Nàng Tiểu Thư Đại Hào Danh Giá

chương 1-2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương : Xuyên Qua

Tương Nhược Nam từ từ mở mắt đã thấy ánh sáng đỏ chói lòa, mọi thứ mơ mơ hồ hồ. Nàng khẽ day day đôi mắt, mọi thứ trước mắt dần hiện rõ: nến đỏ, lụa đỏ, trướng đỏ, mọi thứ đều đỏ tươi diễm diễm đập vào mắt nàng.

Đầu óc Tương Nhược Nam hồ đồ. Đây là đâu? Nàng chẳng phải đang nằm trong phòng ngủ sao? Như thế nào lại thấy những thứ này? Nàng nhớ mình chưa bao giờ bài trí phòng kinh khủng như thế mà

Có lẽ là đang mơ?

Còn đang suy nghĩ miên man bỗng nhiên hai bóng người dần tiến vào tầm nhìn của nàng.

Oa, Nam tuấn nữ tú nha, nam diện mạo uy vũ, tu mi tuấn mục, tóc đen phiêu dật, rất giống như nam tử lạnh lùng trong tiểu thuyết. Nữ da trắng như tuyết, mày như tranh vẽ, sở sở động lòng người rất giống nhân vật của Quỳnh Dao. Chỉ là hai người này ăn mặc có chút kì lạ. Trên người mặc cái gì thế kia, đều một thân đỏ rực, thật là khó coi.

Có điều, bỏ qua trang phục khó coi như thế hai người này đúng là khiến người khác ghen tỵ…

Nằm mơ, nhất định là đang mơ! Tương Nhược Nam không biết hai người này, cho dù là xem phim cũng không bao giờ thấy họ nha.

Lúc này, nam tử đột nhiên mở miệng, hắn nhìn nàng, ánh mắt tràn ngập chán ghét và khinh bỉ:

– Tương Nhược Lan, ta nói cho ngươi, bổn hầu muốn đi chỗ nào không phải là chuyện ngươi xen vào, hôm nay cũng vậy mà sau này cũng thế. Ngươi gả vào Hầu phủ thì là người của Hầu phủ, từ nay phải tuân thủ quy củ trong phủ. Ngươi nên sớm thu hồi tính tình xấu xa đi, sau này còn dám động roi đánh người cũng đừng trách ta dùng gia pháp, quét sạch thể diện của ngươi.

Vừa nói vừa đem cây roi đen thui đánh lên người nàng, Tương Nhược Nam trên người thấy thật đau. Tương Nhược Nam ai u một tiếng ôm chặt nơi bị đánh, nàng lúc này mới phát hiện trên người mình cũng là một thân hồng y, mà thanh âm kia rất lạnh lùng, hắn đang nói gì nàng đều không hiểu?

Hắn gọi tên nàng giống như biết nàng, nhưng nàng lấy danh dự ra đảm bảo, nàng chưa bao giờ gặp qua người này.

Nàng bắt đầu có chút cảm giác không đúng, đây không phải là mơ, mọi người nói nằm mơ không có cảm giác, nhưng bây giờ nàng cảm thấy rất đau….

Hơn nữa, nàng nhận ra trang phục của bọn họ không đúng, nam để tóc dài, búi tóc cài quan ngọc quấn quanh bằng lụa đỏ. Nữ một đầu đầy trâm giống như bị ám khí bắn vào.

Ngất xỉu, đây là chuyện gì?

Bồng nhiên nữ tử hét lên một tiếng, kể cả hét lên cũng đầy vẻ điệu đàng, nàng một tay chỉ vào Tương Nhược Nam, một tay bưng miệng, đôi mắt đầy vẻ kinh hoàng.

– Thiệu Khang, tỷ tỷ chảy máu rồi

Khi nghe tiếng thét chói tai này, Tương Nhược Nam cảm giác trên trán đau nhức, ngay sau đó một chất lỏng ấm áp chảy xuống mặt nàng. Tương Nhược Nam ý thức được bèn đưa tay sờ, nhìn thấy trước mắt khiến người hoảng sợ: máu!

Nam tử nhíu mày hừ lạnh:

– Nàng ta tự tìm

Tương Nhược Nam chỉ thấy choáng váng đầu óc, muốn té xỉu chỉ thấy nam tử ánh mắt lạnh lùng, nữ tử cười yếu ớt nhưng còn lạnh hơn không cười.

Khi tỉnh lại vẫn nằm trên giường nhưng thật tiếc, không phải là chiếc giường của nàng mà là chiếc giường lớn, sa hồng tung bay giống hệt như khuê phòng của tiểu thư cổ đại. trước giờ ở cô nhi viện xem TV, Tương Nhược Nam cũng từng ước một ngày có thể ngủ trên chiếc giường như thế này, lãng mạn lại sang trọng

Tương Nhược Nam tự cấu lòng bàn tay mình, thật đau, vậy đây không phải là mơ…

Trước khi té xỉu nàng có chút hoài nghi, những năm gần đây đọc không ít tiểu thuyết xuyên qua. Chẳng lẽ là nàng thực sự hoa hoa lệ lệ xuyên qua.

Trời ơi, hôm qua nàng mới được khen thưởng, sắp được thăng chức, tiền thưởng đến tay, có thể đổi một gian phòng khác tốt hơn, sống cuộc sống tốt hơn, nàng đã mất bao nhiêu tâm huyết…

Hôm nay tất cả thành uổng phí, khóc không ra nước mắt mà…

Trong tai giống như có ngàn vạn con sâu đang kêu gào

Bỗng nhiên nàng nghe thấy một tiếng nói sắc bén:

– Thật quá đáng, cùng một ngày vào cửa đã là quá, cho dù đem hồ li tinh kia làm quý thiếp cũng đủ, lại còn bỏ qua tiểu thư không để ý đến, đến phòng hồ li tinh kia. Tiểu thư nhà chúng ta là chính thê! Đây không phải là khiến tiểu thư chịu nhục? Tiểu thư tới lí luận Hầu gia cũng dám đánh tiểu thư! Thật quá đáng, phải bảo tiểu thư đến trước mặt thái hậu cáo trạng làm cho Hầu gia phải xin lỗi tiểu thư.

Trái một tiếng “tiểu thư chúng ta” phải một tiếng “tiểu thư chúng ta” xem ra là một nha hoàn, nhưng nha hoàn này quá mức hung hãn

Tương Nhược Nam muốn làm rõ một chút nên không lên tiếng, để mặc các nàng nói. Ngay sau đó là tiếng một phụ nhân thô lậu:

– Hồng Hạnh, ngươi đừng có nóng lên, ngày hôm qua ta đã bảo ngươi đừng có nói chuyện Hầu gia đến phòng di nương với tiểu thư, ngươi lại đi nói làm tiểu thư tìm đến cửa khiến tiểu thư đánh di nương bị thương nên Hầu gia mới đánh tiểu thư. Mặc dù hành động của Hầu gia không thỏa đáng nhưng tiểu thư đánh người cũng là sai. Làm loạn đến thái hậu thì thế nào sẽ chả có kết quả gì tốt chứ đừng nói bắt Hầu gia xin lỗi

Thật là rối rắm! Tương Nhược Nam hiểu ra đôi chút. Hầu gia kia hôm qua cùng cưới thân thể này và một nữ tử khác, chắc là mỹ nữ tối qua. Nhưng thê và thiếp có thể cùng lấy một ngày?

Được rồi, bỏ qua vấn đề này không nói, bây giờ rõ ràng là Hầu gia thích mỹ nữ kia gấp tỷ lần thân thể này nên đêm động phòng hoa chúc, bỏ qua chính thê đến phòng của thiếp, như vậy có chút quá đáng. Không thích có thể không lấy mà. Xem ra là hôn nhân chính trị. Nhưng nếu là như vậy cũng cần phải có sự tôn trọng!

Có lẽ có nội tình

Có điều thân thể nữ tử này dám cầm roi đi đánh tiểu tam, Tương Nhược Lan với nàng hình dung một chữ cường nữ. Nhưng hành vi nàng làm ở thế giới này khiến cho người khác không dung nên phụ nhân kia mới lo lắm.

Có điều Hầu gia kia lại đi đánh đàn bà, quả thực là đồ cặn bã.

– Mẫu thân, sao mẫu thân có thể nói như thế, con không phải là đổ dầu vào lửa! Chả lẽ con nói sai. Tiểu thư nhà chúng ta là ai! Tiểu thư chính là nữ nhi duy nhất của khai quốc tướng quân! Tiên đế trước kia thương yêu tiểu thư như thế nào! Tiểu thư suýt nữa trở thành phi tử của hoàng thượng! Ngay cả Thái hậu cũng xem tiểu thư như con ruột. Thân phận của tiểu thư tôn quý như vậy, Vu Thu Nguyệt kia sao có thể so sánh. Chỉ là nữ nhi của quan tứ phẩm mà vào cửa cùng ngày với tiểu thư nhà ta, muốn dẫm lên đầu tiểu thư, Hầu gia thật quá đáng

Khối thân thể này cũng không tệ lắm, con gái của tướng quân khai quốc, thái hậu xem nàng như con ruột….Nhưng nếu đã như thế, Hầu gia kia sao dám coi thường nàng như vậy.

Một tiếng tất tất tác tác, hình như là phụ nhân kia đánh Hồng Hạnh:

– Ngươi nói nhỏ chút, ở đây tai vách mạch rừng, nếu để Hầu gia nghe được, ngươi chỉ là một nha hoàn, có đánh chết ngươi cũng chả sao

Hồng Hạnh vẫn to giọng:

– Ta sợ cái gì, ta một lòng một dạ theo tiểu thư, tiểu thư sẽ che chở ta. Mẫu thân, người quá mềm yếu. Cả ngày chỉ lo lắng sợ hãi. Làm người nên cứng rắn một chút, giống như tiểu thư vậy, ai động đến nàng là nàng một roi đánh ra. Mẫu thân xem xem, lâu nay có ai dám làm khó chúng ta! Các ngươi nói xem có đúng không?

Câu cuối như là nói với người khác.

Ngay sau đó có vài tiếng nói vang lên, thanh thúy có mà non nớt cũng có

– Đúng vậy, đúng vậy, tiểu thư chưa bao giờ phải chịu ấm ức

– Hồng Hạnh tỷ nói đúng, tiểu thư nhà chúng ta cao quý như thế,ai dám đắc tội nàng nàng sẽ đem roi đánh lại, chỉ có nàng coi thường người khác chứ ai dám coi thường nàng

Nghe đến đây Tương Nhược Nam suýt ngã từ trên giường xuống “có ai dám đắc tội nàng nàng sẽ đem roi đánh lại, chỉ có nàng coi thường người khác chứ không có ai dám coi thường nàng”. Quả thật là một nữ nhân ghê gớm.

Nữ tử cổ đại chẳng phải là cần tam tòng tứ đức, hiền lương thục đức? Như thế nào lại có người như vậy? Đừng nói là thời cổ đại cho dù là thời đại bây giờ cũng chẳng ai thích loại con gái như vậy.

Hồng Hạnh phát hiện Tương Nhược Nam đã tỉnh liền chạy tới. Tương Nhược Nam thấy nàng mắt to tròn, miệng anh đào nhỏ nhắn ước chừng tuổi, có chút nhan sắc. Nàng thấy Tương Nhược Nam tỉnh lại vui mừng :

– Tiểu thư, người đã tỉnh, đầu còn đau không?

Tương Nhược Nam sờ lên đầu, trên trán đã được bôi thuốc băng bó, đau đớn cũng không nhiều. Nàng muốn ngồi lên, Hồng Hạnh đã mau mắn đỡ nàng, lấy gối để phía sau cho nàng dựa

– Như vậy được chưa? Hồng Hạnh hỏi.

– Rất thoải mái, cảm ơn

Tương Nhược Nam thuận miệng cảm ơn, đây vốn là bản năng nhưng lại khiến Hồng Hạnh giật mình, giương mắt nhìn nàng, hồ nghi nói:

– Hồng Hạnh hầu hạ tiểu thư là chuyện đương nhiên, tiểu thư sao lại nói vậy

Tương Nhược Nam ý thức được mình đã nói sai nhất thời cũng không biết giải thích thế nào. Nàng còn chưa ngu ngốc đến nỗi nói rằng mình không phải là tiểu thư của nàng. Nếu vậy nhất định sẽ bị coi là yêu quái mà đem hỏa thiêu, cái này cũng không phải là trò chơi hay.

Nàng bình tĩnh nói:

– Đầu có chút đau, nhất thời hồ đồ

Trong lòng âm thầm cảnh tỉnh sau này nói năng phải cẩn thận.

Hồng Hạnh cũng không hoài nghi gì, ngồi xuống giường nhìn Tương Nhược Nam hỏi:

– Tiểu thư, người tính sao bây giờ? Người có phải là chờ tiến cung gặp Thái Hậu cáo trạng, muốn hắn xin lỗi và còn trừng phạt hồ ly kia không?

Tương Nhược Nam nhíu mày nhìn Hồng Hạnh, cô gái này chỉ là một nha hoàn. Tuy rằng nàng không hiểu quy củ cổ đại nhưng cũng biết ngôn từ của Hồng Hạnh lúc này có chút quá trớn. Có nha hoàn nói chuyện với tiểu thư như vậy chăng

Chương : Hồng Hạnh

Còn chưa đợi Tương Nhược Nam trả lời, một phụ nhân mặc quần áo xanh biếc tiến đến trước giường. Phụ nhân này ước chừng ba bốn mươi tuổi, khuôn mặt cùng Hồng Hạnh có vài nét tương đồng. Có điều mày nhíu chặt, ánh mắt đầy lo lắng, bộ dạng thật mềm yếu, nhu nhược. Tương Nhược Nam biết phụ nhân này vừa cùng Hồng Hạnh nói chuyện, bà chính là mẫu thân của Hồng Hạnh đi. Nhìn bà, Tương Nhược Nam đột nhiên có chút linh cảm nói:

– Phương mụ mụ

Nói xong cảm thấy thật kì quái, nàng làm sao biết được phụ nhân kia là Phương mụ mụ?

Phụ nhân kia nghe được nàng kêu nét mặt không có gì khác biệt, chắc chắn là Tương Nhược Nam đã gọi đúng rồi. Bà cúi lưng cầm tay Tương Nhược Nam hỏi:

– Tiểu thư, người thấy thế nào?

Vừa nói nước mắt lại lã chã rơi:

– Ta thật thương tiểu thư… nếu lão gia còn…

Rồi dùng tay áo lau nước mắt.

Tương Nhược Nam nhìn bà, trong óc đột nhiên hiện lên một chút thông tin, phụ nhân này là bà vú của khối thân thể này, là mẫu thân của Hồng Hạnh.

Nàng trong lòng nghi hoặc, chẳng lẽ nàng vẫn giữ được trí nhớ của khối thân thể này! Như vậy là tốt rồi, sẽ không sợ người khác phát hiện. Tương Nhược Nam trong lòng hưng phấn không để ý đến những lời của Phương mụ mụ.

Đợi nàng nghĩ thêm một chút kí ức của đời trước, trong đầu bỗng hỗn loạn, giống như có rất nhiều thông tin không rõ ràng, muốn suy nghĩ một chút đầu lại nhói đau. Xem ra chuyện này phải từ từ không thể gấp gáp.

Hồng Hạnh nhìn Phương mụ mụ khóc không nhịn được nhíu mày nói:

– Mẫu thân, sáng sớm mẫu thân khóc cái gì – tiểu thư mới gả đến đây trách không được cát lợi.

Phương mụ mụ ngẫm lại thấy đúng, vội vàng ngừng khóc, lau mặt nhìn Hồng Hạnh nói:

– Hồng Hạnh, ngươi cũng biết tiểu thư mới gả đến, mới ngày đầu tiên đã muốn tiểu thư đi cáo trạng, để Hầu gia mất thể diện lại chẳng càng tức giận tiểu thư?

Tương Nhược Nam gật đầu, nếu Hầu gia này thật sự cố kỵ thái hậu thì đã không nạp thiếp cùng một ngày như vậy. Cáo trạng thì có tác dụng gì. Hồng Hạnh nhướng mày muốn nói gì đó thì Tương Nhược Nam đã cắt đứt ý nghĩ của nàng ta:

– Được rồi, không cần nói nữa, chuyện này ta tự có chủ trương, không đến lượt một nha đầu như ngươi dạy.

Nàng bây giờ vẫn còn mơ hồ, đợi nàng rõ ràng mọi sự hãng hay. Hồng Hạnh không nghĩ Tương Nhược Nam sẽ cắt đứt lời nàng. Bình thường có chuyện gì tiểu thư cũng sẽ nghe theo nàng, chuyện gì cũng thích hỏi ý kiến của nàng, hôm nay làm sao vậy? Nàng nhìn Tương Nhược Nam, nếu là bình thường, tiểu thư gặp phải loại chuyện thế này đã sợ tức giận đùng đùng. Chỉ cần nàng nhắc đến, nhất định sẽ nhảy dựng lên muốn vào cung làm ầm ĩ. Nhưng bây giờ, tiểu thư vẻ mặt bình tĩnh, sắc mặt thong dong không nhìn ra chút tức giận.

Tiểu thư chẳng nhẽ bị đánh hỏng đầu rồi! Hồng Hạnh âm thầm nói.

Tương Nhược Nam không biết tiểu nha đầu trước mắt đang thầm mắng nàng, nàng quay đầu, đánh giá gian phòng này. Trang trí đầy vẻ cổ xưa, các vật dụng trạm trổ hoa văn, bình hoa cắm chút thủy tiên, rèm che xanh biếc, mọi thứ đều tinh xảo hoa mĩ thể hiện sự phú quý của Hầu phủ.

Trong phòng ngoại trừ Hồng Hạnh cùng Phương mụ mụ ra còn có ba nha hoàn nữa, xem chừng hơn tuổi, ngũ quan đoan chính, trong đó có một nữ tử thanh tú hơn cả, nhìn nha đầu này, Tương Nhược Nam trong đầu hiện lên một cái tên, nàng khẽ gọi:

– Ánh Tuyết.

– Vâng, tiểu thư có gì sai bảo?

Nữ tử kia lên tiếng, giọng nói cũng điềm đạm, thanh thúy. Tương Nhược Nam chỉ muốn kiểm tra trí nhớ một chút mà thôi chứ có gì sai bảo nên thuận miệng đáp:

– Đi giúp ta mang chén nước lại đây

– Vâng! Ánh Tuyết xoay người bước đi.

Hồng Hạnh ở bên cạnh thấp giọng nói:

– Tiểu thư, loại chuyện này người có thể sai bảo ta, Ánh Tuyết là nha hoàn trong phủ.

Giọng nói có chút giận dỗi như thể Ánh Tuyết đoạt công của nàng.

Trong viện? Nha đầu là trong phủ sai đến? Tương Nhược Nam có chút khó hiểu nhưng không lên tiếng. Lúc này, bên ngoài có nha hoàn thông báo:

– Tùng Hương viện có hai mụ mụ đến

Tương Nhược Nam vừa nghi hoặc, Tùng Hương viện là nơi nào? Phương mụ mụ bên cạnh vội nói:

– Tùng Hương viện chẳng phải là nơi ở của Lão phu nhân? Xem ra bà đã biết chuyện đêm qua, không biết phái hai vị mụ mụ đến nói cái gì?

Hồng Hạnh hừ lạnh một tiếng:

– Như thế nào chỉ phái hai mụ mụ đến, xảy ra chuyện lớn như thế, thái phu nhân phải tự mình đến mới đúng. Còn cả Hầu gia bây giờ cũng không thấy bóng dáng!.

Tương Nhược Nam đang suy nghĩ, thái phu nhân mà các nàng nói là mẫu thân của Hầu gia, là mẹ chồng của nàng. Nếu thật như thế, Hồng Hạnh ở trước mặt hai vị mụ mụ nói những lời này thật không ổn. Lão phu nhân là trưởng bối, ở sau lưng bình luận về trưởng bối đã không hay huống chi còn biết rõ có hai vị mụ mụ ở đây.

Hồng Hạnh này mồm miệng rất quá đáng, không chịu suy nghĩ.

Phương mụ mụ vẻ mặt lo lắng hận không thể che miệng Hồng Hạnh lại. Còn chưa kịp làm thì ngoài cửa đã truyền đến tiếng nói sang sảng:

– Phu nhân đã thức dậy, thái phu nhân đặc biệt sai chúng tôi đến xem tiểu thư.

Tương Nhược Nam nhìn theo tiếng nói đã thấy hai vị phụ nhân tầm bốn mươi tuổi đi vào, đều là xuyên kim đái ngân (áo vàng, thắt lưng bạc) rất có mặt mũi. Một người khẽ mím môi, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Hồng Hạnh có chút lạnh xuống, chắc chắn đã nghe được nhưng lời Hồng Hạnh nói. Người còn lại tươi cười như cúc, vẻ mặt hòa hoãn, là người vừa nói.

Hồng Hạnh đứng lên không nóng không lạnh nói với hai người này:

– Dù đã thức dậy nhưng đầu vẫn đau, vết thương chảy nhiều máu như vậy làm sao khỏe được.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt hai vị mụ mụ trầm xuống, ánh mắt có chút xấu hổ. Phương mụ mụ thấy thế vội nói:

– Cảm ơn lão phu nhân quan tâm, phu nhân đêm qua đã đắp thuốc, nghỉ ngơi một đêm đã không có gì đáng ngại. Không biết hai vị mụ mụ xưng hô như thế nào?

Vị mụ mụ tươi cười như cúc kia nói:

– Ta họ Trương, vị này họ Lưu

– Thì ra là Trương mụ mụ cùng Lưu mụ mụ

Vừa nói Phương mụ mụ đã đem hai hồng bao được chuẩn bị từ trước đưa tận tay hai người. Trương mụ mụ tươi cười nhận lấy còn Lưu mụ mụ vẫn lạnh nhạt nhưng cũng nhận hồng bao.

Trương mụ mụ nói tiếp:

– Thái phu nhân nghe được tin tức đã rất lo lắng, mới sáng sớm đã gọi Hầu gia đến giáo huấn một trận. Vốn cũng muốn đến thăm phu nhân nhưng buổi sáng dậy thân thể mệt mỏi nên mới phái chúng ta đến.

Hồng Hạnh nghe xong khóe miệng cười lạnh, ánh mắt châm chọc. Trương mụ mụ có chút tức giận nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ mặt lúc đầu. Mắt lạnh đảo qua Hồng Hạnh rồi lại cười với Tương Nhược Nam.

Tương Nhược Nam nghe xong lời Trương mụ mụ nói thầm nghĩ, xem ra thái phu nhân này cũng có chút cố kỵ đứa con dâu này, nếu không Trương mụ mụ cũng không cần nói những lời này. Sau này mình phải ở lại trên khối thân thể này, tình huống còn chưa hiểu rõ không nên đắc tội với người thì tốt hơn.

Tương Nhược Nam ngẩng đầu nhìn Trương mụ mụ cười nói:

– Sao có thể để thái phu nhân đến xem con dâu, con dâu mới vào cửa phải là thỉnh an với thái phu nhân mới đúng. Mụ mụ nói lời này là đang cười ta chăng?

Lời này nói ra, mọi người trong phòng đều ngạc nhiên nhìn Tương Nhược Nam như thể không tin được những lời nói này lại từ miệng nàng mà ra.

Tương Nhược Nam nhìn những ánh mắt kinh hãi này có chút lo lắng, chẳng lẽ nàng đã nói sai? Có chỗ nào không ổn sao?

Hồng Hạnh không nhịn được mở miệng:

– Tiểu thư…

Tương Nhược Nam sợ nàng lại nói những lời khó nghe lập tức nhướng mày nghiêm mặt trừng mắt nhìn nàng nhẹ giọng trách mắng:

– Câm miệng!

Hồng Hạnh chưa bao giờ bị tiểu thư nói nặng như vậy, lúc này mặt đỏ lên, khóe mắt ươn ướt nhưng cũng không dám nói gì. Trong chốc lát, Trương mụ mụ đã khôi phục thái độ bình thường, cười nhìn Tương Nhược Nam nói:

– Phu nhân, ta sẽ đến chỗ thái phu nhân bẩm báo, nếu phu nhân thân thể không khỏe, sáng nay kính trà cũng không cần đến.

Truyện Chữ Hay