ngồi kiệu hoa vào cửa, chính thất mất có thể phù chính (lên làm chính), có thể đường đường chính chính nuôi con mình đẻ ra. Có thể nói quý thiếp là vị trí dự bị của chính thất. Chờ chính thất bị hạ có thể thành chủ nhân.
Mà Cận Thiệu Khang ngạo khí như vậy, lúc nào cũng nói quy củ đương nhiên là không thích mình thô tục, không biết lễ nghĩa. Đêm động phòng đi đến phòng Vu Thu Nguyệt. Mà Tương Nhược Lan cũng không phải dạng hiền lành, vừa biết tin đã đem roi đến phòng Vu Thu Nguyệt, không nói hai lời mà vung roi đánh thẳng vào Vu Thu Nguyệt.
Cận Thiệu Khang sao cỏ thể trơ mắt nhìn Tương Nhược Lan kiêu ngạo bèn đoạt lấy roi trong tay Tương Nhược Lan. Tương Nhược Lan tức giận bèn vung quyền đánh Cận Thiệu Khang nhưng không phải là đối thủ của hắn. Trong lúc hỗn loạn, Cận Thiệu Khang nhỡ tay đánh Tương Nhược Lan đập đầu vào cạnh bàn. Tương Nhược Lan trán đụng vào cạnh bàn liền hương tiêu ngọc vẫn….
Còn nàng, Tương Nhược Nam đúng lúc này lại bi thảm xuyên qua…
Tương Nhược Nam ôm mặt rên khẽ. Sao nàng lại không may như thế. Ngay cả xuyên qua cũng không may mắn. Xuyên trúng kẻ mà người người đều ghét. Khó trách Cận Yên Nhiên mắng nàng là “bát phụ”. Hành vi của nàng… hoàn toàn xứng với hai chữ này….
Chính là bây giờ nàng nên làm gì? Nên đi đâu?
Trốn đi? Mang bạc rời đi? Không thực tế… trước không nhắc đến mình là dụ chỉ tứ hôn, chạy trốn là kháng chỉ, khi quân có thể mất mạng. Hơn nữa đây là một thế giới xa lạ, ai biết rời nhà đi sẽ phải đối mặt với điều gì, tốt nhất là không nên chuốc khổ vào người.
Nhưng nếu không rời, phải ở lại đây làm Tương Nhược Lan là người thần cộng phẫn (cả người và thần đều ghét), chịu sự khinh miệt của cả nhà, cả đời là một chính thất mà không ai biết. Hơn nữa xem Cận Thiệu Khang và Vu Thu Nguyệt giống đôi nam nữ yêu nhau đau khổ mà mình chỉ là ác nữ xem vào. Sau này nàng sao có mặt mũi mà đối mặt với Vu Thu Nguyệt
Cái gì? Nghĩ cách để Hầu gia có cái nhìn khác về nàng, từ từ tiếp nhận nàng? Không! Kể cả hắn nguyện ý nàng cùng không thèm.
Ba cô vợ bé nói không chừng sau này còn là bốn, năm… Hôm nay cùng người này xxoo, ngày mai cùng người kia ooxx ngày mốt cùng người kia nữa xxoo rồi sau đó đến lượt mình…
Ghê tởm, quá ghê tởm. Tương Nhược Nam khóe miệng giật giật.
Được, nàng có thể coi mình là đang gọi ngưu lang (trai bao) Cận Thiệu Khang có gần gũi nàng nàng cũng không sao. Nhưng vấn đề là… có bảo hiểm không? Hắn cùng nhiều đàn bà xxoo như thế ai có thể cam đoan sẽ không nhiễm bệnh qua đường tình dục. Vạn nhất hắn khiến nàng nhiễm bệnh thì biết làm sao? Thời này làm sao có thể trị liệu được… để lấy lòng một nam nhân mà bản thân phải chịu bệnh phụ khoa thật không đáng giá, tuyệt đối không đáng!
Ôi. Nam nhân này quyết không thể dây dưa…
Nhưng nếu không có sự sủng ái của Hầu gia thì bản thân mình trong Hầu gia rất khó sống. Tạm thời bây giờ nàng có thể hù dọa cả nhà nhưng đến khi Vu Thu Nguyệt sinh con trai thì còn ai biết đến nàng? Đến lúc đó nhưng ngày của nàng sẽ như thế nào?
Chắc hẳn là cả nhà sẽ chỉ mắt lạnh nhìn nàng mà trào phúng thôi.
Không được, cuộc sống này nàng không thể chịu được. Nàng vì sao phải chịu những uất ức này? Nàng nhất định phải nghĩ biện pháp đứng vững, tích cóp chút tiền riêng mua đất bên ngoài để tạo đường lui cho mình. Còn về phần sau đó thế nào thì trước tiên cứ tìm hiểu rõ thế giới này đã rồi sẽ có cách.
Về phần Vu Thu Nguyệt… Có lỗi với bọn họ là Tương Nhược Lan chứ không phải Tương Nhược Nam nàng. Hơn nữa cho dù Tương Nhược Lan có lỗi với bọn họ thì nàng ấy cũng đã phải dùng tính mạng trả lại rồi. Nàng không cần phải vì chuyện này mà canh cánh trong lòng. Chỉ cần sau này Vu Thu Nguyệt không đụng đến nàng thì nàng cũng không làm khó nàng ta.
(Đây là khi Tương Nhược Nam đã biết hết tình huống của mình, chấp nhận làm một Tương Nhược Lan mới nên từ giờ trở đi, tớ sẽ chỉ dùng tên Tương Nhược Lan thôi).