Nàng Tiểu Thư Đại Hào Danh Giá

chương 49-50

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương : Tự Khuất Phục

Trong phòng lập tức có tiếng thét chói tai như là cực kì sợ hãi, cực kì phẫn nộ. Tương Nhược Lan lại càng hoảng sợ không khỏi lui về phía sau vài bước, không nghĩ tới sau đó là bậc thang. Nàng bước vào chỗ không, cả người mất thăng bằng. Đúng lúc đó, phía trước một cánh tay vươn ra kéo nàng lại.

Tương Nhược Lan đứng vững lại kinh hồn nhìn Lưu Tử Căng nói:

– Đa tạ Lưu thái y giúp đỡ.

Nàng cúi đầy phát hiện tay mình vẫn ở trong tay Lưu Tử Căng, ý nghĩ đầu tiên là tay nam nhân này trắng nõn, mềm mịn còn hơn tay con gái.

Lưu Tử Căng nhìn theo mắt nàng, mặt đỏ bừng lên, vội rụt tay về:

– Xin lỗi, khi nãy tình thế cấp bách, đường đột rồi.

Tương Nhược Lan lắc đầu cười nói:

– Không sao, ta biết Lưu thái y là vô tình.

Nàng đương nhiên không câu nệ mấy lễ tiết cổ đại này.

Lưu Tử Căng nhìn nàng tươi cười, tay phải hơi tê dại nóng lên tựa như xúc cảm khi nãy vẫn còn lưu lại. Trong lòng hắn đột nhiên có ý nghĩ: không nghĩ tay nàng lại mềm mại như thế…

Bọn nha hoàn bên cạnh đang lo lắng tình huống trong phòng, bị tiếng kêu chói tai của Lưu Tử Đồng mà hoảng hốt, hơn nữa, khi nãy Lưu Tử Căng ra tay rất nhanh nên cũng không ai để ý tới một màn này.

Lưu Tử Đồng vẫn còn kêu kinh hoàng, Lưu Tử Căng chỉ có một muội muội cùng mẫu thân này, đương nhiên rất lo lắng, hắn thu liễm cảm xúc, quyết định nhấc chân đá tung cửa, lo lắng vọt vào.

Tương Nhược Lan đi theo phía sau, trong phòng vì cửa sổ đóng chặt mà chỉ sáng lờ mờ, không khí vì không lưu thông mà có mùi ẩm thấp khó chịu, một lúc sau, Tương Nhược Lan thích ứng với ánh sáng trong phòng thì thấy cách đó không xa là một chiếc giường lớn, màn trướng che kín, mơ hồ có thế nhìn thấy một bóng dáng nữ tử hai vai không ngừng rung, phát ra tiếng khóc nho nhỏ.

Lưu Tử Căng đứng ở trước giường nhỏ giọng an ủi:

– Tử Đồng, ngươi sao thế. Vừa không chịu uống thuốc lại không chịu gặp người, cứ buồn bực như thế sao có thể khá lên được?

Người đang khóc trong rèm nói:

– Ca ca, ta biết ta sẽ không khỏe hơn được. Giờ ta người không ra người, quỷ không ra quỷ, không bằng chết đi.

Tương Nhược Lan biết người trong màn đó là Lưu Tử Đồng liền đi tới.

Phát hiện Tương Nhược Lan đến gần, Lưu Tử Đồng như con thỏ bị kinh động lui vào trong góc, chỉ tay vào nàng:

– Ngươi tới làm cái gì, ngươi hại ta còn chưa đủ? Là muốn nhìn bộ dạng thê thảm của ta rồi lại chê cười ta. Ngươi cút! Cút đi! Ta không muốn thấy ngươi.

Lưu Tử Căng vội vàng nói:

– Tử Đồng, không được vô lễ, Hầu phu nhân tới thăm ngươi, có lẽ nàng có thể chữa cho ngươi.

Lưu Tử Đồng hừ lạnh một tiếng:

– Tương Nhược Lan nàng có thể chữa bệnh thì Lưu Tử Đồng ta là thần y! Nàng có bản lĩnh gì ta còn không biết? Chỉ biết coi thường người! Tương Nhược Lan! Ngươi cho rằng ngươi là Hầu phu nhân thì ta không chống lại ngươi? Ta sẽ không để cho ngươi chê cười ta. Ngươi cút!

Lưu Tử Đồng kích động, bất chấp mọi thứ, nghĩ gì nói thế.

Lưu Tử Căng thấy nàng nói năng như thế, tâm trạng sợ hãi:

– Tử Đồng, im miệng!

Lưu Tử Đồng cũng ý thức được chính mình nói sai, vừa lo lắng Tương Nhược Lan sẽ càng tức giận mà ra tay lại vừa hận nàng lúc nào cũng có thể áp chế mình, cao hơn mình một cái đầu nên thương tâm khóc lớn.

Tương Nhược Lan thấy tình hình này biết Lưu Tử Căng không thể thuyết phục được muội muội hắn để mình chữa trị. Lúc này không ngoan tâm không được. Nàng bước lên kéo mạnh màn ra, vì động tác của nàng cùng nhanh nên cả hai huynh muội Lưu Tử Căng đều không kịp phản ứng.

Lưu Tử Đồng theo phản xạ ngẩng đầu lên.

Tương Nhược Lan vừa thấy cả kinh không nói nên lời.

Lưu Tử Đồng gầy gò trơ xương, tóc khô vàng rối loạn, nhưng khiến người sợ hãi chính là khuôn mặt vốn tinh tế của nàng lại xuất hiện những vết lấm tấm vừa đỏ vừa sưng.

Khó trách nàng nói mình người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Trong lòng Tương Nhược Lan sinh ra sự đồng tình rất lớn. Nàng cũng là con gái, nàng biết dung mạo đối với con gái là trọng yêu vô cùng. Hơn nữa Lưu Tử Đồng lại vốn là cô gái xinh đẹp. Bây giờ thành như thế này thì có bao nhiêu đả kích.

Mà tất cả đều là Tương Nhược Lan gây ra! Nàng tuy không thương tổn tính mạng Lưu Tử Đồng nhưng như thế này thì có khác gì lấy mạng nàng ta.

Lưu Tử Đồng vội lấy tay che mặt, hét lên chói tai, vừa thê lương vừa đau xót. Lưu Tử Căng vội tiến lên ôm lấy muội muội, đau lòng nhỏ giọng an ủi. Lưu Tử Đồng ngã vào lòng ca ca, khóc lớn.

Ngoài cửa, Mai Hương nghe thấy tiểu thư khóc lập tức tiến vào. Nàng biết tiểu thư không thích để người khác nhìn thấy bộ dạng mình nên xoay người đóng cửa vào, ngăn cản những ánh mắt tò mò bên ngoài.

Lưu Tử Căng quay đầu nhìn Mai Hương, đau lòng hỏi:

– Mai Hương! Có chuyện gì xảy ra, trước đây có nghiêm trọng thế này đâu?

Mai Hương nghẹn ngào trả lời:

– Thiếu gia, sáng ra, khi tiểu thư tỉnh dậy đã thấy trên mặt như vậy, con cũng không biết là có chuyện gì.

Lưu Tử Đồng vừa khóc vừa nói với Lưu Tử Căng:

– Ca ca, ta thành yêu quái, sao dám gặp người?

Rồi nhìn Tương Nhược Lan nói:

– Thế đã khiến ngươi hài lòng chưa. Thấy ta thế này ngươi vui chưa? Ngươi cứ cười đi. Ngươi là ác nhân! Ác nhân

Vừa khóc vừa ngã vào lòng ca ca:

– Ca ca, đuổi nàng ta đi đi. Ta không muốn thấy nàng, không muốn thấy nàng.

Lưu Tử Căng ôm lấy muội muội nói:

– Tử Đồng, đây đều vì lâu nay ngươi tâm tình ức chế mà gan bị tổn tương, thành hỏa khí vượng mà làm tổn thương máu khiến khí huyết trên mặt mất đi mà như thế. Ngoan, nghe lời ca ca, ngoan ngoãn uống thuốc nhất định lại xinh đẹp như xưa.

Lưu Tử Đồng hét lên:

– Vô dụng thôi, ta uống thuốc lâu như thế nhưng vẫn vô dụng, không thể khỏe lên. Cả đời ta chỉ có thể là yêu quái! Ô…ô… Đều tại ngươi, ngươi cút! Cút! Ta không muốn gặp ngươi, không muốn gặp ngươi.

Lưu Tử Đồng đột nhiên nhào người ra, đánh Tương Nhược Lan.

Tương Nhược Lan nhanh mắt nhanh tay, nắm chặt tay nàng, kéo nàng ra khỏi Lưu Tử Căng, bắt nàng đối mặt với mình. Lưu Tử Đồng vốn gầy yếu căn bản không có sức kháng cự. Nàng mặt không chút máu, hoảng sợ vô cùng nhìn Tương Nhược Lan, miệng gọi

– Ca ca

Lưu Tử Căng sợ hãi lên tiếng:

– Hầu phu nhân, xá muội chỉ là nhất thời tức giận hồ đồ, xin người….

Mai Hương đứng sau Tương Nhược Lan tưởng Tương Nhược Lan lại muốn coi thường chủ tử lập tức bất chấp tất cả nhào tới sau Tương Nhược Lan muốn kéo nàng ra. Tương Nhược Lan không quay đầu, tay trái vung ra, Mai Hương bị đẩy ngã.

Tương Nhược Lan không để ý Lưu Tử Căng đang vô cùng tức giận. Nàng nhìn thẳng Lưu Tử Đồng, từng chữ từng chữ rõ ràng:

– Ngươi tránh được nhất thời nhưng có tránh được cả đời? Chẳng lẽ ngươi muốn cả đời trốn trên giường, tự thương thân tự hủy hoại mình. Không sai, bất hạnh hôm nay của ngươi là ta gây nên. Nhưng tương lai ngươi bất hạnh là do chính ngươi tạo thành. Ngươi có để ý ca ca ngươi hao hết tâm sức chữa trị cho ngươi, có biết người nhà ngươi quan tâm ngươi thế nào? Còn ngươi… chỉ biết ở đây trốn tránh. Ngươi có thể vì chính mình mà cố gắng, có thể suy nghĩ cho bọn họ. Ngươi là kẻ nhát gan, ngay cả lá gan để thử cố gắng cũng không có, bộ dáng này của ngươi thật khiến ta thấy khó coi.

Lưu Tử Đồng không phục lớn tiếng phản bác:

– Ta đã cố gắng, ta đã uống thuốc rất lâu nhưng chỉ là vô dụng. Không có tác dụng gì. Bệnh ta một chút cũng không khá hơn ta còn có cách nào? Chẳng lẽ muốn ta ra ngoài chịu mất mặt, xấu hổ? Tương Nhược Lan đều tại ngươi. Ngươi còn có mặt mũi mắng ta!

– Tốt! Ngươi còn có cố gắng như thế. Vậy ta nói cho ngươi, chỉ cần ngươi làm theo lời ta, ta có biện pháp chữa trị cho ngươi, ngươi có dám thử một lần không?

Lưu Tử Đồng bị Tương Nhược Lan khích, quên cả khóc, đỏ mặt, gân cổ:

– Tương Nhược Lan, buồn cười chết người mất. Ngươi mà biết chữa bệnh thì heo nái cũng biết trèo cây

– Ngươi muốn xem heo nái có thể trèo cây hay không thì ta có thể đánh cược với ngươi. Nếu ta không chữa được bệnh cho ngươi thì trước mặt mọi người ta sẽ nhảy xuống nước.

– Nói thật sao, Tương Nhược Lan, nếu ngươi đổi ý thì ta biết làm thế nào? Bây giờ ngươi chính là Hầu phu nhân!

– Chúng ta có thể viết giấy đảm bảo.

Lưu Tử Căng ở bên vẫn đang lo lắng cho muội muội, sợ Tương Nhược Lan lại tác quái, gây bất lợi cho muội muội nên vẫn quan sát. Thấy muội muội thay đổi bộ dạng yếu đuối khi nãy mà tức giận đấu võ mồm với Tương Nhược Lan. Mà Tương Nhược Lan rõ ràng là đang dùng phép khích tướng. Thấy Tương Nhược Lan vì chữa bệnh cho muội muội mà dám đánh cược như thế. Trong lòng có một tia cảm động.

Bệnh của muội muội ngay cả hắn cũng không nắm chắc là có thể chữa khỏi. Tương Nhược Lan đường đường là nhất phẩm phu nhân lại có thể làm ra chuyện đánh cược hoang đường thế này, trước mặt mọi người nhảy xuống nước, đây vốn không phải là chuyện nhỏ. Mà tất cả nàng làm cũng là vì chữa trị cho muội muội mà thôi…

Chỉ bằng tâm ý này của nàng, sự oán hận của hắn với nàng đã biến mất hơn nửa

Bên kia, Tương Nhược Lan thật sự viết giấy đảm bảo, kí tên rồi giao cho Lưu Tử Đồng.

Lưu Tử Đồng nhìn thoáng qua, bĩu môi:

– Chữ thật xấu!

Tương Nhược Lan hừ một tiếng:

– Chữ xấu thì có gì quang trọng, chỉ cần ta có thể chữa bệnh cho ngươi là tốt rồi.

Lưu Tử Đồng cất giấy nói:

– Được, hôm nay ngươi khoe khoang như thế, nếu ngươi không thể chữa bệnh cho ta, ta nhất định cho ngươi nếm thử sự thống khổ của ta

Tương Nhược Lan cười cười nghĩ thầm, cho dù ta nhảy xuống nước cũng sẽ không biến thành bộ dạng này như ngươi. Nhưng chỉ cần Lưu Tử Đồng chịu để nàng chữa trị là tốt rồi. Cô gái này, nàng không muốn thấy nàng ta bi thảm như thế. Coi như nàng thay Tương Nhược Lan bồi thường lại cho nàng ta

Tương Nhược Lan quay đầu đi nói với Mai Hương:

– Ngươi mang hai đồng tiền và ít rượu thuốc đến đây.

Lưu Tử Căng ngạc nhiên nói:

– Đây là làm cái gì?

Lưu Tử Đồng cũng hoài nghi nhìn nàng:

– Tương Nhược Lan, ngươi có thật sự làm được hay không, đừng nên làm bậy.

Tương Nhược Lan thần bí cười cười:

– Có phải làm bậy hay không chút nữa sẽ biết.

Chương : Cạo Gió.

Chỉ chốc lát sau, Mai Hương đã mang đến tiền đồng và rượu thuốc. Tương Nhược Lan sai Mai Hương mang nước đến, rửa sạch tay rồi rửa hai đồng tiền trong rượu để khử độc.

Lưu Tử Căng ở bên cạnh nhìn theo nhất cử nhất động của nàng, tò mò hỏi:

– Hầu phu nhân, đây là để làm gì?

Tương Nhược Lan quay đầu lại nhìn hắn hé miệng cười:

– Đây là cạo gió.

Nhìn bộ dạng hắn nghi hoặc, khó hiểu, Tương Nhược Lan biết thế giới này không có cạo gió. Thế thì để nàng là người khai sáng đi.

– Cạo gió? Là cái gì? Lưu Tử Căng trừng mắt hỏi.

Tương Nhược Lan cố ý chuẩn bị tất cả trước mặt Lưu Tử Đồng để cho nàng tin mình nên cũng kiên nhẫn giải thích cho Lưu Tử Căng:

– Lưu thái y, nói thế này, bệnh của người là vì tà độc xâm nhập cơ thể, khiến khí huyết khó lưu thông, lâu dần tích tụ thì bệnh càng nghiêm trọng. Lúc này, nếu dùng cạo gió, trên huyệt vị cạo mạnh cho đến trên da máu ngưng thành đốm đỏ như hạt gạo mới thôi. Rồi qua đó khiến mồ hôi thoát ra, lỗ chân lông trên da mở ra, độc tố trong cơ thể theo đó mà bài tiết ra ngoài cơ thế. Như thế có thể giãn gân, hoạt huyết, đó chính là mục đích trị liệu. Nó gọi là cạo gió.

Sách dạy dưỡng sinh có viết rất tỉ mỉ về nguyên lí của việc cạo gió. Nhưng Tương Nhược Lan cũng không có bản lãnh nói theo sách không sai chữ nào nên chỉ có thể tự theo ý hiểu của mình mà giải thích. Nói như vậy một hồi, Lưu Tử Căng thân là ngự y chắc sẽ hiểu.

Lưu Tử Căng có niềm đam mê học hỏi với y thuật rất lớn, nghe Tương Nhược Lan nói về quát sa khiến hắn thấy hứng thú.

Hai mắt hắn sáng lên nói:

– Hầu phu nhân nói những lời này rất có đạo lí, cũng không biết kết quả thế nào. Hôm nay ta có dịp được đại khai nhãn giới rồi.

Lưu Tử Đồng thấy Tương Nhược Lan rất tự tin lại thấy ca ca cũng đồng ý với những lời nàng nói. Càng kì lạ là phương pháp Tương Nhược Lan đưa ra hình như ngay cả ca ca cũng không biết, điều này làm nàng nghi hoặc càng sâu. Nàng nghĩ thầm: chẳng lẽ Tương Nhược Lan thật sự là cao thủ dấu tài sao?

Tương Nhược Lan cười nói với Lưu Tử Căng:

– Hôm nay không thể thỏa mãi nguyện vọng này của Lưu Thái y rồi, vì cạo gió cho tiểu thư phải cởi y phục.

Lưu Tử Căng có chút tiếc nuối nói:

– Vậy tại hạ phải tránh đi.

Hắn xoay người đi ra ngoài.

Sau khi Lưu Tử Căng vừa đi, Tương Nhược Lan sai Mai Hương cởi áo Lưu Tử Đồng, lộ ra lưng nhỏ. Tâm trạng Lưu Tử Đồng xấu hổ:

– Tương Nhược Lan, ngươi không phải đang nghĩ cách làm ta xấu hổ chứ?

Tương Nhược Lan để nàng quay lưng lại, đồng thời hừ lạnh nói:

– Ngươi nghĩ ta rảnh rỗi lắm chắc. Chạy đến đây để trêu đùa ngươi, hơn nữa, giấy đảm bảo của ta ngươi vẫn giữ, ngươi sợ cái gì?

Lưu Tử Đồng tuổi còn nhỏ, không biết đang bị khích:

– Ta không thèm sợ, nếu ngươi không trị khỏi bệnh cho ta thì ta đem chữ viết của ngươi cho mọi người xem.

Tương Nhược Lan cười cười, thật đúng là trẻ con. Nàng nhìn qua lưng Lưu Tử Đồng, trên lưng đầu khớp xương nhô lên, cơ hồ không có chút thịt.

Tương Nhược Lan không nhịn được nói:

– Một cô nương đang lớn sao lại để mình biến thành bộ dáng này, cũng không chịu khó ăn cơm, gầy trơ cả xương có cái gì mà đẹp.

– Đây là tại ai? Ngươi nói hay lắm. Lưu Tử Đồng oán hận nói.

– Ta cùng không bắt ngươi không được ăn cơm.

– Nếu đổi lại là ngươi chẳng lẽ ngươi còn có thể ăn uống sao?

Lưu Tử Đồng nói như sắp khóc. Tương Nhược Lan nhất thời không nói gì.

Nàng không nói gì, dùng đồng tiền, thoa chút rượu thuốc rồi bắt đầu cạo gió huyệt can thú, tỳ thú, vị thú, tam tiêu thú, thận thú. Mới cạo một chút, Lưu Tử Đồng bắt đầu kêu đau.

– Ngươi làm gì thế? Đau muốn chết!

Lực đạo trên tay Tương Nhược Lan không giảm, ôn nhu nói:

– Ngươi nhịn một chút, rất nhanh là được. Chúng ta đã nói rồi, ngươi phải làm theo lời ta nói, không được đổi ý.

Cạo thêm chút nữa, trên làn da trắng xuất hiện những vết hồng đậm. Mai Hương bên cạnh nhất thời nói:

– Ngươi chỉ muốn làm tổn thương tiểu thư thôi.

Lưu Tử Đồng nóng nảy, vội vàng hỏi:

– Mai Hương sao thế?

Mai Hương vội cầm một chiếc gương đồng nhỏ chiếu ở phía sau cho nàng xem:

– Tiểu thư, lưng người đỏ lên này.

Lưu Tử Đồng thấy lưng đỏ ửng lên lập tức nói:

– Ta biết ngươi không có lòng tốt gì, dừng tay!

Sau đó khóc gọi ca ca.

Lưu Tử Căng bên ngoài thấy muội muội khóc vội hỏi chuyện gì xảy ra. Mai Hương chạy ra, vẻ mặt tức giận nói Tương Nhược Lan làm việc ác cho hắn.

Tương Nhược Lan cách cửa sổ giải thích với Lưu Tử Căng nói:

– Lưu thái y, khi nãy ta đã nói da sẽ đỏ lên là độc đang thoát ra, là hiện tượng bình thường, không có gì phải kinh sợ.

Lưu Tử Căng trầm tư, hiểu được đạo lí trong đó nên ở bên ngoài khuyên muội muội:

– Tử Đồng, không nên lo lắng, làm theo lời Hầu phu nhân đi.

Tương Nhược Lan đi tới bên người Lưu Tử Đồng hừ lạnh một tiếng nói:

– Vừa mới nói như là thiên hạ vô địch, cuối cùng cũng chỉ là kẻ nhát gan.

Lưu Tử Đồng tức giận vô cùng, quay đầu trừng mắt nhìn nàng:

– Được, Tương Nhược Lan, ta sẽ xem xem ngươi có bản lãnh gì.

Sau đó cắn răng nhịn đau không nói gì.

Tương Nhược Lan cạo gió ở lưng xong rồi quay sang cạo gió ở bụng dưới huyệt vô cùng, quan nguyên, khí hải… hết khoảng nửa chén trà.

Đôi lúc, nàng cũng nói chuyện với Lưu Tử Đồng:

– Lưu tiểu thư, kì thật hôm nay ta muốn tới xin lỗi ngươi. Khi đó ta không hiểu chuyện, hành động tùy tiện mới hại tiểu thư phải chịu khổ thế này.

Lưu Tử Đồng cười lạnh một tiếng:

– Không nghĩ ngươi cũng sẽ nói xin lỗi. Chỉ là, nếu ta biến ngươi thành bộ dáng này rồi xin lỗi ngươi thì ngươi có nhận lời xin lỗi hay chăng.

Sau đó lại khóc:

– Ta biết, bây giờ bên ngoài mọi người đều chê cười ta.

– Ngươi sai rồi. Sao bọn họ lại cười ngươi, nếu muốn cười cũng là cười ta. Ngươi cũng không biết, vì chuyện này có rất nhiều người trách cứ ta, nhiều yến hội cũng không mời ta đến.

Bệnh của Lưu Tử Đồng phần lớn là tâm bệnh. Nếu làm tâm tình nàng tốt lên mới có thể trị bệnh nàng thật tốt được.

– Thật sao?

Lưu Tử Đồng tuổi còn nhỏ, không hiểu nhiều nên dễ dàng tin lời Tương Nhược Lan. Nàng nhìn Tương Nhược Lan, nghĩ đến nàng ta bởi thế đã bị trách phạt nên trong lòng cũng khá hơn:

– Ngươi lúc ấy cũng là quá đáng. Ta chỉ là không muốn cho ngươi xem con rối mà ngươi lại đẩy ta xuống nước. Ngươi cũng biết con rối đó là ca ca vừa mua cho ta. Ta sao có thể cho ngươi chơi, nếu ngươi phá hỏng thì làm sao bây giờ?

– Tử Đồng, khi đó ta cũng không cố tình, chỉ là… chỉ là ta rất ghen ghét ngươi.

– Ghen ghét ta. Lưu Tử Đồng kinh ngạc.

Tương Nhược Lan được Tiên đế vào thái hậu cực sủng ái, cần gì ghen ghét con gái quan ngũ phẩm như nàng.

Ngoài cửa sổ Lưu Tử Căng cũng lộ ra thần sắc nghi hoặc.

Nàng hồi tưởng lại tâm tình Tương Nhược Lan khi ấy, nhẹ nhàng nói:

– Ta mất cha mất mẹ, cũng không có huynh đệ tỷ muội, thái hậu và tiên đế dù thương yêu ta nhưng cũng không giống. Ngươi thật may mắn. Ngươi có cha mẫu thân thương yêu, có ca ca cưng chiều, lớn lên lại xinh đẹp như hoa. Ngươi không biết, lúc ngươi cầm con rối ca ca ngươi mua cho, lúc đó ta đỏ mắt rất muốn đến xem, ngươi không cho ta khiến ta rất buồn, kích động mới làm chuyện này. Thấy ngươi ngã xuống nước ta cũng rất hối hận nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà ta không muốn nhận sai…

Lưu Tử Đồng nghe xong lời nàng nói, sự buồn phiền trong lòng vô hình trung tiêu tan không ít. Đây là tâm lí rất bình thường, nàng vốn tưởng nàng đã rất thảm, nhưng nghe những lời Tương Nhược Lan nói, cảm giác nàng ta không cha, không mẹ cũng không có ca ca thương yêu còn đáng thương hơn nàng nhiều. Nhìn thấy người khác thảm hơn mình, trong lòng thoải mái hơn.

Qua một lúc lâu, Lưu Tử Đồng nhẹ nhàng nói:

– Tương Nhược Lan, đừng tưởng rằng ngươi nói như vậy, ta sẽ tha thứ ngươi!

Ngoài cửa, Lưu Tử Căng nghe những lời này, trong lòng như có gì dồn đến, cảm giác rất khó chịu. Cảm giác chua xót này cứ giằng co hồi lâu không tiêu tán.

Truyện Chữ Hay