Chương : Phản Kích
Lúc Tương Nhược Lan đến chỗ thái phu nhân thì bà đã ăn cơm tối xong, đang tựa đầu vào thành giường mà xem kinh phật. Còn Vu Thu Nguyệt đứng bên cạnh cầm đèn soi, thỉnh thoảng lại chụm đầu nói vài câu, có vẻ thân thiết.
Nghe thấy động, hai người đều ngẩng đầu lên, thấy Tương Nhược Lan có chút ngạc nhiên. Vu Thu Nguyệt cầm ngọn đèn trong tay đưa cho Liễu Nguyệt, tiến lên hành lễ với Tương Nhược Lan.
– Nhược Lan?
Thái phu nhân nhìn Tương Nhược Lan cười cười nói:
– Ta còn tưởng đêm nay ngươi không đến đây.
Bà nhớ lại những lời hai mụ mụ nói.
Sau một ngày, hai vị mụ mụ đều phải tới nói lại chuyện học lễ của Tương Nhược Lan với thái phu nhân.
– Phu nhân quả thực không hiểu một chút quy củ nào, ngay cả đơn giản nhất là cách đi, cách ngồi cũng không thành dạng gì.
Trầm mụ mụ trực tính nói.
Lúc ấy thái phu nhân còn hỏi:
– Như vậy trong mười ngày phu nhân có thể học được các quy củ lễ nghi cơ bản không?
Hai vị mụ mụ nhìn nhau, cúi đầu không nói. Nhưng vẻ mặt thì đã nói quá rõ ràng.
– Có điều…. Trầm mụ mụ đột nhiên nói: – Phu nhân dù học quy củ không tốt nhưng rất chịu khó. Ngày hôm nay đã rất kiên trì.
Không giống các tiểu thư đã xuất giá trong phủ, học chưa được một chén trà (đơn vị ước tính thời gian ngày xưa) đã kêu mệt, làm nũng muốn nghỉ ngơi.
– Nàng có làm khó dễ các người?
Thái phu nhân hơi bất ngờ, Tương Nhược Lan chính là người dám vung roi đánh cung nữ do Thái hậu ban đến cơ mà.
Trầm mụ mụ cười nói:
– Phu nhân tuy trong lòng không phục nhưng bất kể ta nói gì cũng đều nghiến răng làm theo, bây giờ chỉ sợ đã mệt mà ngã trên giường rồi.
Cho nên lúc này thái phu nhân mới thấy kì lạ.
Tương Nhược Lan đi đến bên người thái phu nhân rồi hành lễ với bà, sau đó mỉm cười nói:
– Mấy hôm nay xoa bóp đã có chút công hiệu, có thể giúp mẫu thân ngủ ngon thì đương nhiên Nhược Lan muốn kiên trì làm. Chờ qua vài ngày, khí trời thay đổi thì con cũng có thể lười biếng rồi.
Ánh mắt nhìn đến kinh phật trong tay thái phu nhân lại nói:
– Mẫu thân, ánh sáng này đọc sách dễ bị tổn thương đến mắt.
Vu Thu Nguyệt cười nói:
– Đây là thói quen của thái phu nhân, trước khi ngủ phải xem qua một chút kinh phật.
Thái phu nhân gật đầu cười nói:
– Đúng, nếu không xem ta ngủ cũng không yên.
Vừa nói vừa quay đầu nhìn thoáng qua Vu Thu Nguyệt:
– Thu Nguyệt giúp ta cầm đèn, ta xem cũng là rất cố gắng.
Vu Thu Nguyệt có chút tươi cười, ngượng ngùng nói:
– Có thể giúp thái phu nhân chút việc nhỏ để thể hiện hiếu tâm (lòng hiếu thảo) Thu Nguyệt đã rất vui mừng.
Vừa nói vừa nhận ngọn đèn trong tay Liễu Nguyệt hỏi:
– Thái phu nhân còn muốn xem tiếp?
Thái phu nhân cười với nàng:
– Ta xem vài trang nữa là xong.
Lại nói với Tương Nhược Lan:
– Ngươi… cứ đợi một chút.
Nói rồi cúi đầu nhìn kinh phật trong tay.
Vu Thu Nguyệt nhìn thoáng qua Tương Nhược Lan, khóe miệng lộ ra tia cười lạnh.
Tương Nhược Lan thấy thái phu nhân cau mày, tựa hồ như đang cố hết sức, đột nhiên vươn tay giật lấy kinh phật trong tay bà.
Hành động này khiến tất cả người trong phòng đều ngây ngốc. Phu nhân này lại dám vô lễ với cả thái phu nhân! Nàng chẳng lẽ nghĩ chỉ xoa bóp cho thái phu nhân vài lần thì có thể trước mặt thái phu nhân muốn làm gì thì làm sao?
Thái phu nhân cũng có ý nghĩ này, bà nhìn Tương Nhược Lan sắc mặt trầm xuống.
Vu Thu Nguyệt bưng miệng, vẻ mặt tỏ ra giật mình:
– Tỷ tỷ, thái phu nhân sẽ xem rất nhanh, tỷ không phải chờ lâu.
Thái phu nhân nghe Vu Thu Nguyệt, nhìn Tương Nhược Lan lạnh lùng nói:
– Nếu không chờ được thì ngươi về đi.
Tương Nhược Lan cầm kinh phật trong tay để lại bên người thái phu nhân mỉm cười nói:
– Mẫu thân, ta nhất thời nóng lòng nên hơi lỗ mãng xin người chớ trách. Đừng nói ta chờ một chốc mà có chờ lâu hơn nữa ta cũng không có nửa câu oán hận. Chính là, ta không có cách nào nhìn thấy mẫu thân làm thương tổn thân thể mình.
Nói đến đây, Tương Nhược Lan lộ ra vẻ mặt ưu tâm.
Chẳng lẽ nàng không biết lấy lòng hay sao?
Vu Thu Nguyệt cười nói:
– Chỉ là xem sách một chút, tỷ tỷ có cần nói nghiêm trọng như thế chăng!
Tương Nhược Lan nghiêm mặt nhìn Vu Thu Nguyệt nói:
– Muội muội không nên xem thường chuyện này, có đôi khi một số thói quen không tốt trong cuộc sống sẽ bất tri bất giác mà ảnh hưởng đến thân thể.
Vừa nói vừa quay đầu nhìn thái phu nhân:
– Mẫu thân có khi nào cảm giác nhìn mọi thứ rất mơ hồ hay không?
Thái phu nhân suy nghĩ một chút, vẻ mặt dần trịnh trọng:
– Đúng là có cảm giác này. Chẳng lẽ là vì chuyện xem kinh phật? Ta còn nghĩ người già đều là như thế!
Tương Nhược Lan cười nói:
– Đọc sách trong tình trạng thiếu ánh sáng, hai tròng mắt sẽ cố hết sức hoạt động, cứ lâu dần như vậy sẽ khiến đôi mắt bị mờ dần đi. Mẫu thân sau này chỉ cần thường xuyên day day nhãn chu huyệt, đôi mắt sẽ từ từ sáng lên.
Sau lại vừa cười vừa nói:
– Hơn nữa, sao lại nói mẫu thân già? Nhược Lan nói thật chỉ sợ người trách ta vô lễ. Lần đầu tiên gặp phu nhân, ta thấy tóc phu nhân đen bóng, da dẻ so với ta còn trắng mịn hơn, lúc ấy đã nghĩ, đây có thật là mẹ chồng của ta? Sao nhìn như tỷ tỷ ta vậy.
Từ cổ chí kim, làm gì có người phụ nữ nào không thích được người khen ngợi. Thái phu nhân luôn luôn nghiêm trang, chưa ai dám trước mặt nàng nói đùa nửa câu. Kể cả hai đứa con cũng đều rất quy củ. Đột nhiên, nghe được Tương Nhược Lan nửa khen ngợi nửa chọc cười, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác quái dị, có chút vui mừng, cao hứng chính là mơ hồ có cảm giác không nên để bọn hậu bối làm càn trước mặt. Vừa nghiêm mặt lại nhìn đôi mắt tinh nghịch của Tương Nhược Lan không nhịn được mà cười phì lên.
Nụ cười này làm cho Tương Nhược Lan thả lỏng mà lại khiến Vu Thu Nguyệt biến sắc.
– Sao ta lại không biết mồm mép ngươi lại trơn như thế này? Thái phu nhân cười nói.
Tương Nhược Lan hơi cúi đầu nói:
– Tương Nhược Lan không nói những lời dễ nghe. Bình thường, Nhược Lan nghĩ gì nói nấy nên mới khiến người chán ghét, hôm nay còn suýt khiến mẫu thân tức giận.
Thái phu nhân kéo tay Tương Nhược Lan cười nói:
– Ngươi cũng biết mà, ta sao lại giận ngươi. Được rồi, ta nghe lời ngươi, sau này không đọc sách buổi tối nữa.
Tương Nhược Lan nói:
– Bây giờ để con xoa bóp cho mẫu thân.
Thái phu nhân gật đầu cười, quay đầu nhìn Vu Thu Nguyệt đang cầm đèn nói:
– Mấy hôm nay cũng khiến người vất vả rồi, sau này không cần ngươi giữ đèn cho ta nữa, mau về sớm nghỉ ngơi đi.
Vẻ mặt Vu Thu Nguyệt hơi cứng đờ, mấy hôm nay nàng đều dựa vào việc này để lấy lòng thái phu nhân, trao đổi tình cảm, hôm nay lại bị Tương Nhược Lan nói lung tung mà phá hỏng. Nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn tươi cười nói:
– Thu Nguyệt không vất vả. Khoảng thời gian nghe thái phu nhân giảng kinh cũng giúp Thu Nguyệt hiểu được rất nhiều điều.
Thái phu nhân cười cười, định nói gì thì Tương Nhược Lan đã đi tới dìu bà nằm xuống. Vu Thu Nguyệt thấy vậy không thể làm gì khác hơn là cáo từ mà đi.
Đi ra đến cửa, Vu Thu Nguyệt quay người nhìn lại.
Dưới ánh nến chập chờn, Tương Nhược Lan vừa xoa bóp vừa nói chuyện với thái phu nhân, hai người vẻ mặt nhu hòa ăn ý, cảnh tượng vô cùng ấm áp.
– Mẫu thân, mấy ngày này xoa bóp xong thân thể có còn đau nhiều không?
– Khá hơn nhiều rồi, ban ngày hầu như cũng không thấy đau nữa, mười mấy năm qua, đây là lần đầu tiên trải qua những ngày lạnh lẽo mà ta thấy nhẹ nhàng như thế. Chỉ là vất vả cho ngươi rồi.
– Nhược Lan không khổ, thấy mẫu thân có thể an giấc ngủ ngon là con đã rất vui rồi.
Dối trá! Vu Thu Nguyệt khẽ cắn môi, cảm giác cảnh tưởng trước mặt thật chói mắt. Nàng uất hận xoay người đi ra. Cuộc sống vẫn còn dài, nàng không tin mình sẽ bị bại dưới tay bát phụ này.
Tương Nhược Lan xoa bóp lưng cho thái phu nhân, thoáng quay đầu nhìn bóng Vu Thu Nguyệt dời đi, khóe miệng cười nhàn nhạt.
Nghĩ rằng nàng không nghe ra sự khiêu khích trong lời nói sao?
Nàng không muốn làm khó nàng ta, nhưng cũng không phải là tùy ý để cho Vu Thu Nguyệt đánh nàng.
Nói tới nói lui, nàng – Tương Nhược Nam không nợ Vu Thu Nguyệt gì hết.
Chương : Động Tâm
Nhưng chỉ được một lát, Tương Nhược Lan cảm thấy hai tay như nhũn ra, không tự chủ mà run nhẹ, tựa hồ không còn chút lực. Tương Nhược Lan bất động thanh sắc, hít sâu một hơi, cố gắng ổn định lại.
Thái phu nhân đương nhiên cảm giác được sự khác lạ của nàng, bà nắm trên giường nhẹ nhàng hỏi:
– Nhược Lan, hôm nay học có khổ cực không?
Tương Nhược Lan nghĩ, việc này học tập tất cả các chi tiết chắc chắn thái phu nhân đều biết. Nàng nếu tố khổ khẳng định sẽ không có hiệu quả mà còn làm thái phu nhân phản cảm.
Nghĩ vậy, Tương Nhược Lan nhẹ nhàng nói:
– Đúng là có chút khổ nhưng con biết muốn học quy củ tốt không cố gắng là không được. Mẫu thân đã suy nghĩ cho con như vậy con đương nhiên không thể phụ lòng kì vọng của mẫu thân.
Thái phu nhân nao nao, những lời này không nghĩ rằng Tương Nhược Lan sẽ nói ra. Nhưng mấy ngày hôm nay, Tương Nhược Lan quả thật khiến bà rất bất ngờ, thái phu nhân suy nghĩ, con người không thể nào chỉ trong thời gian ngắn đã thay đổi trừ phi là có nguyên nhân gì khác. Thái phu nhân vừa nghĩ liền nhớ tới con mình. Nhược Lan phí tâm như vậy đương nhiên là vì muốn con mình yêu thích.
Thái phu nhân mỉm cười, trong lòng bà đương nhiên con bà là ưu tú nhất, đáng giá để nữ tử phải phí tâm vì hắn.
– Nhược Lan, ngươi thích Thiệu Khang điểm gì?
Thái phu nhân đột nhiên hỏi?
Thích con bật mã ôn kia? Tương Nhược Lan len lén bĩu môi, trợn mắt. Nhưng trước mặt mẫu thân hắn sao lại dám nói như thế. Nếu để cho bà biết mình chẳng thích gì đứa con cưng của bà thì sợ sau này, bà cũng không thèm để ý đến mình.
Tương Nhược Lan lục trong trí nhớ, tìm kiếm cảm giác của Tương Nhược Lan với Cận Thiệu Khang rồi chậm rãi nói:
– Con lần đầu tiên thấy Hầu gia là…..
Đúng lúc này, Cận Thiệu Khang đi vào, vừa định đặt chân vào phòng nhưng đột nhiên nghe thấy Tương Nhược Lan nhắc đến tên hắn, hắn bèn dừng chân, vọt ra ngoài cửa.
Trong phòng, Tương Nhược Lan không hề biết Cận Thiệu Khang đi tới tiếp tục nói:
– Lúc đó con không hiểu chuyện, cùng người khác cãi nhau giữa đường. Người kia cậy có chút bản lĩnh định đánh con. Lúc này, Hầu gia xuất hiện…
Trong trí nhớ đúng là Nhược Lan vừa gặp Cận Thiệu Khang đã yêu, cũng khó trách, mối tình đầu của các cô gái thường là với những anh hùng. Hơn nữa, anh hùng cứu giúp mình gia thế hiển hách lại còn vô cùng tuấn mĩ.
Tương Nhược Lan hồi tưởng lại, nhớ được tâm tình của Nhược Lan khi ấy, cảm giác ngọt ngào, kì diệu, lòng xuân rung động bất giác lây sang nàng.
Loại cảm giác này giống như đang xem một bộ phim, thấy nhân vật vui mà vui, buồn mà buồn, cảm động cũng cảm động theo.
Trong nháy mắt, trái tim nàng cũng trở nên mềm mại.
– Mẫu thân, con chưa bao giờ gặp nam tử nào như vậy, phong thần tuấn lãng (đẹp rai), khí vũ hiên ngang, lại đầy chính khí. Trong một khắc đó, con cảm thấy cả thế giới như sáng lên, trong lòng con có cảm giác nói không nên lời, rất an toàn, ấm áp. Từ khi phụ thân con qua đời, không ai có thể cho con cảm giác đó.
Ngoài cửa, Cận Thiệu Khang kinh ngạc lắng nghe, giọng nói của Tương Nhược Lan không động lòng người, ôn nhu ngọt ngào khiến người nghe mềm lòng như Vu Thu Nguyệt, nhưng lúc này, giọng nói Tương Nhược Lan nhẹ nhàng, nho nhỏ, mang theo tình cảm, giống như một bàn tay vô hình nhẹ chạm đến tim hắn.
Cận Thiệu Khang hơi quay đầu, nhìn qua cửa sổ.
Cả phòng đều chìm trong ánh nến vàng lờ mờ, tất cả đều mông lung như phủ một tầng sa (vải mỏng) trong suốt.
Khuôn mặt nàng lúc này cũng trở nên mông lung, chính là hắn vẫn thấy nàng hơi chớp mắt nhìn xuống, đôi mi nhẹ nhàng rung động, khóe miệng nhu hòa mỉm cười.
Vừa nói chuyện, nàng cũng không ngừng tay, thân thể theo những động tác tay mà lay động, mái tóc dài từ sau lưng rũ xuống trước ngực, hơi hơi dán lên mặt nàng, nàng tựa như không thoải mái, vươn tay vén tóc ra sau tai, để lộ ra vành tai khéo léo hơi phiếm hồng. Sau đó, nàng tiện tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán, mày hơi nhíu lại.
Nàng mệt mỏi……
Cận Thiệu Khang đột nhiên có cảm giác này.
Nhưng chỉ trong một giây, tay nàng lại nhớ tới thái phu nhân mà tiếp tục động tác xoa bóp, tiếp tục nhỏ giọng nói:
– Một khắc đó, con chỉ biết, cuộc đời này, con chỉ có thế lấy người đó….
Cuộc đời này, ta chỉ có thể lấy người đó…..
Trái tim Cận Thiệu Khang đột nhiên nhảy lên.
Ngoài cửa tối đen, trong không khí yên ắng không một tiếng động, yên tĩnh đến độ hắn có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình.
” Đông đông đông, đông đông đông”
Mất đi sự trẩm ổn khi xưa.
Hắn đứng ngây ngốc ở đó mà sợ run, đột nhiên một trận gió thổi tới khiến hắn không khỏi rùng mình, lập tức thanh tỉnh.
Hắn làm sao thế? Chỉ vì mấy câu nói này của bát phụ mà ngẩn người? Nàng nói cho dù có dễ nghe cũng không thay đổi được một sự thực rằng bát phụ này đã đùa giỡn hắn trong lòng bàn tay, khiến tôn nghiêm của hắn bị giẫm đạp. Hắn sao có thể động tâm với loại phụ nữ ngay cả Bàn Nữ kinh cũng không hiểu.
Chỉ có loại nữ tử ôn nhu đoan trang như Vu Thu Nguyệt mới hợp với hắn, hợp với Hầu phủ, hợp làm mẫu thân của con hắn.
Nghĩ vậy, hắn hít sâu một hơi, ho nhẹ, đi vào phòng.
– Mẫu thân còn chưa ngủ!
Đột nhiên nghe được giọng nói của Cận Thiệu Khang khiến Tương Nhược Lan kinh hách, điều đầu tiên là hy vọng hắn không nghe được những lời nàng vừa nói! Hồi tưởng những lời khi nãy, Tương Nhược Lan cũng có cảm giác rùng mình, nếu để con khỉ kia nghe thấy thì còn gì là thể diện….
Nàng vội vàng quay đầu nhìn sắc mặt Cận Thiệu Khang, thấy hắn thần sắc bình thường, khuôn mặt vẫn nghiêm trang, không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm.
Thái phu nhân thấy con lập tức cười nói:
– Thiệu Khang, con tới vừa đúng lúc, khi nãy ta cùng Nhược Lan đang nhắc tới con đó.
Tương Nhược Lan khẩn trương hận không thể bịt miệng thái phu nhân lại. Muốn nói thì để nàng đi chỗ khác rồi hãy nói, ngàn vạn lần đừng trước mặt nàng nói ra, bằng không nàng thật sự muốn tìm cái lỗ mà chui vào mất.
Cận Thiệu Khang liếc Tương Nhược Lan một cái rồi thản nhiên nói:
– Nói gì con?
Vừa nói vừa đi đến bên giường thái phu nhân, Liễu Nguyệt đứng một bên vội vàng bưng ghế đến cho hắn ngồi.
Thái phu nhân còn chưa kịp nói thì Tương Nhược Lan đã cướp lời:
– Đang nói Hầu gia anh minh thần vũ, uy phong lẫm lẫm cứu ta khỏi tay kẻ ác.
Thái phu nhân thấy Tương Nhược Lan nói như thế, biết nàng thẹn thùng nên cũng không nói gì, chỉ nhìn con mình mỉm cười.
Cận Thiệu Khang nghe vậy khóe môi hơi cong, nghĩ thầm, còn dám nói người ta là kẻ ác, ngươi còn hơn đối phương, mới là kẻ ác nổi danh nhất kinh thành. Nghĩ vậy, Cận Thiệu Khang không nhịn được cười lên một tiếng.
Hắn vừa cười khiến cho má lúm đồng tiền hiện lên, cả khuôn mặt như bừng sáng tựa như hoa nở buổi sớm dưới ánh mặt trời, quang mang vạn trượng, diễm lệ vô cùng!
Không chỉ Tương Nhược Lan mà các nha hoàn trong phòng nhìn thấy đều ngây người, ngay cả mấy tiểu nha hoàn còn đang buồn ngủ nhìn thấy cũng hoàn toàn thanh tỉnh.
Trong lòng Tương Nhược Lan không khỏi cảm thán. Nam nhân này có phải là yêu nghiệt hay chăng!
Như là ý thức được ánh mắt của bọn nha hoàn đang nhìn chằm chằm, Cận Thiệu Khang lấy tay sờ sờ gương mặt bên trái che đi má lúm. Tươi cười khi này chỉ trong nháy mắt đã biến mất không còn bóng dáng. Khuôn mặt hắn lại lạnh lùng, nghiêm túc như trước.
Nhưng chỉ một động tác nhỏ này cũng bị Tương Nhược Lan nhìn rõ, nàng nhất thời thấy vui vẻ!
Bình thường con khỉ này hay cau có, mặt nghiêm túc chính là sợ mình cười lộ ra má lúm, làm tổn hại đến uy nghiêm của hắn?