Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Sữa Mật Ong
Banner: The June Team
Thiên nhãn đóng trong nháy mắt, Hạ Cơ lộ ra dung mạo thật sự, mỹ nhân kiều nhược đứng trong sương mù, Bạch Đao bên cạnh hướng nàng đưa tay ra, hốc mắt băng lãnh lộ ra chút rung động: "Mãn phân, ngươi rất lợi hại."
nôm na hoàn thành tuyệt đối, điểm tuyệt đối
Y nhìn giá trị hảo cảm của hai nam nhân, tất cả đều là mãn phân, hơn nữa từ sau khi tiến vào giá trị mãn phân thì không hề giảm xuống một chút.
Bọn họ yêu nàng trong nháy mắt, liền chú định khó thoát khỏi ma trảo của nàng. Cam tâm tình nguyện, đem chính mình xem như tế phẩm dâng lên.
Nàng đại khái nhìn ra được y đang chần chừ, ngón tay mềm mại nắm lấy một bên tay áo y: "Bạch Đao đại nhân, ngươi chưa hưởng qua tư vị nữ nhân, vì lẽ đó nên không hiểu được cảm giác muốn ngừng mà không được."
Bạch Đao theo bản năng nghĩ đến sư phụ của mình.
Y vốn cho rằng bản thân đối với sư phụ rất quan trọng, thế nhưng không nghĩ tới ngắn ngủi một trăm năm không gặp, sư phụ sẽ theo ma đầu cao chạy xa bay.
Bởi vì y không phải nữ nhân sao? Vì lẽ đó không cách nào cho sư phụ có được cảm giác muốn ngừng mà không được? Nhưng chờ đến thời điểm y tu luyện mấy ngàn năm đứng lên hàng tiên tôn, cũng có thể biến thành nữ nhân. Sư phụ sẽ hồi tâm chuyển ý sao?
Bạch Đao ban đầu là một thanh thiết đao gỉ sét, hết thảy ý thức cùng nhận thức của y, đều đến từ sư phụ. Y không có cảm tình không có yêu ghét, tất cả của y, đều là sư phụ ban cho.
Bạch Đao lấy lại tinh thần, ngơ ngác mà nhìn nữ tử mị hoặc trước mắt, nàng đối với thế giới trước không có nửa phần lưu luyến.
Ở thời điểm nàng lựa chọn tự sát, y cho rằng là nàng yêu Trầm Phùng An.
Trong đầu y nghĩ, ngoài miệng đã thốt ra: "Ngươi không yêu bọn họ sao?"
Hạ Cơ như là nghe được một câu chuyện cười lớn, trợn to mắt nhìn y. Nàng liếm liếm khóe miệng, thu ý cười lại: "Bạch Đao đại nhân, ngươi nhớ kỹ, ta chưa bao giờ yêu ai, yêu thứ này, đối với ta mà nói, quá khó nắm giữ. Trước đây không học được, hiện tại cũng không học được, tương lai càng sẽ không đi học."
Y luôn luôn trầm mặc ít lời, trước đây ít khi tiếp lời nhiệm vụ giả của mình, lúc này nhưng không nhịn được hỏi: "Tại sao?"
Hạ Cơ miễn cưỡng hướng về thân thể y dựa vào: "Bạch Đao đại nhân, này còn phải hỏi sao? Có ai yêu ta, nhiều hơn được ta yêu chính mình đây? Ta chỉ thích mê hoặc người khác, xem người khác vì ta lộ ra dáng vẻ thần hồn điên đảo." Nàng bắt đầu nhớ về rất lâu trước đây "Ta có thể tích góp rất nhiều rất nhiều tình yêu, đêm khuya nhắm mắt, lại đem một đám ra tinh tế thưởng thức, cho dù là một đêm gian nan, cũng có thể biến thành mở tiệc náo nhiệt vui vẻ."
Bạch Đao theo bản năng hỏi: "Ngươi cũng có thời điểm cảm thấy gian nan sao?"
Nàng che miệng cười khẽ: "Ai không có thời điểm cảm thấy gian nan, chịu đựng được là tốt rồi, lại nói, ta am hiểu nhất, chính là tìm niềm vui bên trong nỗi khổ."
Y ngơ ngác nhìn nàng.
Nàng không nhịn được hướng lên ống tay áo y mò về phía trước: "Bạch Đao đại nhân, đi thôi, đi xuống một thế giới vui đùa."
- -
Ngói xanh liễu mới, năm nay cây mơ vàng do mưa tới nên phá lệ nở sớm, nước mưa tinh tế, ôn nhu lan tràn, từng chút thẩm thấu, lấy thế không thể đỡ được phá vỡ thế công an tĩnh mà xâm chiếm toàn bộ An thành.
Sa mỏng trên song cửa sổ bị sương mù làm ướt, mép giường lớn bằng gỗ lim khắc hoa, ngón tay lướt qua, lòng bàn tay liền dính bọt nước.
Cả nhà đều giống như bị nước ngâm qua, ướt sũng, ngay cả thanh âm của nha hoàn cũng lộ ra nước, khóc lóc ghé vào đầu giường.
Hạ Cơ mở mắt ra, hồn phách vừa mới nhập vào thân thể mảnh mai, còn chưa hoàn toàn phù hợp, trong chốc lát có chút không rõ ràng.
Nha hoàn Lục Ngọc thấy nàng tỉnh, vội vàng ngừng rơi lệ, mặt lộ vẻ vui mừng: "Tứ tiểu thư, người cuối cùng cũng tỉnh, hù chết nô tì rồi."
Người đối diện không hề trả lời, nhãn thần lười biếng, ghé tới bên ngoài rèm, như là tìm hiểu gì đó, ánh mắt đảo một vòng, cuối cùng trở lại bên người Lục Ngọc.
"Ngươi khóc cái gì." Nàng vừa nói chuyện, vươn tay xoa mặt nha hoàn, nhẹ nhàng lau nước mắt.
Đôi tay trắng như sương tuyết nhu nhược không xương, giống như là ngọc thạch thượng hạng, nhẵn nhụi trơn mềm, vô biên ôn nhu từ bên trong lộ ra.
Lục Ngọc trong chốc lát sững sờ, ngây ngốc nói không ra lời, cả người tê tê dại dại, suýt chút nữa mất hồn phách. Nàng vừa tới trước mặt Tứ tiểu thư hầu hạ, từ trước từng nghe người khác nói Tứ tiểu thư là vị tiểu thư có dung mạo xuất sắc nhất so với các tiểu thư khác trong phủ, nàng còn không tin, bây giờ mới biết được, thì ra mỹ nhân không những là ở da mà còn là ở cốt.
Chỉ là tiếc rèn sắt không thành thép, tính tình Tứ tiểu thư, thực sự quá khiếp nhược. Lại là từ ngoại thất đến, cho nên mới bị mấy tiểu thư khác khi dễ.
Lúc nãy, sáng nay nàng mới không để ý một chút, Tứ tiểu thư đã bị Lục tiểu thư đẩy xuống nước.
Trong nhà mọi việc đều do phu nhân xử lý, Lục tiểu thư là do phu nhân sinh, liền tự nhiên mặc kệ sự tình này.
Lục Ngọc vắt khăn ấm, động tác cẩn thận từng li từng tí đến trước mặt hầu hạ, đau lòng nhìn mỹ nhân trên giường: "Các nàng cũng chính vì đố kị tiểu thư xinh đẹp, lại kết được một cửa hôn nhân tốt, đợi sau này tiểu thư gả ra ngoài, thì chính là Vương phi đương triều."
Nhắc tới việc hôn nhân, người trên giường bỗng nhiên nhíu mày lại: "Ta muốn uống chén cháo củ sen, người đi trù phòng lấy một chén tới đi."
Lục Ngọc cho là nàng xấu hổ, thấy nàng có tinh thần húp cháo, vội vàng cười đáp ứng: "Nô tì đi ngay."
Nha hoàn vừa đi, người trên giường hướng về phía không khí nói: "Bạch Đao đại nhân, mau ra đây đi, ta kinh nghiệm nông cạn, không hòa được vào trí nhớ của cỗ thân thể này, ngươi nhanh giúp ta một chút."
Bạch Đao từ trong hư vô đi ra, vung tay lên, ngưng lại thời gian. Y điểm lên trán nàng một cái, ký ức của kí chủ trong nháy mắt rơi vào trong hồn phách nàng.
"Lần này lại tên là Uyển nha, "Hoa nhan uyển như ngọc", không tệ, ta thích cái tên này." Ngôn Uyển dựa nghiêng trên gối, vén chăn lên, lộ ra dáng người thon dài mảnh khảnh "Có thể so sánh được với dung mạo năm đó của ta, chỉ là kém một chút phong tình."
có nghĩa là mặt hoa đẹp như ngọc trích câu thơ trong bài "Tặng Kỉ Sĩ" của Lục Cơ
Bạch Đao lạnh lùng quan sát nàng. Thay đổi tướng mạo khác, nàng vẫn có thể như cũ bộc lộ ra tuyệt sắc giống nhau. Một cái nháy mắt một tiếng cưới, làm người ta trong nháy mắt có thể nhận ra được nàng tới.
Đây chính là mị lực của tuyệt đại yêu cơ sao?
Y vô ý thức đem ánh mắt của nàng khắc ở trong mắt, trong tay áo ngón tay cuốn lên, học nàng gấp hình hoa lan, nghĩ thầm, có lẽ Hứa sư phụ cũng là bị đại ma đầu phong tình như vậy mê hoặc.
Nàng trong nháy mắt giấu đi làn thu thủy trong mắt, dịu dàng ngẩng đầu, cần cổ trắng nõn lộ ra, ôn nhu nói: "Bạch Đao đại nhân, chúng ta bây giờ vào chuyện chính thôi."
Bạch Đao vội vã giãn ngón tay: "Được."
Kí chủ Ngôn Uyển, thân thế phức tạp, chính là Tứ tiểu thư của thư hương thế gia trăm năm – Ngôn gia. Nàng mặc dù họ Ngôn, nhưng cũng không phải là nữ nhi của Ngôn gia, chính là một đứa trẻ mồ côi, ngày công thành năm đó, Ngôn phụ được người phó thác, không đành lòng giết chết tiểu công chúa vẫn còn trong tã lót, liền làm ra biện pháp che mắt người, đem nàng trở thành nữ nhi bên ngoại thất. Vì vậy vẫn chưa ghi tên nàng vào gia phả.
Sợ làm người khác chú ý, trước mặt người bên ngoài, Ngôn phụ chưa từng đề cập đến nữ nhi này, trong phủ tất cả mọi người đều cho rằng nàng là nữ nhi ngoại thất không được yêu thích, thẳng đến khi Ngôn phụ trước khi chết vì Ngôn Uyển kết một cửa hôn nhân tốt.
Gả cho Kỳ Vương đương triều, làm Vương phi của hắn. Kỳ Vương mặc dù không quá nổi bật, nhưng tốt xấu cũng là Vương gia. Làm chính phi của hắn, cũng coi như là viên mãn. Huống chi Kỳ Vương cũng là mỹ nam tử nổi danh đương triều.
Ngôn phụ sau khi chết, Ngôn Uyển triệt để dựa vào hắn. Chuyện chung thân của mình tuy là định ra, nhưng lại bị Lục tiểu thư thò một chân vào. Đã định là chính phi, lại biến thành trắc phi, ngay cả chính đồ cưới của mình cũng bị coi thành của Lục tiểu thư.
Trong đồ cưới của Ngôn Uyển, cất giấu thân thế của nàng cùng với núi vàng núi bạc, Kỳ Vương phát hiện bí mật trong đồ cưới, liền chiếm khoản đồ cưới phú khả địch quốc này, ngầm chiêu binh mãi mã, cuối cùng thành công leo lên đế vị.
giàu bằng cả quốc gia
Kỳ Vương làm hoàng đế, chỗ tốt đều hưởng hết, quay đầu lại, sợ người khác phát hiện thân thế Ngôn Uyển, tùy ý để Lục tiểu thư đem độc giết chết. Từ nay về sau tất cả đều vui vẻ, thế gian không còn ai là Ngôn Uyển.bg-ssp-{height:px}
Ngôn Uyển hèn mọn một đời, đến chết cũng không biết thân thế của mình, sau khi chết biết được, ủy khuất khóc lớn, trong hồn oán hận, chậm chạp không chịu tán đi.
"Lần này nhiệm vụ tiêu trừ oán khí là gì, liền giống như lần trước sao, chỉ phải hoàn thành tâm nguyện tương ứng, liền có thể thành công?"
Bạch Đao lắc đầu: "Nhiệm vụ lần này, kí chủ chỉ cho ra tâm nguyện cần thiết, không có nói ra toàn bộ tâm nguyện, hoàn thành thì tâm nguyện cần thiết phải đạt tiêu chuẩn, thế nhưng muốn đạt được mãn phân, còn phải xem ngươi phát huy."
"Tâm nguyện cần thiết là gì?"
Bạch Đao chần chừ nói: "Nàng muốn tùy ý sống, hạnh phúc mà sống, sống khỏe mạnh, sống đến già."
"Nàng không muốn báo thù sao?"
Bạch Đao thăm dò trọn đời của kí chủ, vốn là kim chi ngọc diệp, lại vì thân phận này mà phải bị liên lụy một đời, lúc còn là tiểu thư thì dè chừng cẩn thận, sau khi lập gia đình lại nơm nớp lo sợ, chưa từng có được một cuộc sống an ổn, chứ đừng nhắc tới tùy ý sống. So với báo thù, kí chủ càng muốn thoát đi số mệnh đã được định ra.
Có một số người quá nhát gan, ngay cả tiếng lòng của mình cũng không dám nói.
"Chính ngươi suy nghĩ cho tốt."
Mắt thấy y sắp biến mất, Ngôn Uyển đúng lúc kéo y, đôi mắt to vụt sáng, thủy mâu cong cong: "Ở cái thế giới này, ta làm như thế nào, đều được, đúng không?"
Cái nào được hắn cho phép, nàng trong lòng đã sớm hiểu rõ. Bạch Đao ném câu tiếp theo: "Có cần gì thì gọi ta."
Nàng sai sử y, quả nhiên sai đến thuận buồm xuôi gió. Sau đó bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu liền để y đợi bên cạnh, liền có thể thoải mái từ bên trong Thiên Nhãn nhòm ngó hết thảy tin tức của thế giới này.
Hôn ước của nàng đã định, có thể nàng cũng không muốn gả cho Kỳ Vương. Lùi vạn bước mà nói, Kỳ Vương coi như là kẻ thù của nàng, gả cho kẻ thù, làm sao có thể có được hạnh phúc?
Bạch Đao: "Trước xuất giá, sau xuất giá, xem như là hai đoạn hành trình không giống nhau, có rất nhiều nhiệm vụ giả chịu không nổi cuộc sống khổ sở bị người trong phủ bắt nạt, chỉ có Kỳ Vương là nhân vật trọng yếu bên người, liền nghĩ đem mục tiêu đặt ở Kỳ Vương."
Nàng lắc đầu một cái: "Kẻ thù là đem ra ngược, đem ra giết, không phải đem ra gả."
Cái thời đại này so với thời đại kia của nàng càng bảo thủ, nữ tử cửa lớn không ra cổng trong không bước, trước khi xuất giá phụ thân là trời, sau khi xuất giá trượng phu là trời, không có nửa điểm quyền tự chủ.
Ngược lại nếu nhất định muốn trên đỉnh một mảnh trời, vậy thì phải đổi cho mình bầu trời khác.
"Ngôn phụ đã tạ thế, bây giờ gia chủ của Ngôn phủ, chính là con trưởng đích tôn của Ngôn gia – Ngôn Dụ Chi."
Nàng thông qua bên trong Thiên Nhãn nhòm ngó vị huynh trưởng tiện nghi này, trong con ngươi lóe qua một vệt ánh sáng khác thường.
Gia chủ Ngôn gia nham hiểm cao ngạo, mới có hai mươi hai tuổi, đã là tể tướng, mười chín tuổi phụ trợ ấu chủ, chính là người nắm quyền nói một không hai của đương triều. Cái gì cũng tốt, duy nhất không tốt, chính là hắn trời sinh hai chân có vấn đề.
Hai chân hoàn hảo, nhưng không cách nào cất bước, thân thể yếu nhiều bệnh, xuất hành đều dựa vào xe đẩy.
"Hắn là huynh trưởng của ta, ta nếu như muốn tiêu trừ hôn ước, nhất định phải do hắn thay ta đứng ra."
Ngôn Dụ Chi rất ít để ý tới việc của hậu trạch, đối với huynh đệ tỷ muội của chính mình cũng không có quá nhiều cảm tình, ngoại trừ khi Ngôn Uyển xuất giá thì hắn đưa nàng vào Vương phủ, giữa bọn họ trước đây thậm chí không gặp nhau.
Nàng dời tầm mắt, không tiếp tục nhìn vào tình hình của Thiên Nhãn, tin tức cần thiết đã nắm giữ xong xuôi: "Thứ nhất ta không có gia tộc mẫu thân làm chỗ dựa, thứ hai không phụ thân làm chủ, đồ cưới lại được thủ sẵn trong tay người khác, ngoại trừ người ca ca này, ta không còn cách nào, chỉ có thể trình diễn một màn huynh muội tình thâm đến chân thật nhất."
Nàng luôn không thích dây dưa dài dòng, chủ ý đã quyết định, thì ngay đêm đó liền hành động.
Rừng trúc nhỏ gió đêm rì rào, Ngôn Uyển một thân áo choàng thêu hoa, thân thể yêu kiều nhỏ nhắn núp trong bóng tối, đèn cũng không cầm, hai mắt lấp lánh hữu thần, nhìn chằm chằm phía cuối con đường lót đá thanh hoa.
Bạch Đao di chuyển sau lưng nàng, nhẹ giọng nhắc nhở: "Ngôn Dụ Chi cũng không phải người lương thiện, hắn tâm tư thâm trầm, thủ đoạn độc ác, nếu ngươi muốn chiếm được tình cảm của hắn, chỉ sợ có chút khó."
Vừa dứt lời, trong đêm đen đậm đặc bỗng có ánh sáng từ ngọn đèn lóe lên, trên đường vang lên tiếng xe đẩy nghiền qua lá trúc ken két.
Ngôn Uyển ngừng thở, từ phía sau cây nhìn ra bên ngoài, đầu tiên là trông thấy một thân trường bào màu xanh lục, sau đó là bàn tay khớp xương rõ ràng, nhỏ gầy thon dài, cũng như chủ nhân của nó vậy.
Ngọn đèn bị gió thổi lắc lư, tia sáng rọi đến dưới cằm nam tử, chiếu ra khóe môi lương bạc. Hắn có khuôn mặt đẹp đẽ, đôi mắt ấm áp hàng mi dài như quạt, đôi môi mỏng đỏ hồng như máu. Mới nhìn qua lần đầu, chỉ cảm thấy như được tắm trong gió xuân, nhìn thêm lần nữa, mới phát giác, ngũ quan không cách nào soi mói, ẩn sâu bên trong là sự tàn nhẫn lạnh lùng bất đồng với bề ngoài.
Đây chính là đại ca tiện nghi của nàng, dưới một người trên vạn người, tể tướng đại nhân.
Hắn vốn đốt đèn mà đi, bỗng nhiên dừng lại, tắt bấc đèn, mặt mày rũ xuống, thần tình lạnh lùng, giữa ngón tay nhiều thêm một đôi quân cờ trắng đen.
Thanh âm của hắn so với đêm tối càng khiến cho lòng người sợ hãi: "Ai đang ở đó?"
Ngôn Uyển vội vàng che miệng lại ngừng thở nhưng đã không kịp. Theo thanh âm của hắn rơi xuống, còn có đầu gối bị xuyên qua đau đớn.
Nàng ai nha một tiếng té ngã trên đất, sau cơn mưa ở rừng trúc, khắp nơi một mảnh lầy lội. Một thân từ đỉnh đầu trở xuống bị xối ướt đẫm.
"Ra đây."
Nàng không chịu ra ngoài, đoán chắc canh giờ, ngón tay không ngừng khua tay múa chân mấy con số, trong lòng mặc niệm.
"Năm, bốn, ba, hai, một."
Đếm tới đúng thời điểm, nàng mới nhẹ dịch bước chân, không chút hoang mang từ rừng trúc đi ra.
Trong bóng đêm, Ngôn Dụ Chi ngồi trên xe lăn, gắt gao che lại ngực, cùng bộ dáng khí định thần nhàn khi nãy bất đồng, một lát sau, trên mặt hắn tràn đầy mồ hôi, như là đang chìm trong đau đớn khủng khiếp.
Ngôn Uyển ôn nhu tiến lên, biết rõ còn cố hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
Nàng mang sa che mặt, cũng không sợ hắn nhận ra nàng, liền tính không che mặt, chỉ sợ hắn cũng khó nhận ra được. Hắn cùng nàng không thân, tính từ nhỏ đến lớn nói với nhau cũng chưa tới năm câu.
Ngôn Dụ Chi trăm triệu lần không nghĩ tới chính mình lại phát bệnh vào giờ phút này, mím môi mỏng hơi phát run, khuôn mặt trắng bệch.
Hắn tối nay nhất thời nổi hứng, muốn đi hoa viên xem xét cây hoa quỳnh mới đến, ban ngày phiền muộn, chỉ nghĩ muốn một mình thanh tịnh, nên không phái người đi theo.
Ngôn phủ là phủ của hắn, hắn không cần cảnh giác. Trước mắt nữ tử lén lút này, tuy rằng khả nghi, nhưng hắn bất chấp việc phải nghĩ nhiều như vậy.
"Đưa tay ra." Cho dù giờ phút này thể xác và tinh thần của hắn nôn nóng, cử chỉ như cũ không mất đi khí chất văn nhã, trong giọng nói có vài phần nôn nóng, nghe vào lỗ tai người lại đặc biệt gợi cảm.
Ngôn Uyển đưa tay ra.
Hắn hỏi: "Là xử nữ sao?"
Không đợi nàng trả lời, hắn đã nhấc ống tay áo lên, trông thấy trên cổ tay một vết chu sa vô khuyết, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
"Xong việc ta sẽ trọng thưởng ngươi thật tốt."
Dứt lời, hắn lấy ra một thanh tiểu đao, không hề phân vân cắt ngón tay nàng, mai phục nó như đói như khát.
- -
Editor chỉ muốn nói anh là người a, không phải ma cà rồng đâu quý dị ~~